Hoàng Đình
Chương 237
Dịch giả: Hoangtruc oOo
Bên trong biển sâu như đêm đen kịt. Tuy các sinh linh sinh sống nơi biển sâu đều có thể nhìn thấy rõ mọi thứ, nhưng bản thân bọn họ lại như tan vào với vực sâu tối tăm. Bọn họ không rõ làm sao Trần Cảnh lại có thể đột nhiên biến mất, cũng không rõ làm sao “Long vương ” lại chiến đấu với Trần Cảnh.
Mặc kệ nguyên nhân là gì, bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể đứng nhìn. Nhìn thấy trên người “Long vương ” lóng lánh một tầng sáng rực rỡ, đặc biệt bắt mắt nơi thủy vực tối tăm này.
Mái tóc Quy Uyên phía trên lão tung bay lên, một cái mai rùa phập phềnh yên ắng, lấp lánh những đồ án chiếu rọi xuống “Long vương ”. “Long vương ” vẫn không chút động đậy, một xúc tu nhanh như chớp quạt về phía đồ án lóng lánh kia. Ánh sáng của đồ án tan biến, xúc tu lập tức hạ xuống. Toàn bộ khí tức nháy mắt giảm xuống một cách khó hiểu, nhanh chóng lan rộng khắp toàn thân lão. Như thể một thân cây, mùa xuân mới tiến vào, thoáng cái đã chuyển sang thu.
Khí tức trên người Long vương thoáng trở nên đìu hiu, không hề công kích Quy Uyên nữa. Mà Quy Uyên thì khoanh chân ngồi trên mai rùa to lớn như con thuyền đánh cá, nhắm mắt tĩnh tọa. Cái khí tức thần bí cuồn cuộn được biểu hiện ra trong nháy mắt vừa rồi đã không còn sót lại chút gì, dường như nơi này đã trở thành một đạo tràng tu hành của y, không coi ai ra gì cả.
Trong tích tắc đó, cái khí tức thần bí khó lường mà Quy Uyên đã bày ra khiến mọi người đều kinh hãi, không khỏi thầm suy đoán lai lịch của y.
Tộc trưởng tộc sò nhìn thoáng qua cháu gái Thu Nguyệt Vô Hoa, muốn hỏi xem nàng có biết kẻ đó là ai không, lại nhìn thấy sắc mặt nàng đầy nghiêm trọng bèn không mở miệng nói nữa. Ông ta thầm nghĩ đợi một lát, nếu nàng định làm gì cũng nhất định phải ngăn cản nàng.
Đúng lúc này, “Long vương ” nói:
- Hắc hắc, thật sự là hảo phúc duyên a. Chẳng những khiến ta đạt được huyết mạch chân long, mà còn chiếm được tượng thần có tín ngưỡng thuần khiết, đã sinh ra thần tính rồi. Thật sự là đại phúc duyên, thiên đại phúc duyên a. Chờ luyện hóa xong huyết mạch chân long, ta sẽ tiếp tục luyện hóa tượng thần, ha ha …
Giọng nói của lão như cơn gió cõi âm thổi qua thân người, không kẻ nào lên tiếng. Chỉ nghe lão nói tiếp:
- Ngươi là Quy tướng được truyền thừa chính tông, bây giờ sao không đi theo ta? Ngày nào đó ta trọng định lại càn khôn, nhất định sẽ phong ngươi là thiên hạ đệ nhất thần tướng.
Quy Uyên nhắm mắt ngồi trên mai rùa nơi không trung phía trên Long vương, vẫn không nhúc nhích, như thể đã nhập định, căn bản không để ý tới lão.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng hét lớn truyền tới.
- Hừ! Tên Long vương xấu xí kia, có Đà Tượng thần tướng tại đây, nhanh chóng dâng đầu của ngươi ra đây, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng. Dám cả gan thốt ra nửa chữ “không”, ta nhất định sẽ khiến ngươi cả đời này phải hối hận.
Tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra giọng nói ấy, lòng tự hỏi kẻ nào dám to gan nói chuyện với Long vương như vậy.
Chỉ nhìn thấy nơi xa xa có một con tôm đỏ thẫm đang gạt nước biển thẳng hướng lao tới. Mỗi càng một đinh ba, một kiếm giơ lên cao cao, thẳng hướng đánh tới Long vương.
- Là nó, con tôm đỏ chở tượng đá.
Hai mắt “Long vương” kia khẽ đảo, hung hăng nhìn về phía Hồng đại hiệp. Tất cả mọi người đều cảm nhận được một loại sát khí phô thiên cái địa, cho nên đều câm như hến.
Mà Hồng đại hiệp thẳng hướng lao đến Long vương lại như một con chim gãy cánh cắm thẳng xuống đáy biển đầy bùn đất. Một đầu nó gần chúi xuống tầng bùn đất, lại giãy dụa bò lên được, có điều dáng điệu lảo đảo như thể đang say rượu.
Nó xoay tròn một vòng, xác định được phương hướng của Long vương rồi, mới lớn tiếng nói tiếp:
- Xem ra cũng có vài phần bổn sự a. Chỉ cần thả Hà Bá gia ra, Hồng gia ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Vừa nói xong, nó nhặt kiếm và đinh ba lên, lắc lư tiến về phía Long vương. Lúc trước, nhìn thấy Long vương này toàn thân nó đã mềm nhũn ra, chỉ muốn cách ra càng xa càng tốt. Còn hiện tại, nó đã dám mang theo một bộ dạng không thiết sống phóng thẳng đến lão.
Không ai biết, kỳ thật nó đã ở nơi xa đấu tranh rất lâu.
- Ngươi không hù dọa được ta. Hà Bá gia nói, dũng giả không sợ, ngươi không dọa được ta…
Hồng đại hiệp lảo đảo lắc lư hướng thẳng đến Long vương.
Lúc này, đột nhiên hai mắt Long vương nhìn qua mọi người, ánh mắt rơi xuống một kẻ trong số đó. Người nọ đột nhiên như bị điện giật, cả người run lên, rồi đột ngột phóng về phía Hồng đại hiệp. Có điều sát theo sau người đó, một thiếu nữ mặc quần áo màu lục đã bước ra, gợn sóng chuyển động, nàng ta đã đứng cản trước mặt kẻ đó.
Tộc trưởng tộc sò kinh hãi. Vì người từ phía sau vọt lên chặn đường kia chính là Thu Nguyệt Vô Hoa.
Ông ta kinh hãi là vì hành động này của nàng có thể mang đến tai ương ngập đầu cho tộc sò, mặt khác lại kinh hãi vì tu vi nàng đã trở nên cao thâm như vậy.
Sau lưng nàng có một đôi vỏ sò màu xanh lục như đôi cánh, không rõ từ khi nào, trong tay đã có thêm một thanh kiếm xanh mướt.
- Lòng ngươi đã có sợ hãi, nên mới bị Long vương khống chế. Nếu ngươi muốn thoát khỏi, chỉ cần kêu một tiếng “Hà Bá gia cứu ta!” thì có thể giải thoát.
Nàng nói như vậy, lại không người tin tưởng. Huống chi, mọi người đều tận mắt nhìn thấy Trần Cảnh đã bị Long vương nuốt mất rồi.
Tất nhiên người nọ không kêu lên, mà vọt về phía nàng. Ánh mắt kẻ đó đầy sợ hãi và thống khổ, lại kèm thêm vẻ hung ác. Cả người gã đột ngột xông về phía trước, sóng ngầm chợt động, như thể mãnh hổ vồ mồi. Thế nhưng gã mới động, trước mắt đã nổi lên một tầng ánh sáng chói mắt.
Mọi người vội vàng nhắm mắt lại. Dù nhắm mắt, bọn họ vẫn cảm thấy hai mắt đau đớn, một vài người pháp lực yếu kém còn chảy cả nước mắt ra.
Kẻ đánh về phía Thu Nguyệt Vô Hoa kêu thảm, hai mắt nhắm chặt đã rỉ ra máu tươi.
Tia sáng kia không bị đánh tan mà nhoáng cái đã lướt đến trước người Long vương, chiếu sáng rỡ hai con mắt lạnh băng của lão.
- Vỏ sò muội muội, muội mới đến a, chúng ta cùng đến “đồ long” đi nào.
Hồng đại hiệp nhìn qua lại rất thoải mái, thân thể không lay động, nhanh chóng đến bên cạnh vỏ sò. Vỏ sò căn bản không để ý đến nó, chỉ đưa tay chỉ vào ánh sáng chói mắt trên đỉnh đầu. Rất hiếm người có thể nhìn thấy ánh sáng trắng kia là thứ gì.
Hồng đại hiệp nhanh chóng xông tới, Long vương lại vẫn cứ không nhúc nhích. Một đinh ba của Hồng đại hiệp đâm vào thân thể lão, cũng chỉ là đâm xuống, không thể làm rách được lớp da bên ngoài.
Nó lại dùng kiếm bổ xuống liên tục, lưu lại từng đạo vết kiếm, có điều cũng không chém rách được lớp da.
Những người ngoài xa dùng pháp lực bảo vệ lấy hai mắt, nhìn về phía ánh sáng trắng mới thấy được đó là một hạt châu màu trắng ngà. Trước hạt châu đó, Long vương vậy mà lại nhắm mắt lại, hơn nữa còn nhìn thấy được hai mắt lão cũng đang rỉ ra máu tươi.
Hồng đại hiệp bên dưới thân Long vương gầm nhẹ lên, cả người nó lay động. Mỗi lần nó lay động, lại biến lớn hơn một chút. Cuối cùng nó đã to bằng cỡ ngôi miếu Hà Bá Tú Xuân loan. Nó giơ Hải Hồn xoa cao cao, thân đinh ba lóng lánh đen tuyền, đâm vào. Thế nhưng chỉ để lại một miệng vết thương nhỏ.
Hồng đại hiệp mắng to, lại tiếp tục đâm vào, liên tục đâm vào một chỗ đó.
Không ai biết rốt cuộc Long vương đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết nhất định lão đã xảy ra chuyện. Có lẽ là do Quy Uyên làm ra, mà cũng có thể là bởi vì đã nuốt tượng thần nên như vậy.
Đột nhiên, Long vương phát ra một tiếng gào thét thống khổ. Từ vết đâm nhỏ của Hồng đại hiệp, tia sáng chói mắt bắn ra. Lúc đầu tia sáng chói mắt chỉ là một luồng sáng, rồi sau lại như mặt trời ló rạng khỏi mây đen, tích tắc sau đã lộ ra một mảng lớn. Trong ánh sáng trắng đó, mệng vết thương nhỏ kia đã nhanh chóng toác rộng ra.
Tiếng kiếm ngân vang lên, hào quang lóe qua thân thể Long vương, từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài. Như có một lưỡi dao sắc bên rạch phá từ bên trong thân thể Long vương, như cắt xé một tấm vải.
Ngay khi kiếm kia cắt đôi thân thể Long vương thành hai nửa, một pho tượng đá hiện ra. Toàn thân tượng đá nhuộm đầy máu tươi. Tượng đá vốn màu xám, vì Trần Cảnh sử dụng Tần Quảng vương ấn mà biến thành màu đen, bây giờ toàn thân tượng lại đỏ màu máu.
Chẳng qua tượng đá màu đỏ thẫm này vững chãi đứng giữa đống thịt nát của Long vương, như thể một ác ma vừa trở lại từ địa ngục, lại cho người khác cảm giác như một người đang sống sờ sờ đứng đó.
Trên đỉnh đầu hắn, một vầng sáng óng ánh như nước bay thẳng lên mặt biển, như thể một nhánh sông từ phía chân trời lao nhanh rồi hạ xuống đây.
Trong lòng sông đó, có quái ngư bơi lội linh hoạt, trên thân quái ngư có vảy đen, đầu như lươn, lại có hai vây như hai cánh. Lúc miệng nó há ra, có thể nhìn thấy hàm răng sắc nhọn, ánh mắt ánh đỏ, thân thể uốn éo như ẩn như ảo, lại tạo thành những đợt sóng gợn hình đỏ thẫm như máu hiện ra.
Kẻ có kiến thức uyên bác, sẽ biết đó là sinh linh chỉ có ở trong U Minh huyết hải.
Trừ đó ra, còn có một con giao long màu xám đang ngẩng đầu gầm thét.
Uy thế như vậy đủ khiến mấy trăm sinh linh hải vực này kinh ngạc. Cảnh tượng như khắc ấn thật sâu trong lòng bọn họ.
Đống thịt dưới chân hắn chậm rãi ngọ nguậy, quả thật còn chưa chết.
Đột nhiên, một đại ấn đen như mực xuất hiện, lơ lửng trước tượng đá. Hình ảnh năm con ác quỷ trên đại ấn đã hết sức rõ ràng, vừa nhìn vào đã khiến tâm thần người khác nảy lên.
Đại ấn chấn động, một con ác quỷ đã lao nửa người ra, thò tay chụp vào giữa đống thịt nát, nắm lấy hồn phách của Long vương kéo vào bên trong Tần Quảng vương ấn. Long vương dốc sức liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn dần bị kéo đi vào, mãi đến khi biến mất, đại ấn kia cũng biến mất.
Ngay lúc đó, dưới chân tượng đá có một chùm sáng chói lòa vọt lên. Tượng đá bay lên không trung, chuyển dời vị trí. Hóa ra dưới chân hắn là một miệng giếng đã khô, có màu xanh xen lẫn với những đường vân bạc.
Ánh sáng trắng kia vọt ra, hiển hóa ra thành một bia đá hư ảo. Trên bia đá là hai chữ lớn – Ti Vũ.
Bia thần Ti Vũ vừa hiện, đám yêu linh hải vực nơi xa lập tức xao động. Chẳng qua khi nhìn qua thân thể tượng đá Trần Cảnh nhuốm đầy máu, lại không dám làm càn.
Bia thần Ti Vũ hiện ra, sóng sông trên đầu Trần Cảnh bèn hóa thành bia thần Kinh Hà. Hai tấm bia đá vừa xuất hiện đã hấp dẫn lấy nhau. Từng tia điện sáng lóng lánh xuất hiện, rọi sáng cả đáy biển đen kịt.
Hai tấm bia thần chạm vào nhau, dung hợp lại với nhau. Cuối cùng bia thần Kinh Hà biến mất, còn mặt bia thần Ti Vũ đã hiện thêm hai chữ Kinh Hà. Đồng thời lại có một nhánh sông khắc ngay bên dưới hai chữ Kinh Hà trải dài xuống phần cuối cùng của tấm bia thần Ti Vũ.
Trong lòng Trần Cảnh, mối liên hệ với bia thần Kinh Hà không bị mất đi mà vẫn còn tồn tại. Chẳng qua hiện tại bia thần Kinh Hà đã dung nhập vào trong bia bia thần Ti Vũ. Khi hắn cảm ứng đến bia đá, muốn thu hồi bia này lại, chỉ cảm thấy tấm bia nặng như núi.
Khi hắn phí hết sức lực chín trâu hai hổ mới thu hồi bia đá Ti Vũ vào trong cơ thể, thân thể hắn trầm xuống, lún sâu dưới bùn đất đáy biển. Hắn khu động pháp lực đi lên, bên tai nghe trong giếng có tiếng nước chảy rào rào.
Trần Cảnh cảm ứng trong giếng, chỉ thấy một con rồng trắng nhỏ đang bơi lội trong đó. Con rồng có một cặp sừng ngọc nhỏ trên đầu, đôi mắt ngây thơ trong sáng lại đầy mỏi mệt. Miệng nó há to, lộ ra hàm răng trắng nhọn. Trần Cảnh biết, là nó đang cười.
Đó là một nụ cười tươi đầy thoải mái an tâm.
-----oo0oo-----
Truyện khác cùng thể loại
160 chương
831 chương
157 chương
76 chương
419 chương
1894 chương
1190 chương
868 chương