Hoàng Hậu Hỏa Ma
Chương 19
Chích cung
Tin tức Tát Tư và Lãnh Tinh xuất hiện ở nước Chích lập tức truyền tới tai Chích Lạp. Xem ra, một cuộc không tránh được bão táp rồi.
“Ngươi nói thật!?” Nam nhân vỗ bàn lên chính là Vương nước Chích -- Chích Lạp. Hắn trợn to mắt, trong ánh mắt vẻ khát máu và tàn bạo dều lộ ra rõ ràng.
Thám tử báo lại cung kính nằm trên đất, sợ hãi nói: “Là thật, rất nhiều người dân đã tận mắt nhìn thấy. Trong ngực Tát Tư ôm một người tóc đỏ, nữ nhân có đôi mắt màu xanh, bọn họ vội vàng rời khỏi một quán rượu. Nữ nhân kia nhất định là Hỏa nữ bảo vệ nước Hỏa Ma.”
“Hỏa nữ?”Trong ánh mắt của Chích Lạp lộ ra vẻ hứng thú, đầu lưỡi liếm qua cánh môi khô khốc, một bên khóe môi cười.”Là nữ nhân thông minh đó.”
Cũng bởi vì sự trợ giúp của nàng, Tát Tư không tốn người nào, như đi vào chỗ không người đến nước Chích cứu ra mười tên tù binh. Cũng bởi vì nàng là nữ nhân trong truyền thuyết, nên hiện tại mọi người trong nước Hỏa Ma đều biết điều chế thuốc trị phỏng, nữ nhân thông minh như vậy, hắn cũng muốn có được.
“Đi! Đi gặp Tát Tư, Tát Tư chết phải thấy xác, nữ nhân thì bắt sống.” Chỉ cần hắn bắt được và sử dụng Thần bảo vệ nước Hỏa Ma, hắn còn sợ không rung chuyển được nước Hỏa Ma sao, còn sợ nước Hỏa Ma không trở thành vật trong túi của họ sao?
Thám tử nhanh chóng bò dậy, đi theo Chích Lạp và nhóm quân đội lớn nhất rời khỏi Chích cung.
*****
Dọc theo đường đi, từ đầu đến cuối Lãnh Tinh không có ngẩng đầu, vững vàng chôn đầu ở trong ngực Tát Tư, nước mắt đã khóc đến khô rồi, chỉ là thân thể vẫn còn run rẩy. Tóc đỏ nàng đã sớm bị Tát Tư dùng áo choàng che kín, dọc theo đường đi sự chú ý cũng từ từ giảm bớt.
“Dừng một chút.”Đột nhiên, Lãnh Tinh gấp gáp nói. Nàng từ Tát Tư trong ngực ngẩng đầu lên, không ngừng nhìn về phía sau.
Tát Tư chậm rãi dừng chân, giọng điệu không tốt hỏi: “Thế nào?” Nàng vẫn không ngừng giãy dụa thân thể nhìn về phía sau, làm hắn không thể không ôm chặt hơn, nhưng lại sợ làm đau nàng, nên hắn phải chú ý sức lực của mình. “Ngươi an phận một chút được không?”
“Vòng tay của ta rớt, trở lại giúp ta nhặt.” Lãnh Tinh chỉ chỉ nơi vòng tay, vỗ cánh tay Tát Tư.
Mưa đã ngừng, nhưng nước mưa và đất cát lẫn vào tạo thành bùn lầy, mà nàng lại muốn một vị Vương như hắn cúi xuống tìm vòng tay ở trong một đống bùn lấy, lời nói này là như thế nào!?
“Không đi.”Tát cự tuyệt.
“Chúng ta đi.”Bốn gã tướng sĩ trả lời ngay.
Lãnh Tinh xệ mặt xuống, méo miệng nói: “Không cần đi, ta không muốn tìm nữa.” Thì ra là hắn không xem trọng cái vòng tay kia như vậy, nàng còn xem nó thành bảo vật để làm gì?
Bốn gã tướng sĩ đứng tại chỗ không biết nên làm gì, có chút làm không hiểu lòng của phụ nữ, thế nào một chút muốn nhặt một chút lại không muốn nhặt?
Nghe vậy, Tát Tư trợn to cặp mắt nhìn chằm chằm Lãnh Tinh lại vùi vào trong ngực dieenddanleequyddoon hắn, đây chính là vòng tay hắn mua để tặng cho nàng. . . . . . Là món quà đầu tiên hắn tặng cho nàng, nàng lại nói không cần là không cần, làm sao nàng dám làm vậy!?
“Đó là quà ta tặng cho ngươi, ngươi lại dám nói không cần!?” Tát Tư chất vấn.
“Trước đó ngươi không nói qua là muốn tặng cho ta, đó là ta mình đoạt lấy.” Lãnh Tinh ở Tát Tư trong ngực âm thanh buồn bực nói.
“Ngươi biết đó là quà ta muốn tặng cho ngươi, ngươi biết rõ mà còn nói như vậy!”Tát Tư phản bác.
“Ta không biết.”Lãnh Tinh không phục nói.
“Ngươi không biết?” Thật là tức chết hắn rồi. “Vậy lúc ngươi giành nó tại sao nói nó là vòng tay của ta.” Nàng còn giả ngu nói không biết.
“Ta không biết, ta không biết!”Lãnh Tinh ăn vạ nói. “Ta chính là không biết.” Ngẩng đầu lên nói xong lại dùng sức nằm xuống trước ngực Tát Tư.
Tát Tư cực kỳ tức giận, sải bước ôm Lãnh Tinh đi trở về nơi nàng rơi vòng tay, cúi người xuống lục lọi một hồi ở trong bùn lầy, rất nhanh tìm được vòng tay bị rơi. Hắn lau sạch sẽ áo choàng, nhét Lãnh Tinh vào trong ngực. “Ta thận trọng nói cho ngươi biết, đây là quà ta mua được muốn tặng cho ngươi, ngươi dám làm lần nữa mất hoặc nói không muốn, coi chừng ta xử phạt ngươi.”
Lãnh Tinh cầm vòng tay, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, vui mừng có, cái vòng tay này thật sự là Tát Tư muốn tặng cho nàng, bi thương cũng có, vì sự thật Tát Tư phản bội vẫn tồn tại.
“Đi thôi, đừng trì hoãn thời gian nữa.” Tát Tư hạ lệnh, ôm Lãnh Tinh trong ngực.
Đi không tới ba bước, phía bên kia chỗ bọn họ đứng đột nhiên ầm ỹ, Lãnh Tinh tò mò ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, trước đó không nhìn thấy nhiều, vừa nhìn thấy lại tức giận, vội vàng đánh bả vai Tát Tư, kêu lên: “Dừng một chút!”
Tát Tư dừng lại, không cần nhìn chỉ cần nghe cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
“Buông ta ra, buông ta ra! Ta không muốn trở về với ngươi!” Giọng nói của một nữ nhân vang lên, bọn họ đứng ở nơi khác cũng nghe được rất rõ ràng.
Tát Tư nghe mà giận tái mặt, mà Lãnh Tinh trong ngực đã sớm không kềm chế được thấy có người bị bắt nạt thì nhiệt huyết dâng trào, giãy giụa muốn nhảy xuống ngực của hắn.
“Ngươi an phận một chút.”Tát Tư nhắc nhở nói, hắn vô cùng không muốn tham gia vào chuyện này, huống chi bọn họ rất gấp, nhưng hắn hiểu rõ cá tính của Lãnh Tinh nhất định sẽ nhúng tay vào, hắn vẫn còn ở nơi này thì sẽ không để nàng nhứng tay vào.
“Ta bỏ ra tiền mua ngươi, muốn ngươi sinh con trai cho ta, hiện tại nagy cả ma cũng không ấp ra, ngươi cầm tiền của ta mà còn dám chạy trốn, ta không đánh chết ngươi mới là lạ!” Nam nhân ở trong đám người vây xem cố gắng bắt được nữ nhân.
Nữ nhân vừa chạy vừa thê lương kêu: “Số tiền kia còn không phải là ngươi đánh cuộc mà hết sao, huống chi chúng ta chỉ ước định một năm, hiện tại một năm đã qua, ngươi không sanh được một con quỷ nào, thì trách ai được!”
Người xem trò vui nhịn không được cười ra tiếng, lại lo lắng cho số phận của nữ nhân, nam nhân cao lớn giận đến đỏ mặt tía tai, mặt mũi không nhịn được, không ngừng chà sát tay, hét lớn về phía nữ nhân: “Nhìn ta hôm nay không đánh chết nàng mới là lạ!”
Lãnh Tinh khẩn trương bắt được cánh tay của Tát Tư, thúc giục hắn tiến lên ngăn cản.”Là cùng một người, nam nhân kia trước đây không lâu cũng bắt nạt nữ nhân đáng thương đó, ta tận mắt nhìn thấy! Tát Tư, khi đó ngươi cũng ở đó còn giúp nàng, ngươi hãy giúp nàng lần nữa đi, nếu không nàng thật sẽ bị đánh chết đấy!” Nàng sẽ không nhận lầm người quả thật là nam nhân kia.
Thì ra khi đó nàng thật sự ở đó, rốt cuộc cũng chứng minh lúc đó hắn nghe được giọng nói của nàng cũng không phải là nghe nhầm, khi đó nếu không phải là hắn ra mặt ngăn cản trước, chỉ sợ nàng đã không chú ý nguy hiểm mà xông ra. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi sợ hãi và giận dữ.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
11 chương
6 chương
54 chương
56 chương
20 chương
93 chương
54 chương