Binh sĩ nhanh chóng lấy ra đồ mà Lãnh Tinh muốn, nàng bắt đầu dạy bọn họ cách sử dụng. "Đầu tiên buộc vải bố lên đầu mũi tên, tẩm dầu rồi đốt lửa, chúng ta cần tạo một biển lửa trên biển này, khiến binh lính nước Chích không thể tới gần. Tốt nhất là để ngừoi bắn tên làm."  Lập tức có hơn hai mươi tên lính đứng ra, Lãnh Tinh hài lòng gật đầu. "Cố gắng lên, chuẩn bị, chờ ta ra lệnh, các ngươi lập tức bắn tên." Lãnh Tinh quay đầu nhìn tình hình chỗ Tát Tư.  Bắt đầu rút lui, Lãnh Tinh khẩn trương nhìn chỗ thuyền nhỏ của Tát Tư, một gã binh sĩ nước Chích muốn leo lên bị đá rơi xuống biển. Lòng của nàng mặc dù không ngừng kinh hoàng, lại dặn đi dặn lại mình nhất định phải canh chính xác thời gian bắn tên, an toàn cứu mọi người lên thuyền lớn.  Chính là lúc này! Lãnh Tinh hô to: "Bắn tên! Nhóm ngừoi bắn tên thứ hai chuẩn bị."  Mũi tên rít gào lao ra mặt biển. Đúng như Lãnh Tinh đoán, lập tức đốt ra một biển lửa, rất hiệu quả ngăn cản lính nước Chích phía sau nhảy xuống biển.  "Bắn tên."  Tới khi Tát Tư thoát khỏi sự truy đuổi của lính nước Chích, mặt biển nước Chích đã biến thành biển lửa.  Tát Tư vừa bước lên thuyền lớn, Lãnh Tinh vẫn chưa hết sợ hãi chạy vào lòng hắn.  "Ngươi không sao chớ? Có bị thương ở đâu không?" Tát Tư kiểm tra Lãnh Tinh từ trên xuống dưới một lần, xác định nàng không việc gì mới yên tâm ôm nàng vào lòng. "Lái thuyền, lập tức băng bó cho người bị thương." Tát Tư nói với quan chỉ huy.  "Nàng làm rất tốt." Tát Tư nhìn Lãnh Tinh một cái, lời như vậy đối với hắn chính là lời cảm ơn.  Lãnh Tinh mỉm cười chống đỡ, nàng hiểu muốn Tát Tư nói cảm ơn với nàng là rất khó khăn, tùy hắn đi.  Gió trên biển lớn hơn, Tát Tư ôm lấy Lãnh Tinh đứng ở đầu thuyền cùng Lạp Chích xa xa trên bờ nhìn nhau, ánh mắt độc ác của Lạp Chích không khỏi làm Lãnh Tinh rùng mình một cái.  Lãnh Tinh dien&dan^le%[email protected] run rẩy vùi đầu vào ngực Tát Tư , cảm giác bất an ập vào lòng. Cảm giác của nàng với Lạp Chích cũng không tốt, sợ tương lai sẽ có một ngày phải giao chiến cùng hắn, nàng thề sẽ không trộm đến nước Chích nữa.  *****  Bên bờ nước Chích  Lạp Chích giận điên lên, chỉ một chút nữa là hắn có thể giết Tát Tư, bắt được hỏa nữ, hắn nhìn bầu trời điên cuồng hét lên, con ngựa phía dưới lo lắng đi lại.  Còn kém một chút như vậy, nếu không nhờ hỏa nữ, Tát Tư không thể còn sống rời đi. Hôm nay hắn rốt cuộc đã thấy được sự lợi hại và thông minh của hỏa nữ. Như vậy, hắn càng không thể buông tha nàng. Hắn lấy tên của vương giả thề, bọn họ sẽ gặp mặt.  *****  Sau khi Tát Tư và Lãnh Tinh dùng bữa, lau sạch người, hai người ngồi trong khoang của Tát Tư ở đuôi thuyền. Lãnh Tinh cúi đầu yên lặng ngồi trên giường, Tát Tư đứng bên cửa như có điều suy nghĩ nhìn Lãnh Tinh.  Tát Tư đổi lại tư thế đứng thẳng, duỗi cơ thể cao to cường tráng.  "Nàng không có lời gì muốn nói với ta?" Tát Tư dẫn đầu phá vỡ im lặng. Lãnh Tinh gật đầu một cái, lo lắng dịch mông, nói tiếp: "Ta không nên tự mình lên thuyền, còn chọc họa lớn như vậy, nếu không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không chậm trễ thời gian về thuyền, Lạp Chích hoàn toàn không thể thừa cơ. Ta rất xin lỗi, ta sẽ không làm chuyện không suy nghĩ thấu đáo thế này nữa."Nhìn thấy những binh lính bị thương nằm bên ngoài kia, nàng thật sự rất đau lòng, nàng có lỗi với bọn họ, bởi vì nàng tùy hứng mà để cho bọn họ bị thương.  Nghe nàng nhận sai, Tát Tư thư giãn cơ thể đi tới bên giường ngồi xuống. "Ngươi cứu nước Hỏa Ma, chuyện lần này ngươi gạt ta theo tới đây, ta sẽ tha thứ cho ngươi. Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nghe chưa?" Hắn biết nàng bị chuyện chiến đấu với nước Chích dạy dỗ, như vậy đã coi như là xử phạt rồi.  "Ta biết rồi, cám ơn ngươi chịu tha thứ cho ta."Lãnh Tinh từ đáy lòng nói.  Tát Tư đến gần Lãnh Tinh, muốn ôm nàng vào ngực an ủi, nhưng Lãnh Tinh đẩy nhẹ hắn ra. "Thế nào?" Tát Tư hỏi. Tách ra mấy ngày rồi, hắn nghĩ hảo hảo mà ôm nàng, mà nàng lại dieenddanleequyddoon cự tuyệt hắn. Chẳng lẽ nàng không khát vọng hắn sao? Đáp án rất dễ nhận thấy là khẳng định, bởi vì nàng đã lui đến đầu giường.  "Hiện tại đổi lại, ngươi không có lời gì muốn nói với ta?" Lãnh Tinh mấp máy môi, nóng nảy lắc lắc đôi tay.  Tát Tư không khỏi nghi ngờ. "Không có." Hắn cau mày nói.  Tát Tư  quả quyết khiến Lãnh Tinh có chút không thích. Hắn nhất định cảm thấy phản bội nàng là chuyện bình thường, quân vương cổ đại đều như vậy, hoàn toàn không tạo thành chuyện sai lầm, cho nên coi như bị nàng bắt tại chỗ, ngay cả xin tha thứ hắn cũng cảm thấy không cần, Lãnh Tinh sắp bị tủi thân ngập tràn ép tới thở không được.  "Ngươi đã cảm thấy không sao cả, vậy về sau ngươi cũng đừng chạm vào ta... Ai đi đường nấy, ai cũng không cản trở ai!" Nói xong, Lãnh Tinh nắm một cái chăn mỏng muốn ngủ trên sàn nhà, Tát Tư dùng một tay bắt nàng trở lại.  "Ngươi đang hồ nháo cái gì?"Tát Tư quát, xoay người nàng, mặt đối mặt lẫn nhau. Hắn chỉ có một vương phi là nàng, không động vào nàng thì hắn đụng người nào!?