Hoàng Hậu Hỏa Ma
Chương 20
Chích cung
Nam nhân cao lớn bắt được nữ nhân, đánh một quyền lên gò má của nàng ta, Lãnh Tinh không nhịn được kêu lên, gấp đến độ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực Tát Tư. "Ngươi không giúp thì ta giúp!" Nàng nhìn không nổi nữa rồi, không ra tay giúp nữ nhân kia thì sẽ nguy mất, tại sao những người đứng xem, cũng không có người nào nguyện ý ra mặt vì nữ nhân kia? Mắt mọi người cũng bị mù sao?
Tát Tư ra hiệu cho bốn gã tướng sĩ tiến lên can thiệp, hắn cố đè xuống tức giận, dùng âm thanh đè nén hỏi Lãnh Tinh: "Lúc trước ngươi cảm thấy ngươi có hữu dieenddanleequyddoon dụng không?" Nam nhân kia cao lớn như ngựa, nếu lúc trước nàng can thiệp, cuối cùng kết quả chính là làm oan hồn dưới bàn tay người nam nhân kia. Nàng quá không tự lượng sức, không để ý tới an toàn của bản thân, hắn không giáo huấn nàng làm sao được?
Bị Tát Tư hỏi như vậy, Lãnh Tinh lại á khẩu không trả lời được nhìn hắn. "Ta. . . . . ."Lãnh Tinh chột dạ đè thấp đầu. Nàng là thật sự không muốn nhận lấy kết quả đó, nhưng khi nhìn thấy như vậy, chẳng lẽ muốn nàng trơ mắt không đếm xỉa đến? "Chẳng lẽ ngươi muốn ta cái gì cũng không quản, nhìn nữ nhân bị đánh đến chết sao?"Nàng phản bác.
"Nếu không phải là ngươi lén theo tới đây, ngươi cơ bản sẽ không thấy, ngươi sẽ bình an ở tại nước Hỏa Ma, cơ bản sẽ không thấy nữ nhân kia bị đánh đến chết. Có một số việc ngươi phải cân nhắc năng lực của mình, cũng không phải bất cứ chuyện gì ngươi đều có thể can thiệp vào."
Uất ức dần dần lan tràn trong lòng, Lãnh Tinh biết Tát Tư nói rất đúng, lúc đó nàng can thiệp vào quả thật không có cân nhắc năng lực của mình, nàng cúi đầu, uể oải không dứt.
Thấy nàng đã nhận thức được mọi chuyện, Tát Tư thở dài một cái, không có trách cứ thêm nữa, Lãnh Tinh giống như đã trút giận xong nằm ở trong ngực Tát Tư.
Thật ra thì, chính là cá tính đặc biệt này, mới để cho hắn trong lúc vô tình từ từ quyến luyến nàng. Lần đầu thì mạnh mẽ đối mặt với hắn, can đảm để cho nữ nhân trong ngục tối chạy mất, lúc bị đánh cũng cứng rắn không chịu cầu xin tha thứ, lúc thì thông minh giúp hắn bảo vệ nước Hỏa Ma, đến lúc này lại nhiệt tình. . . . . . Bốc đồng, tức giận, mỉm cười, nũng nịu, tất cả mọi thứ về nàng hắn đều yêu thích, cũng đều thưởng thức, nhưng mà lúc này không phải thời cơ tốt nói cho nàng biết.
Mười lăm phút sau, bốn gã tướng sĩ trở lại bên người Tát Tư, giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Bốn gã tướng sĩ trao đổi ánh mắt với Tát Tư, ngay sau đó Tát Tư phân phó tiếp tục lên đường.
*****
Vùng duyên hải biên cảnh nước Chích
Một binh sĩ ở trên thuyền chú ý đến sự xuất hiện của Tát Tư, lập tức hét lớn rồi thả thuyền nhỏ xuống, chuẩn bị nghênh đón Tát Tư Vương và bốn gã tướng sĩ lên thuyền. Bởi vì gió đột nhiên thổi mạnh hơn, bọn họ không cách nào đậu thuyền lớn ở gần bờ, chỉ có thể lấy thuyền nhỏ để đi đón Tát Tư.
"Thả thuyền nhỏ, thả thuyền nhỏ, cẩn thận một chút." Vốn chỉ định ở đây ba giờ, đột nhiên kéo dài thêm hai giờ. Binh sĩ ở lại canh giữ thuyền lo lắng cả ngày rốt cuộc có thể an tâm về nhà rồi.
"Nhanh đi đón Tát Tư vương, bơi nhanh một chút."Trên thuyền nhỏ quan chỉ huy ra lệnh, càng thêm ra sức chèo mái chèo.
Ở trên lãnh thổ nước Chích lâu một giây, là hơn một giây nguy hiểm, động tác của các binh sĩ cũng nhanh hơn.
Đợi thuyền nhỏ bơi gần thì binh sĩ vừa thấy được Lãnh Tinh vương phi ở trong ngực Tát Tư vương, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, một bộ dạng không thể tin được."Vương phi. . . . . ."
"Chào." Lãnh Tinh giống như kẻ trộm bị bắt, ngượng ngùng chào hỏi.
“Cẩn thận một chút."Tát Tư để xuống Lãnh Tinh ở trong ngực, đỡ nàng bước lên thuyền nhỏ.
Nàng chưa đạp lên, đột nhiên từ trên biển truyền đến tiếng rống to của hàng trăm tên binh sĩ. Tát Tư nắm tay của nàng trong nháy mắt cầm thật chặt, thân thể dựa sát vào nàng cũng căng thẳng lên, Lãnh Tinh quay đầu muốn nhìn là xảy ra chuyện gì, nhưng một mũi tên gào thét bay qua gò má của nàng, Tát Tư nhanh chóng mang theo nàng mau né qua, sau đó thật nhanh lôi nàng lên, vững vàng ôm vào trong ngực.
Lãnh Tinh sợ hãi quay đầu, phát hiện cách đây trăm thước binh sĩ nước Chích đang chạy về phía bọn họ, số lượng đông đảo, làm rung động lòng người. Xem ra, bọn họ không kịp đi về nữa rồi.
" Binh sĩ nước Chích đến rồi! Thả thuyền nhỏ, nhanh lên thả thuyền nhỏ đi!"Trên thuyền binh sĩ nước Hỏa Ma ở trong gió điên cuồng hét lên, bày ra biểu hiện xuất xắc hơn người."Lên bờ trợ giúp Tát Tư vương, lái thuyền lớn đến gần đó một chút!"
Tát Tư ôm chặt Lãnh Tinh hơn, giao nàng cho quan chỉ huy trên thuyền nhỏ , ra lệnh: "Trước tiên phái ba người bảo vệ Vương phi trở lại trên thuyền, những người còn lại lưu lại chiến đấu." Giả sử toàn bộ bọn họ ngồi lên chiếc thuyền nhỏ này, tuyệt đối sẽ bơi không được xa, đến lúc đó bị binh sĩ nước Chích vượt qua, bên cạnh mang theo Lãnh Tinh, trận đánh này tất nhiên sẽ càng thêm khó khăn.
Binh lính dùng sức đẩy thuyền nhỏ rời khỏi bờ cát, thuyền bắt đầu nhẹ rời khỏi bờ cát
"Tát Tư!"Lãnh Tinh kêu lên, đưa ra tay nhưng không bắt được Tát Tư, trơ mắt nhìn bọn họ dùng ít địch nhiều, nhưng mình lại không thể ra sức.
Lãnh Tinh ngồi thuyền nhỏ mới được kéo đến chỗ nước cạn, Tát Tư cũng đã cùng Chích Lạp chính diện giao phong.
"Hỏa nữ muốn chạy trốn!" Nhiều binh sĩ nước Chích xông về phía bờ biển quát lên.
Chích Lạp nhìn xa thuyền nhỏ trôi trên biển, cưỡi trên lưng ngựa điên cuồng hét lên: "Mặc kệ nàng ngồi trên cái gì, toàn bộ đi quá đó bắt người cho ta!"
"Đừng làm cho binh sĩ nước Chích đến gần thuyền nhỏ!"Tát Tư giơ cao kiếm ở trong gió điên cuồng hét lên, không ngừng gào thét để cổ vũ sĩ khí của binh sĩ.
Binh sĩ nước Chích gặp thấy một người thì giết một người, kiếm Tát Tư dính đầy máu tươi.
Tát Tư dien&dan^le#[email protected] đỏ mắt căm tức nhìn Chích Lạp cưỡi trên lưng ngựa cách hắn một khoảng, lợi kiếm trong tay vung lên liền chém binh sĩ nước Chích, ánh mắt khát máu và hả hê của Chích Lạp nhìn Tát Tư.
Thuyền nhỏ đã bơi được hơn phân nửa, Lãnh Tinh nhìn tình huống trên bờ, thân thể bởi vì kích động mà run rẩy, nàng không muốn mất mạng nên phải làm mình tĩnh táo, trong đầu suy nghĩ cách giải cứu người nước Hỏa Ma đang bị vây khốn.
"Đến, đến rồi! Mau cẩn thận đón Vương phi."Quan chỉ huy đỡ Lãnh Tinh đứng lên, để cho nàng leo lên cái thang được chuẩn bị tốt.
Lãnh Tinh cẩn thận từng li từng tí leo lên trên, một trận cuồng phong thổi qua, nàng suýt nữa rơi xuống, binh sĩ đứng ở mép thuyền đột nhiên một phát bắt được nàng kéo nàng lên thuyền, trong nháy mắt gió thổi qua làm nàng nghĩ ra một kế.
"Vương phi, ngươi không sao chứ?"Quan chỉ huy khẩn trương hỏi, theo sau Lãnh Tinh leo lên thuyền.
Không có thời gian do dự và hoảng sợ, nàng phải cứu Tát Tư và hàng trăm binh sĩ nước Hỏa Ma.
"Toàn bộ hãy nghe ta nói!"Lãnh Tinh nói với số lượng binh sĩ không nhiều lắm ở trên thuyền, ra hiệu chia binh sĩ làm ba bộ phận, hạ lệnh: "Xin tin tưởng ta, sau khi chuẩn bị xong ta sẽ giải thích với mọi người. Người của bộ phận thứ nhất đi tìm mũi tên, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu; người của bộ phận thứ hai đi dọn sạch dầu và tìm một số lượng lớn vải bố tới đây; người của bộ phận thứ ba đi đốt lửa."
Lãnh Tinh vừa nói xong, toàn bộ binh sĩ trên thuyền đều nghe lệnh làm việc, đôi mắt màu xanh dương của nàng lóe lên vẻ kiên nghị, làm binh sĩ trên thuyền dần dần trấn định lại, tiếp theo nàng quay đầu nói với quan chỉ huy: "Ngươi đi tìm Tát Tư, nói với hắn, mọi người không nên tiếp tục chiến đấu nữa, lập tức ngồi lên thuyền nhỏ bơi về nơi này. Nhanh lên, cầu xin ngươi."
Quan chỉ huy dùng sức gật đầu, lập tức xuất phát đi tìm Tát Tư.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
11 chương
6 chương
54 chương
56 chương
20 chương
93 chương
54 chương