Quang tinh nguyệt - tiểu quỷ
Chương 1 : giấc mơ
*Nếu cuộc đời là giấc mộng vĩnh hằng
Xin cho tôi được một lần quay lại.
Bên bạn bè, bên yêu thương và nỗi nhớ
Có đong đầy, nỗi nhớ tháng ngày qua*
Trên con đường nhựa ven sông gần cánh đồng, ba chiếc xe đạp lao vun vút mang theo sự hối hả của thanh xuân, như muốn thách thức khung cảnh úa tàn rơi trên vai áo. Tiếng sóng vỗ bờ cũng chẳng thể át đi điệu cười giòn dã của năm chàng trẻ tuổi.
Ngồi sau ghi đông, Bạch Hàn híp mắt tận hưởng từng cơn gió mát lạnh mà cách đây hai tuần anh vẫn hằng ao ước trong buổi trưa hè nóng ran. Ấy vậy mà chớp một cái, trời đã chuyển mùa. Ngỡ ngàng nhưng cũng rất thân quen, cậu ta hít đầy lòng ngực cái mùi hương đất của đất cùng với mùi hương lúa dịu dàng mà thơm mát. Thế rồi cậu chợt ngu ngơ mỉm cười vì bên cạnh mình lúc này là đám bạn trí cốt.
Tựa người trên thành cầu, nơi ba chiếc xe vừa dừng lại, Phi lặng lẽ ngắm nhìn dòng xoáy nhè nhẹ siết quanh chân cột như hi vọng nó sẽ cuốn luôn đi những muộn phiền trong lòng. Dù cho quang cảnh trước mắt có đẹp như mơ như mộng cũng không xua tan được nỗi buồn man mác vốn vương trên đôi mắt cậu.
Không giống Phi, một con người có nội tâm sâu thẳm, Tôn Giang nhoài người ra ngoài thanh chắn và hét thật to khi lồng ngực đã căng đầy hương gió mát. Giữa khung cảnh yên bình ấy, cậu ta như hiện thân của sự tươi mới và tràn đầy nhựa sống của tuổi trẻ. Đẹp đẽ, hoài bão và đầy mơ mộng. Một đôi mắt long lanh biết thưởng thức cái đẹp. Cậu ta với Phi hệt như hai thái cực của cuộc sống. Tuy khác nhau nhưng hòa vào làm một.
Cau có phủi đi mớ bụi bám trên vai mình, Hồng Long đứng cạnh Phi mà hướng mắt theo cậu ta. Vốn tên này cũng khá ít nói chuyện và thậm chí là có vẻ như cậu ta chẳng thèm quan tâm lắm với mọi việc xung quanh. Thế nhưng đừng nhìn vậy mà lầm, trong con người ấy là sự quan tâm rất nhiều dành cho bè bạn, cho đám chí cốt này.
Dựa lưng vào thành cầu, kê nhẹ hai cùi chỏ lên thanh sắt, cậu ta ngửa cổ lên trời, chỗ mà tên này vừa chiếm được từ Tôn Giang. Bạch Hàn thở dài thườn thượt nghe thật não nề kiến cho đám bạn phải chú ý. Vốn dĩ trước nay cậu vốn là con người vui vẻ, hoạt bát, thế mà bây giờ lại chăm chú nhìn vào khoảng không trước mắt với vẻ mờ mịt hệt như một gã sầu đời.
- Này, bọn bây… có tin vào những giấc mơ không?
Không còn những câu chuyện cười, hay vẻ láu lỉnh như thường ngày. Sự dè dặt, suy tư ấy khiến lũ bạn lo lắng. Đưa mắt không mấy bận tâm lắm nhìn Bạch Hàn, Hồng Long chẳng có tý cảm xúc cất tiếng:
- Éo quan tâm
Vậy là cũng chỉ có anh chàng lúc nào cũng yêu đời như Tôn Giang mới có thể cười nhe răng mà đáp lại:
- Gì chứ?! Mơ à! Anh đây cũng có đó những chẳng mấy khi để tâm. Thế nhé.
Thế rồi cậu ta đá mắt giơ ngón cái lên một cách thật đáng đánh đòn.
- Vậy mi có từng gặp nó ba đêm tiên tiếp chưa hử?
Tôn Giang nín cười, quan sát sự nghiêm túc trên vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Hàn. Cái ngữ điệu kia thì làm sao có thể là đùa được chứ. Anh cứ đinh ninh rằng cậu chàng này đang tìm một câu chuyện cười để kể như mọi khi mà thôi. Còn phong thái vừa rồi cốt cũng là tăng thêm tính bất ngờ. Vậy ra ngay từ đầu cậu ta đã nhầm một cách tai hại rồi đấy nhỉ.
Đưa mắt cầu cứu Hồng Long, cậu ta giờ chỉ còn có thể bám víu tên “dù bình thường có đôi chút cau có nhưng ít ra còn cười” này, đỡ hơn là cái tên Phi mặt mày lúc nào cũng có nét chán đời đặc trưng kia.
- Này, đang bàn chuyện gì thế mọi người?
Từ đằng sau, tiếng thắng xe vang lên bên tai mọi người cùng giọng của Phong Lam cất lên như phần nào giảm bớt cái không khí khó xử nơi đây. Như vớ được vị cứu tinh, Tôn Giang lập tức bay đến câu vai Phong Lam:
- Ông bạn, tên Bạch Hàn đây đang kể về giấc mơ của cậu ta đấy, ông bạn đây có cao kiến gì không?
- Tớ, ha ha.
Phong Lam cười ngây ngô mấy tiếng, thế rồi cậu ta vô tình nhìn thấy ánh mắt của Phi có chút khác lạ. Nhún vai, cười thật tươi, Phong Lam hất hất mặt về phía Phi đầy ngụ ý.
- Kể tiếp đi Bạch Hàn, biết đâu lão Phi của chúng ta lại nghĩ ra cái chuyện gì đó hay ho cũng nên.
Nói xong, cậu ta quăng cho mọi người mấy chai nước mà cả nhóm vừa nãy đã hùng tiền để nhờ tên này đi mua. Chụp lấy chai nước, Phi cất tiếng với giọng đều đều đáng chán.
- Ừ, biết đâu lại như lời cậu ta nói.
- Rồi rồi, bọn bây cứ bình tĩnh.
Hớp lấy ngụm nước, đưa mắt dõi về dòng sông đang cuộn trào không dứt, giọng Bạch Hàn một lần nữa cất lên:
- Mọi chuyện bắt đầu từ mấy ngày trước. Cứ hễ chợp mắt là tớ lại thấy nó. Một con đường với những dãy nhà cũ kỹ đầy rêu phong và ẩm mốc. Một cổng thành bằng đá vô cùng cũ với những chữ viết không thể nào đọc nổi. Và…
Ngưng lấy hơi, cậu ta kể tiếp:
- Và còn một ông lão quắc thước với bộ quần áo thời xưa đang đứng trước một ngôi nhà khá cổ. Hình như ông lão ấy có hỏi tớ điều gì đó thì phải.
- Hửm!
Đang uống nước, Tôn Giang liếc mắt qua Bạch Hàn ngạc nhiên. Khà một tiếng, quẹt miệng, cậu ta hỏi dồn:
- Sao, ông ta hỏi gì cậu, hình dáng ông ta ra sao,…
Bạch Hàn cười khổ:
- Méo nhớ. À hình như ông ta hỏi tớ từ đâu tới đây thì phải. Còn hình dáng, tớ chỉ nhớ mang máng vậy thôi. Móa, bố thề là bố nhớ rõ, bố đang đứng ở cánh đồng sau nhà thì bị một lỗ đen như hũ nút hút vào. Thế thì sao trả lời ông ta.
Nói tới đây, có vẻ như cậu ta đang rất bực tức thì phải. Cái chai trong tay cậu ta nhanh chóng bị móp cho méo mó.
Bất ngờ Tôn Giang chợt cười phá lên khiến cho Bạch Hàn ngơ ngác:
- Há há, tưởng chuyện gì mà cậu làm điệu bộ đó. Hóa ra là đang tức giận vì cái vụ hỏi thân thế đấy đấy hử? Ha ha.
- Hừ, cút.
Bạch Hàn tức giận ném chai nước vào người Tôn Giang. Cậu ta lập tức né đi rồi chạy ra sau Phi. Vừa định cất tiếng trêu chọc Bạch Hàn thì cậu ta nhận ra tên Phi này đang cau mày như đang suy nghĩ điều gì đó. Vốn vẫn im lặng từ nãy đến giờ bỗng nhiên Phi nhìn Bạch Hàn cất tiếng:
- Là cậu nằm mơ thấy nó?
Vốn là người không tin vào những thứ vô lí, nhưng chính cậu cũng bắt đầu nghi ngờ về những gì mình vừa nghe. Liệu những gì Bạch Hàn kể là thật, nếu như đúng là thế thì có hơi chút khó hiểu.
Đáp lại cậu ta, Bạch Hàn gật đầu trả lời chắc nịch:
- Anh đùa bọn bây làm gì chớ.
- Này, có gì sao Phi?
Hồng Long nhìn Phi chăm chú vì cậu ta nhận ra tên này đang có biểu hiện rất lạ. Cái gương mặt sững sờ có chút khó tin đang ngự trị tên mặt Phi là lần đầu cả bọn được chứng kiến. Phong Lam lúc này cũng vỗ vai Phi mấy cái rồi quan tâm hỏi:
- Đừng nói là câu chuyện của tên Bạch Hàn kia có gì đó kỳ lạ nha.
- Không, không có gì.
Cố lắc đầu, Phi đưa mắt dõi về chân trời xa xăm. Một màu cam nhạt nhẹ nhàng bao phủ nơi họ đứng. Trầm ngâm, Phi lắc đầu thêm một lần nữa:
- Tối rồi, về thôi các cậu.
Phóng lên xe, mặc kệ lũ bạn đang nhìn mình một cách bất thường, Phi cắm đầu đạp xe vọt thẳng về phía trước.
Nhìn theo bóng lưng cậu ta, cả bọn nhìn nhau rồi lắc đầu cười khổ. Hai chiếc xe đạp chở bốn tên còn lại cũng nhanh chóng chạy theo xe của Phi. Hoàng hôn dần buông bỏ lớp màn màu cam nhẹ nhàng sau lưng họ.
Tối hôm đó, nằm dài trên giường mà Phi không thể nào ngưng nghĩ ngợi về câu chuyện lúc sớm Bạch Hàn đã kể. Lăn qua, lộn lại, rồi lại lăn qua, rồi lại lộn lại, bật người dậy, vớ lấy điện thoại, Phi bấm máy gọi cho tên Bạch Hàn.
Ở bên kia đầu dây, bằng một giọng ngái ngủ thật đặc trưng, Bạch Hàn càu nhàu qua điện thoại:
- Chuyện gì mà gọi cho anh giờ này hử?
- Ừm… cậu ra quán cafe cũ giờ này được chứ?
Bên đây đầu dây, Phi ngập ngừng cất giọng. Giờ này cũng đã gần mười giờ đêm rồi, ra khỏi nhà được hay không cũng đã là một vấn đề đấy.
Ngáp dài một cái, đưa mắt nhìn lên đồng hồ, trầm tư đôi chút, Bạch Hàn gật đầu đáp lời:
- Được rồi, tớ ra đó ngay đây.
Cúp máy, gãi đầu đi vào nhà thay đồ, vừa đi Bạch Hàn vừa lầm bầm:
- Hừ hừ, giờ này tên đó còn kêu đi cafe làm gì chứ.
Chỉ vài phút sau khi Phi tìm được chỗ ngồi, Bạch Hàn cũng đã xuất hiện như một anh chàng hotbot khiến bao cô nàng bị quyến rũ. Đặt mông xuống ghế, Bạch Hàn cất tiếng hỏi:
- Kêu tớ ra đây làm chi?
Im lặng giây lát, thế rồi Phi nhìn thẳng vào mắt Bạch Hàn mà cất tiếng:
- Giất mơ đó, là chính cậu đã trải nghiệm đúng không?
Ngơ ngác nhìn Phi, Bạch Hàn hỏi:
- Cậu hỏi gì mà ngộ vậy, chẳng phải tớ gặp thì làm sao mà tớ kể chi tiết đến vậy được chứ. Mà có chuyện gì sao?
Trầm ngâm, nhẹ cầm ly nước lên hớp một ngụm, Phi chậm rãi nói:
- Bởi vì… tớ cũng đã từng nằm mơ thấy giống cậu.
Đứng phắt dậy, tròn xoe mắt nhìn Phi, Bạch Hàn ấp úng:
- Cậu… cậu nói…
Ra hiệu cho tên đang bị kích động này bình tĩnh lại, Phi không nhanh không chậm nói tiếp:
- Thật ra thì tớ không định kể cho ai nghe chuyện này đâu. Tớ còn tưởng là tớ nghĩ nhiều nữa đấy chứ.
Chậm rãi ngồi xuống, vẫn nét mặt khó tin như cũ, Bạch Hàn hớp ngụm nước nhằm lấy lại tinh thần:
- Có đúng là cậu đã từng mơ thấy nó, thấy… giấc mơ giống tớ?
Phi lúc này chỉ khẽ gật đầu mà không nói thêm tiếng nào. Bất ngờ, Bạch Hàn vỗ đùi kêu cái chát rồi cười tươi cất tiếng:
- Year, hóa ra cũng có người đồng ý với mình đây không đơn giản chỉ là một giấc mơ. Dù sao có tên mặt lạnh như mi tin cũng là tốt rồi. Mà Phi này, cậu có nghĩ rằng hố đen đó có thật không?
Phi nhún vai lắc đầu từ tốn nói:
- Sao tớ biết, bởi vì vốn dĩ mỗi đứa thấy đi vào hố đen kia một cách khác nhau mà.
Bạch Hàn nghiên đầu hỏi:
- Thấy khác nhau? Ý cậu là…
- Ừm, tớ thấy cái hố đen đó ngay trước nhà tớ đấy.
Bạch Hàn ngac người ra lưng ghế, khoanh tay, mặt trầm tư, cậu ta nói:
- Chà, vụ này hay đây. Hay là chúng ta kể cho bọn kia biết luôn nhỉ?
Phi đáp lời:
- Tớ sợ rằng bọn nó không tin đâu. Chuyện mơ mộng như vậy sao có thể tin tưởng được chứ.
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, Phi nói tiếp:
- Thôi cũng hơn 10h rồi, về thôi Bạch Hàn. Mai chúng ta nói tiếp về vấn đề này sau vậy.
Gật gù đồng ý, cả hai nhanh chóng tính tiền rồi trở về nhà. Mối suy tư ấy, xem như có một lời giải đáp sơ sài rồi. Nhưng mà đêm hôm đó, Phi vẫn trằn trọc mãi cho đến khuya lắc khuya lơ cậu ta mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, không hiểu có phải do câu chuyện hôm qua của cậu ta và Bạch Hàn hay không mà mới mờ sáng thì Phi đã lội bộ lên một ngọn đồi gần nhà để hít thở tý không khí trong lành của buổi sáng sớm. Không khí buổi sớm tinh sương có tý hơi lạnh làm cho đầu óc cậu ta trở nên thanh tỉnh lại đôi chút. Lúc này trước mặt cậu ta là khung cảnh thành phố họ sống được thu lại trong tầm mắt. Mặt trời hiện giờ chỉ hơi nhú lên, nó chưa đủ sức làm tan đi hơi lạnh nhẹ nhàng kia. Phi chà tay vào nhau đôi chút để sưởi ấm rồi cậu ta ngẩn mặt lên nhìn bầu trời. Những tảng mây trôi lững lờ một cách nhẹ nhàng, một cơn gió thoảng nhẹ đến mang theo mùi hương gì đó ngọt mát. Phi ưỡn ngực hít một hơi thật sâu không khí này. Cậu ta nhẹ giọng tự nói:
- Không gì thoải mái bằng không khí buổi sớm ở nơi này. Xem ra mình có vẻ như đã suy nghĩ quá nhiều về câu truyện đó rồi.
Cậu ta cười khổ tự lắc đầu. Mặt trời lúc này đã là một vòng tròn đỏ nhẹ trên thiên không. Cậu ta lại hít thêm một hơi nữa rồi rảo bước tiến về phía con đường quen thuộc về nhà. Thế nhưng khi cậu ta vừa quay đầu lại để nhìn nơi này một lần nữa thì cậu ta chợt thấy phía sâu trong rừng có một thứ gì đó khá kỳ lạ. Trong tâm trí của cậu ta hệt như có một tiếng ai đó đang gọi tên cậu ta từng tiếng từng tiếng. Phi rùng mình một cái rồi cậu ta tự nói:
- Đừng nói là sáng sớm mà gặp phải chuyện không sạch sẽ nha.
Nhưng với tâm tính tò mò cùng với sự can đảm vốn có. Cậu ta tiến từng bước về phía nơi cất ra tiếng kêu gọi đó. Ngọn đồi này vốn cũng không lớn lắm, vậy mà ít ai có thể khám phá được hết nơi này. Một phần cũng bởi vì trên đỉnh ngọn đồi này vốn có một đám loạn thạch. Những tảng đá lớn nhỏ nằm ngổn ngang khắp mọi nơi, sẳn sàng cản lối bất kỳ ai tiến vào nơi này. Và tiếng kêu đó trớ trêu sao lại nằm sâu bên trong đám loạn thạch này, nó hình như đang nằm ở khu rừng nhỏ ít người lui tới bên trong đám loạn thạch. Phi khi đứng trước đám đá trắng ngắt này cũng có hơi chút giật mình. Cậu ta dù ở đây cũng vốn hiếm khi đi đến nơi này. Nơi đây thường có những đám người không tốt lành gì tụ tập lại. Ngoài ra cũng từng có vài ba người chết ở bên trong đám loạn thạch kia. Thế nên rất ít người lui đến đây là vậy. Phi nuốt ực một cái trong miệng, lấy hết dũng khí, cậu ta bước nhẹ vào bên trong đám loạn thạch. Một cơn gió nhẹ bổng quét qua nơi này làm đầu tóc Phi rối tung lên một chập. Phi tự cười cười nói lòng:
- Dù sao đã tới nơi này rồi, coi như đang đi dạo cũng được…
Lúc này tiếng kêu ấy lại như thôi thúc mãnh liệt hơn nữa. Cậu ta nhẹ nhàng di chuyển bên trong đám loạn thạch. Hiếm khi lui đến, thế nhưng cậu ta lại là người am hiểu nơi này hơn bất cứ ai. Bước đến một tảng đá khá lớn nằm khuất ở nơi ít ai chú ý đến, cậu ta ngừng lại rồi nhẹ đặt tay vào những nét vẽ nguệch ngoạc trên tảng đá. Ánh mắt Phi hiện giờ không còn lạnh lùng nữa mà đã chuyển sang vẻ âu yếm dịu dàng vô cùng khác hẳn với thường ngày. Hệt như cậu ta nhìn vào một quá khứ nào đó mà cậu ta đã từng trải qua vậy. Một quá khứ vô cùng hạnh phúc. Nhìn những nét vẽ trẻ con đó, hai dòng nước mắt cậu ta nhẹ nhàng chảy ra. Phi nhẹ nói:
- Cũng đã quá lâu rồi em nhỉ.
Phi nhẹ nhàng chạm vào hình vẽ đó đôi chút rồi cậu ta từ từ đứng dậy. Quẹt đi những giọt nước mắt còn vương, Phi bước tiếp vào bên trong đám loạn thạch này. Nơi tảng đá đó hiện ra một bức hình, có hai đứa bé đang nắm tay nhau. Mặt chúng dường như vô cùng hạnh phúc. Đi thêm chốc lát, Phi đã đặt chân tới khu rừng nhỏ nơi đang phát ra tiếng kêu gọi từ sâu tận tâm trí cậu ta. Vén đám lá khô bị mạng nhện giăng đầy trên khắp mọi nơi, cậu ta bước vào bên trong nơi đó. Tiếng bước chân đạp lạo rạo trên đám lá khô làm cho vài sinh vật nhỏ nơi này hốt hoảng rồi rủ nhau lủi đi đâu mất dạng. Khu rừng này khá nhỏ nhưng nó lại xanh tốt quanh năm. Mùi lá mốc phát ra tỏa nhẹ nhàng khắp mọi nơi trong rừng. Phi cứ bước như vậy tiến về phía trước. Thế rồi chỉ trong một đoạn ngắn, cậu ta đã phải sững người lại. Trước mặt cậu ta là một cánh cổng, một cánh cổng đá cổ cũ kỹ. Cánh cổng này dường như trước giờ chưa hề xuất hiện ở nơi đây. Cánh cổng này cao khoảng hai mét, chiều ngang một mét rưỡi. Trên cổng là những chi viết chi chít từ thời nào vô cùng khó đọc. Đứng trước cánh cổng đá này, cả người Phi như nhận thấy một luồng khí tức tang thương của vô tận năm về trước. Cậu ta tự nói:
- Quái lạ, chỗ này làm gì có cánh cổng này chứ. Nó từ đâu ra vậy.
Trong vô thức, Phi nhẹ lui lại mấy bước. Hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, cậu ta nhẹ bước về phía cánh cổng. Tay phải cậu ta giương ra đẩy vào cánh cổng này. Ngay tích tắc đó, có một dòng ký ức nào đó vô cùng xa lạ chảy lướt qua đầu cậu ta. Chúng thậm chí còn chẳng lưu lại một chút ấn tượng nào thế nhưng Phi lại có cảm giác vô cùng thân thuộc. Dường như cậu ta đã được thấy cảnh tượng này ở đâu đó rồi. Mải suy nghĩ, cậu ta không hề để ý đến cánh cổng lúc này đang được mở rộng ra. Cho đến khi Phi định thần lại thì cậu ta đã phải bật ngửa người ra sau. Làm sao có thể như thế này được. Bên trong cánh cổng chính là hố đen mà Bạch Hàn đã kể, hay nói đúng hơn là chính cậu ta cũng đã từng gặp nó. Phi run rẩy đứng dậy, cậu ta nhanh chóng lui người về phía sau mà dựa vào một thân cây. Đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn cánh cổng kia không rời. Bất chợt có tiếng điện thoại reo, Phi ngay tức khắc bắt máy.
- Phi hả! – Tiếng Bạch Hàn trong máy vang lên. Hôm nay chúng ta có cái hẹn buổi sớm đó. Đừng nói là mi quên nha?
Phi hiện giờ đang bất loạn vì sự việc xảy ra trước mắt, hơi sức đâu nhớ đến lời hẹn kia. Cậu ta lắp bắp:
- Cậu… cậu đến ngọn đồi gần nhà tớ đi. Có… có chuyện này tớ cần nói với cậu.
Bạch Hàn ngạc nhiên hỏi lại:
- Chuyện gì? Chuyện gì mà quan trọng thế?
Phi lúc này nói gần như thét vào bên trong điện thoại:
- Cứ đến đây đi.
Nói xong cậu ta cúp máy. Nuốt khan một cái, Phi vội lao người ra khỏi nơi đây. Sự việc khi nãy quả thật là có chút không tiếp thu được. Phi chạy nhanh ra khỏi đống loạn thạch rồi ngồi xuống thở hổn hển.
Chẳng mấy chốc sau, Bạch Hàn đã đến nơi. Cậu ta bước vội lại gần Phi rồi chống nạnh lên nói:
- Làm gì gắt gỏng vậy tên kia.
Phi ngước lên nhìn Bạch Hàn, cậu ta từ từ đứng dậy rồi nói:
- Đi theo tớ.
Không đợi Bạch Hàn trả lời, Phi đã bước vội qua đám loạn thạch mà tiến vào khu rừng đó. Bạch Hàn hiện giờ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, thế nhưng cậu ta vẫn bước theo Phi. Phi vốn là người bình tĩnh nhất trong nhóm. Thế nhưng tình trạng hiện giờ của Phi vô cùng bất bình thường. Bạch Hàn đánh bạo tiến theo Phi bước vào nơi đó. Khi đứng trước cách cổng hệt như hố đen đó, Bạch Hàn cũng chợt cảnh thấy miệng lưỡi mình khô khốc. Cậu ta ấp úng:
- Đây… đây là… Chuyện này vốn không thể nào.
Phi nhìn về cánh cổng, cậu hiện giờ có vẻ đã bình tĩnh hơn đôi chút. Cậu ta nói:
- Muốn biết bên trong nó là gì không?
Bạch Hàn do dự đôi chút, cậu ta đứng dậy chăm chú nhìn vào cánh cổng ấy.
- Còn nơi này thì sao? Còn mấy tên ấy nữa?
Phi gật gật đầu, cậu ta đứng kế bên Bạch Hàn. Cả hai nhìn chằm chằm vào cánh cổng không chớp mắt. Bạch Hàn chợt cất tiếng:
- Cậu nói thử xem, nếu như mấy tên đó biết chuyện này thì thế nào?
Phi nhún vai:
- Sao biết được, sao chúng ta không thử.
Bạch Hàn quay người qua nhìn Phi đang mỉm cười, nụ cười rất hiếm khi xuất hiện, cậu ta chợt cười thành tiếng:
- Được được, ý kiến hay.
Nói rồi cậu ta lại đưa mắt nhìn về cánh cổng. Phi hiện giờ chỉ nhẹ cười một cái rồi gương mặt cậu ta lại trở nên lạnh tanh như thường ngày. Chỉ trong sáng hôm đó, cả Phi và Bạch Hàn đều nhanh chóng gặp lại nhóm họ. Cả bọn hiện giờ đang tụ tập trong quán cafe thường ngày. Khi mọi người đã an tọa, Bạch Hàn nhìn Phi. Cả hai gật nhẹ đầu trước những con mắt ngạc nhiên của những người kia. Bạch Hàn cất tiếng:
- Về giấc mơ hôm qua tớ kể…
Thế nhưng cậu ta không kịp nói hết câu. Một cơn động đất ngay tức khắc đó xuất hiện làm rung chuyển tất cả mọi thứ một cách thật dữ dội. Phi lắc đầu tự nói:
- Chuyện gì thế này, nơi đây làm sao có thể xuất hiện động đất thế này được.
Trong cơn động đất này, có khá nhiều người bị những ngôi nhà đỗ sập đè xuống người. Những tiếng la hét kinh hoàng liên tục vang lên làm chấn động màng nhĩ mọi người. Điều này cũng dường như đã phá vỡ đi khung cảnh yên bình của nơi đây. Cũng thật may mắn là cả bọn Phi không hề có thương tích gì. Khi cơn chấn động vừa chấm dứt, họ nhanh chóng chạy vội ra ngoài xem xét chuyện gì đã xảy ra. Ngay trước mắt họ, có một binh đoàn vận áo choàng đen, tay cầm lưỡi hái đang đi tuần hành. Dường như cảnh binh nơi này cũng không làm được gì bọn chúng. Từng người từng người ngã xuống trước mặt năm người trong nhóm. Tiếng la hét kinh hoàng vang lên khắp mọi nơi. Máu của những người dân nơi đây chảy ra thành dòng nhìn vô cùng ghê gợn. Cả bọn vừa chạy vừa giúp một vài người nhưng dường như là không thể. Trong khi chạy, có một vài tên mắc áo choàng đen trông thấy họ. Bọn chúng chợt sững người đôi chút rồi bọn chúng hét lên những thứ tiếng gì đó. Sau khi tên đó hét, có rất nhiều tên khác đã chạy vội tới truy sát nhóm Phi. Cả bọn đã phải chạy thục mạng, trong lúc vô tình, họ lại chạy lên ngọn đồi gần nhà Phi. Khi một lần nữa đứng trước đám loạn thạch, Phi nhìn Bạch Hàn đang tròn mắt nhìn mình. Họ quả thật không thể ngờ trong lúc nguy cấp, họ lại vô tình đi đến nơi đây. Phi nhìn ra phía sau, bọn áo đen hiện giờ đang tiến rất nhanh về phía họ. Cậu ta cất tiếng:
- Các cậu có muốn sống tiếp không?
Ba người kia nhìn Phi, họ thật sự không hiểu Phi đang nói gì. Trong lúc nguy cấp thế này, có một con đường sống là vô cùng quý giá. Làm sao mà họ lại bỏ qua được. Phong Lam cất tiếng:
- Cậu có cách, đúng không Phi?
Phi gật đầu, Bạch Hàn nhìn về phía khu rừng đó. Cả hai lúc này hiểu ra nơi đây là con đường sống duy nhất của họ. Phi trầm ngâm đôi chút rồi cậu ta nhanh chân bước về đám loạn thạch. Ngay lập tức họ liền đi theo Phi. Phía sau họ, đám áo đen đã kéo sát đến nơi. Khi vượt qua đám loạn thạch tiến về khu rừng, cả đám lại một lần nữa sững người lại trước cánh cổng đó. Tôn Giang lắp lắp:
- Đây… đây là… không phải mơ nữa chứ?
Phi chợt quay người qua nhìn Tôn Giang, đôi mắt ngạc nhiên nhìn Tôn Giang không chớp mắt:
- Cậu từng nằm mơ thấy nó?
Tôn Giang nuốt ực một cái rồi gật đầu:
- Đêm qua, sau khi nghe câu chuyện của Bạch Hàn, tớ đã nằm mơ thấy nó.
Phong Lam bước nhẹ đến gần cánh cổng, cậu ta quay lại nhìn Phi. Ánh mắt sáng rực:
- Đừng nói là chúng ta phải băng qua nơi này để trốn thoát bọn chúng.
Phi khó khăn gật đầu. Hồng Long lúc này bổng lao đến nắm lấy cổ áo Phi nhấc lên:
- Cậu nghĩ gì vậy hả? Còn gia đình chúng ta thì sao? Cậu đành lòng để mặc họ chết vậy sao?
Bạch Hàn vội bước đến gỡ tay Hồng Long ra. Câu ta nói:
- Bớt nóng đi Hồng Long, chuyện này cũng không phải là Phi muốn. Thế nhưng đây là cách duy nhất thoát khỏi bọn chúng.
Phi lúc này được gỡ khỏi tay Hồng Long, cậu ta lui ra sau vài bước rồi nhẹ nói:
- Có thể chúng ta sẽ tìm được cách giải quyết chuyện nơi đây ở đó.
Cả bọn không nói thêm tiếng nào nữa. Thế nhưng tiếng truy lùng của bọn áo đen vẫn vang lên phía sau. Bạch Hàn nhắc nhở:
- Quyết định nhanh lên, bọn chúng đến nơi là không kịp nữa bây giờ. Đi hay ở?
Tôn Giang do dự:
- Có an toàn không… nơi đó…
Phi trấn tĩnh lại, cậu ta dứt khoát:
- Chúng ta còn có nhau. Nương tựa nhau sống.
Cả bọn nhìn Phi rồi lại nhìn nhau. Từ từ cả bốn cái đầu đều chậm chạp gật xuống. Phi là người đề ra ý kiến nên cậu ta đi trước. Khi vừa bước vào cánh cổng, cậu ta quay nhìn lại một nơi nào đó rồi cậu ta bước vội vào trong. Tiếp sau Phi là Phong Lam, Tôn Giang do dự đôi chút rồi bước vào bên trong. Hồng Long nhìn xung quanh một lần nữa rồi cũng đặt chân vào trong cánh cổng. Bạch Hàn lúc này là người đi sau cuối, cậu ta lấy điện thoại ra bấm cái gì đó rồi cậu ta cũng quay người bước vào. Ngay khi cả bọn đã đi qua cánh cổng ấy hết, không khí xung quanh nơi đây xao động một cách dữ dội. Thế rồi cánh cửa tự động khép lại. Bọn áo đen thấy rõ ràng là những người đó vừa đi vào bên trong cánh cổng đó nhưng bọn chúng không thể ngăn cản được. Một tên có vẻ sợ sệt hỏi một tên khác. Thế nhưng tên kia cũng sợ hãi không kém. Rốt cuộc thì bọn chúng đến từ đâu. Không kẻ nào có thể đoán biết được. Rốt cuộc nhóm Phi được đưa đi đến đâu, câu trả lời thật khó nói.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
1207 chương
152 chương
96 chương
125 chương
161 chương
155 chương
51 chương