Hoàng Đình
Chương 238
Dịch giả: Hoangtruc oOo
- Cứu ta, Hà Bá gia cứu ta!
Trần Cảnh nghe thấy giọng nói suy yếu của Tiểu Bạch Long dưới giếng, cảm nhận khí tức sinh mệnh của nàng như ánh nến trước gió, tùy thời bị thổi tắt.
- Được, ta sẽ đến cứu ngươi.
Thế nhưng hắn lại không biết phải cứu thế nào. Giếng này vừa thần bí lại vô cùng bình thường. Thần bí là vì bia thần Ti Vũ vừa rồi là từ dưới giếng này xuất hiện, còn bình thường là vì Trần Cảnh quả thật không cảm nhận được điểm thần kỳ nào ở giếng này. Đây hệt như một miệng giếng bình thường trên nhân gian cõi phàm, điều này khiến cho hắn không cách nào hiểu nổi. Theo lý mà nói, nước biển cũng không thể nào đi vào giếng được, nhưng miệng giếng vẫn sóng sánh gợn nước.
- Cứu ta, cứu ta. Ta không muốn chết!
Trần Cảnh nhớ lại lúc mới gặp Tiểu Bạch Long. Năm đó nhìn thấy bộ dạng ngây thơ, hoạt bát đáng yêu của nàng, hắn còn nghĩ rằng nếu cả đời này mình có một cuộc sống đơn thuần mà đầy vui vẻ như nàng thì thật là tốt.
Nếu như bất cứ chuyện gì, hoặc bất cứ kẻ nào ở chốn nhân gian đều chỉ cần dùng từ tốt và xấu để phán xét thì quả thoải mái vô cùng. Làm chuyện tốt, thì hắn là người tốt. Còn làm chuyện xấu, thì đó là người xấu. Đây là cảm giác mà Trần Cảnh luôn hướng tới khi làm bất cứ chuyện gì.
Không cần phải hao tâm tổn trí đứng về phía lập trường người khác để suy nghĩ vấn đề, không cần thay mặt cho người khác, không cần phải giải thích, không cần sợ phải đụng chạm đến ai…thật sự quá nhàn nhã, thong dong và vui sướng!
Mà hiện tại nhìn thấy Tiểu Bạch Long kêu cứu khiến hắn cảm thấy đau lòng. Như thể nhìn thấy cảnh chính mình đang giãy giụa ngay sát bờ vực cái chết.
- Cứu ta, cứu ta…
- Ta phải làm sao mới cứu được ngươi?
- Cứu ta…
Trần Cảnh chỉ nghe thấy tiếng kêu cứu của Tiểu Bạch Long, không nghe thấy nàng nói cứu thế này, trong lòng hắn không khỏi lo lắng. Tới lúc này, hắn còn không rõ Tiểu Bạch Long nhận phải thương tổn thế nào, cũng không rõ lúc trước “Long vương” kia đã làm chuyện gì, chỉ cảm thấy khí tức sinh mệnh của Tiểu Bạch Long tùy thời có thể tắt mất.
- Hà Bá gia muốn cứu Tiểu Bạch Long trong giếng này?
Ngay khi Trần Cảnh còn chưa biết làm thế nào cứu Tiểu Bạch Long thì xa xa, có một giọng nói truyền tới.
Hồng đại hiệp nhìn qua, chính là Chiêu Liệt. Gã vẫn giống hệt như bộ dạng gặp Trần Cảnh lúc trước, mặc cẩm phục màu đen tuyền, đội mũ bạch ngọc, dưới hông là đai lưng ngọc có thêu hình hoa văn ngọn lửa. Một miếng ngọc bội được được đeo một bên, đung đưa nép dưới vạt áo, dưới chân là một đôi giày tím có hình thêu vân mây.
Trong mắt Trần Cảnh, vẻ mặt gã đã có chút biến hóa. Lúc trước là một loại đường hoàng kèm theo vẻ khiêm nhường, còn hiện tại vẫn là đường hoàng đấy, nhưng lại mang theo chút ít u buồn, hàng mày khẽ nhíu.
- Tiểu Bạch Long này là cố nhân của ta, từng chiến đấu hộ pháp cho ta ở miếu Hà Bá.
Trần Cảnh bình tĩnh đứng đó, không động đậy, chỉ có từng gợn sóng từ người hắn ẩn ẩn khuếch tán từng vòng đi ra.
- Ta nghe nói năm đó mỗi môn phái châu Hắc Diệu đều có một đệ tử đi tới Tú Xuân loan Kinh Hà, nhưng cuối cùng lại không người nào trở về được. Từ trận chiến ấy ta mới biết đến tên tuổi của Hà Bá gia. Không ngờ năm đó cũng có nàng hộ pháp trong miếu Hà Bá.
Chiêu Liệt từ nơi xa đi đến, tựa như gã đã đi đến một nơi rất xa, hiện tại mới vội vã chạy về.
Trần Cảnh không động, hai mắt không nhìn bất kì kẻ nào, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy ánh mắt hắn như nhìn thấu mọi chuyện. Hắn không lên tiếng, Chiêu Liệt không ngừng lại mà nói tiếp:
- Ài, không nghĩ tới ta mới rời đi chốc lát, đã xảy ra chuyện thế này rồi.
- Lão là nghĩa phụ của ngươi?
Trần Cảnh hỏi.
- Lão đã giết chết cha ruột ta.
Khi Chiêu Liệt nói ra mấy lời này, tình cảm bi thống xen lẫn cả vào lời nói. Thần thái vốn đường hoàng tự đắc nháy mắt đã biến mất tăm tích, thay vào đó là bộ dáng bi thống nhẫn nhục.
Dù là kẻ nào, nghe xong mấy lời đó đều có thể hiểu được tâm tình gã lúc này.
- Ta muốn cảm tạ ngài, đã giúp ta báo thù giết cha.
Chiêu Liệt nói.
- Ta chỉ tới cứu Tiểu Bạch Long.
Trần Cảnh trả lời.
- Dù sao thì ngài cũng đã giúp ta báo thù, cho nên ta phải báo đáp ân tình này.
Chiêu Liệt kiên định mà thành khẩn nói. Hiện tại gã đã không còn chút vẻ đường hoàng nào nữa, chỉ còn đầy thành khẩn, ánh mắt chân thật nhìn thẳng vào Trần Cảnh.
Gã tiếp tục nói:
- Trước kia ta đã từng nghe nói qua về giếng này, có tên là giếng Tù Long. Từng nghe ông ta nói đây là nơi được Long vương duy nhất trong trời đất thời hồng hoang lập ra, chuyên dùng để nghiêm phạt những Long tộc dám vượt qua Long môn. Chỉ cần vào trong giếng Tù Long, trừ phi được thả, bằng không vĩnh viễn không thể đi ra được.
“Ông ta” theo lời gã, hiển nhiên chính là vị “Long vương” đã chết đi kia.
- Vậy phải làm thế nào mới cứu ra đây?
Hắn không hỏi làm sao mà Tiểu Bạch Long lại ra nông nỗi này, mà hỏi thẳng cách mau chóng cứu Tiểu Bạch Long ra.
- Theo ta biết, nếu không có bí pháp của Long tộc, căn bản không cách nào cứu ra khỏi giếng Tù Long. Chẳng qua ta từng nghe ông ta nói qua, thời kỳ hồng hoang đến nay, trời đất trải qua hai lần đại kiếp nạn đã làm dao động căn nguyên của giếng Tù Long này. Hiện tại, muốn cứu Tiểu Bạch Long ra, chỉ có cách để nàng phụ thân mà theo ra.
- Phụ thân?
- Đưa bảo vật Tiên Thiên vào trong giếng Tù Long, Tiểu Bạch Long có thể phụ thân vào bảo vật đó là có thể đi ra rồi.
- Còn có cách nào khác nữa không?
Trần Cảnh nhanh chóng hỏi tiếp, giọng nói cũng trở nên trầm thấp.
Trần Cảnh có Tần Quảng vương tỷ, cũng tính là bảo vật Tiên Thiên. Nhưng tuyệt đối không có chuyện phụ được thân thể lên trên Tần Quảng vương tỷ. Cho nên hắn trực tiếp hỏi xem còn cách gì khác nữa không.
- Cái này…ta có nghe nói, nhưng không biết có được hay không.
- A, mời nói.
- Nghe nói, những thứ ngưng tụ tín ngưỡng thành thần tính cũng có thể thay thế linh bảo để phụ thân được.
Chiêu Liệt chậm rãi nói.
Y vừa nói xong, đã nghe Trần Cảnh nói:
- Thật hợp ý ta.
Lời hắn vừa dứt, cả người đã biến ảo, bốc lên một luồng khói nhẹ như bụi, rồi vọt vào trong giếng.
Ngay tích tắc khi Trần Cảnh vừa đi vào giếng, phía trên đã vang lên một tiếng quát khẽ: “Chậm đã!”
Tiếng quát này vừa ra, bên dưới giếng cũng vang lên tiếng động rơi xuống làn nước. Vừa lúc Trần Cảnh rơi vào mặt nước, một ngón tay của Chiêu Liệt cũng điểm ra, nước biển cuồn cuộn.
Nếu nói trong trời đất có chuyện gió mây biến sắc, thì dưới biển sâu cũng có thể cảm giác được một thứ tương tự như gió mưa biến sắc.
Nước bùn tung tóe trong mặt nước, đáy biển sâu nháy mắt đã đầy mây đen vần vũ. Nước biển tĩnh lặng dâng lên từng đợt sóng ngầm như vô số ác thú, từ bốn phương tám hướng lao tới Quy Uyên. Hình thù các loại hung thú dần hiện ra, có sinh linh sống trong nước, có sinh linh trên đất liền, lại có tiếng rồng ngâm từng tràng, phảng phất còn có một luồng gió tanh hôi xuất hiện.
Từ xa nhìn lại, cảm giác các loại hung thú từ bên người Chiêu Liệt lao ra dưới một ngón tay điểm ra của gã, hệt như một bậc vương giả chỉ huy trăm vạn quân, như thể một vị Long vương đứng đầu tất cả các loài lân, giáp* trong trời đất đang hiệu lệnh vạn thú.
(* Lân, giáp trong truyền thuyết bốn giới: lông vũ – giáp giới – vảy – lông mao gọi tắt là: vũ, giáp, lân, mao.)
“A….”
Hồng đại hiệp kinh hô, mà Lục Mục châu trong tay Vỏ Sò cũng đồng thời lấp lánh ánh sáng chói mắt.
Hồng đại hiệp đâm một đinh ba thẳng về phía con mãnh thú đang lao đến mình, nhưng chỉ đâm xuyên qua, còn con mãnh thú trở nên hư ảo đi một chút chứ không tán đi, vẫn đánh về phía Hồng đại hiệp.
Hồng đại hiệp cảm giác như thể mình vừa đâm vào bùn đất, con mãnh thú kia đã bổ nhào đến nó, một ngụm táp xuống. Pháp lực trong cơ thể nó dâng lên, chấn nát con mãnh thú kia, nhưng càng lúc lại càng có thêm nhiều mãnh thú nhào đến nó.
- A, a… Quả nhiên thằng nhãi này không phải thứ tốt…
Trong lúc kinh hô, nó cũng đã xoay Hải Hồn xoa trong tay đập vỡ thêm vài con ác thú nữa. Đám mãnh thú vẫn cứ tiếp tục nhào lên người nó hung mãnh cắn xé. Bên vỏ sò cũng tương tự, Lục Mục châu chủ yếu tác động vào con mắt của sinh linh, nhưng những con thú này hiển hóa từ trong nước mà thành, nên không có hiệu quả gì cả.
Chỉ thấy nàng ta đâm từng kiếm từng kiếm vào thân thể đám mãnh thú này. Từ xa nhìn tới, chỉ thấy một con tôm to lớn cùng một cô gái thân hình nhỏ nhắn bị vây giữa dòng nước xoáy mãnh liệt, đang gian nan giãy giụa để thoát ra ngoài.
Ở một chỗ rất cao không nhìn thấy rõ được, nơi đó có nước biển cuồn cuộn, như thể một tầng mây xám đang quay cuồng. Nhìn kỹ, sẽ thấy là từng đàn thú hung ác như thủy triều đánh tới.
Đột ngột biến đổi, những người ngoài xa kia còn chưa chấp nhận được chuyện “Long vương” đã thật sự chết đi, thì tràng cảnh này lại xảy đến.
- Ha ha…
Chiêu Liệt đứng chắp tay, ngửa mặt lên trời cười to. Trong tiếng cười, bọt sóng từ con sóng ngầm sâu bên dưới bắt đầu nổi lên, hóa thành từng con hung thú.
Đột nhiên, một đốm sáng từ trung tâm vòng xoáy lóe lên lao ra. Chỉ thấy Quy Uyên đang ngồi trên mai rùa, đỉnh đầu y có một bức đồ án, hình thù có chút giống như đồ án lúc trước, tuy không phải là một nhưng đều tản ra một luồng khí tức thần bí. Y từ trên cao lao xuống, xuyên qua đám mãnh thú đang đánh tới như thể căn bản không có thứ gì phía trước cả.
Y nhanh chóng tiến đên bên cạnh Hồng đại hiệp và vỏ sò, sau đó mang chúng nó lên mai rùa rồi lập tức vọt người đi mất, thẳng hướng tới mặt nước phía trên. Đảo mắt đã mất dạng.
Ngay khi Quy Uyên đưa Hồng đại hiệp và vỏ sò ra khỏi mặt biển, bầu trời đầy sao trời, mặt biển cuồn cuộn sóng gió mãnh liệt. Thỉnh thoảng lại có hung thú từ nước biển biến thành lao ra khỏi mặt nước, sau đó liền tán đi.
Hồng đại hiệp vẫn còn kinh sợ. Nó đứng trên mai rùa to như chiếc thuyền đánh cá nhìn xuống mặt biển hỏi:
- Đây…là xảy ra chuyện gì a?
Quy Uyên cũng nhìn về mặt biển, trầm mặc hồi lâu rồi đáp:
- Chúng ta đều bị lão Long vương kia lừa gạt. Chiêu Liệt mới thật sự là Long vương.
Gió biển thổi tung mái tóc đen của y, một thân áo bào đen tuyền phấp phới trong gió. Ánh sao trải xuống người y, khiến lúc này đây y lại càng đầy vẻ thần bí.
- Vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ? Hà Bá gia phải làm sao đây? Chúng ta phải đi cứu Hà Bá gia a.
Hồng đại hiệp lớn tiếng nói.
Lại một lúc lâu sau, Quy Uyên mới đáp:
- Ta có thể tự bảo vệ mình, nhưng lại không có khả năng đánh bại được lão.
- Vậy…ta…chúng ta…vậy… Hà Bá gia có việc gì hay không?
Hồng đại hiệp thật sự không biết phải nói gì, chỉ lắp bắp hỏi.
Quy Uyên lắc lắc đầu, mắt nhìn hải vực khôn cùng, không rõ đang suy nghĩ gì.
Còn về Trần Cảnh, khi vừa tiến vào trong miệng giếng, bên tại nghe được lời của Quy Uyên, đồng thời cảm nhận được linh lực khởi động. Hắn biết đã xảy ra chuyện, chỉ là một lúc sau, trên mặt hắn đã bình tĩnh lại.
Chiêu Liệt đi tới miệng giếng Tù Long, nhìn xuống dưới, mặt mày tươi cười. Chỉ nghe gã nói:
- Thật sự là đại phúc duyên a. Huyết mạch chân long, còn có cả một pho tượng đã có thần tính. Hơn nữa bên trong tượng thần còn ẩn chứa bí ẩn và tiềm lực cường đại như vậy. Ta thụ kiếp nạn ngàn năm, cuối cùng cũng chờ được tới đại phúc duyên.
- Ngươi là Long vương?
Dưới giếng, Trần Cảnh trầm giọng hỏi.
- Đúng vậy, chính là ta.
Trần Cảnh không hỏi gì nữa mà chỉ nhìn về phía Tiểu Bạch Long. Ngay khi hắn rơi xuống giếng, nàng đã quấn quanh người hắn, không nói một câu nào mà chỉ quấn quít cuốn chặt lấy hắn. Trần Cảnh cảm ứng khí tức trên người Tiểu Bạch Long rất yếu ớt, nhưng vẫn còn chưa chết.
Trần Cảnh lại cảm ứng miệng giếng này, thấy rằng giếng không sâu, trên thành giếng có đủ loại đồ án hoa văn, như thể hình vẽ con thú, như in như khắc lên đó. Chỉ là những đồ án này đều có cũng một đặc điểm, đó là rất giống rồng. Hay nói chính xác, thì đều mang dấu hiệu nào đó của chân long, lại không phải là chân thân hình rồng thật sự. Trần Cảnh bèn nghĩ đến cái tên giếng là Tù Long.
- Đại khái ngươi cũng phát hiện được đồ án trên thành giếng này rồi hả? Đều là những dấu ấn linh hồn sau khi mấy con rồng bị nhốt dưới này chết đi mà hóa thành.
Chiêu Liệt lớn tiếng, giọng nói đầy đắc ý.
Đột nhiên, tiếng kiếm ngân vang lên, một con bướm từ miệng tượng thần lóe lên. Ánh sáng trắng nhấp nháy, chợt lóe lên trong hư vô rồi biến mất. Đây là Thuấn kiếm thuật. Nhưng Chiêu Liệt vẫn đứng ngay miệng giếng, không nhúc nhích.
Từ dưới đáy giếng nhìn lên, Mê Thiên kiếm điệp đã tới sát rìa miệng giếng. Thế nhưng, Trần Cảnh lại cảm thấy miệng giếng kia thoáng cái đã trở nên xa xôi vô cùng.
Mê Thiên kiếm điệp cũng không cảm nhận bất cứ trói buộc hay trở ngại nào cả. Cánh bướm vỗ xuống, chớp lóe trong nháy mắt, nhưng vẫn không thể nào bay ra khỏi giếng Tù Long. Mà từ miệng giếng nhìn xuống, chỉ thấy Mê Thiên kiếm điệp bay cực kỳ chậm rãi, gần như đang lơ lửng bất động.
Mê Thiên kiếm điệp bay về phía miệng giếng, thiên địa âm dương cũng không vì chuyện Trần Cảnh biến mất mà ngừng chuyển động. Tin tức thần sông Kinh Hà Trần Cảnh biến mất dần truyền ra khắp trời đất. Bản thân hắn lại chìm xuống đáy giếng. Bởi vì có bia thần Ti Vũ nhập trong cơ thể mang đến nặng nề vô cùng, khiến hắn có cảm giác chân thân mình có một ngọn núi to lớn đè ép trên lưng, cho nên cả người bị trầm xuống đáy giếng. Nhưng cũng giống như Mê Thiên kiếm không cách nào bay ra ngoài, hắn cũng không cách nào hạ xuống đáy giếng, chỉ luôn trôi nổi trầm xuống.
Nước giếng nhấn chìm hắn. Xuyên qua màn nước nhìn lên miệng giếng, hắn cảm giác miệng giếng kia vô cùng xa xôi mà mờ ảo. Con bướm ra sức bay lên phía trên, tựa như một con bướm bình thường cố bay lên đến chín tầng trời. Tuy rằng nó vô cùng nỗ lực, nhưng mục tiêu lại cực kỳ xa xôi, xa xôi đến mức đủ khiến bất kỳ sinh linh nào trong quá trình bay lên đó, có thể chậm rãi quên đi mất dự tính ban đầu của mình.
-----oo0oo-----
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
580 chương