Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế

Chương 24 : Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế

Lâm Giai Tư hầm hừ liếc nhìn cô, sau đó xoay người bỏ đi.   Vừa mở cửa ra, chỉ thấy Mạc Trọng Đan đứng bên ngoài, lúc này vẻ mặt anh lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô ta chằm chằm.   Trong lòng Lâm Giai Tư giật thót, yếu ớt chào hỏi: “Tiền bối, chào anh ạ.”   Mạc Trọng Đan: “Hình của tôi và cô ấy?”   Lâm Giai Tư sững lại, vội vàng lắc đầu: “Tiền bối nghe lầm rồi.”   Mạc Trọng Đan lại không thèm để ý, mà nhìn người đại diện phía sau cô ta, nói: “Thông minh thì gửi hình qua, sau đó xóa. Đương nhiên, các cô có thể lựa chọn tiếp tục làm.”   Sau khi nói xong, Mạc Trọng Đan tránh qua một bên.   Lâm Giai Tư kinh sợ đi ra ngoài, không dám nhìn nhanh chóng muốn chạy đi.   Mới chạy hai bước, cô ta đã nghe Mạc Trọng Đan nói tiếp: “Nguyễn Thanh không có năng lực lấy được video đó, cho nên, có lẽ cô thử nghĩ xem có phải mình đã đắc tội với những người khác hay không đi.”   Lâm Giai Tư sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía Mạc Trọng Đan. Đôi mắt Mạc Trọng Đan hai mắt thâm trầm mang theo sự lạnh lẽo.   Lâm Giai Tư không dám nhìn nữa, vội vàng chạy đi.   Lại Bác Vũ cau mày hỏi: “Không đuổi theo à?”   Mạc Trọng Đan lắc đầu: “Cô ta sẽ đưa hình tới.”   Lại Bác Vũ nhún vai nói: “Được rồi! Vậy bây giờ làm gì?”   Mạc Trọng Đan sững sờ, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh đang nghi hoặc bên trọng, vẻ mặt dịu dàng.   Lại Bác Vũ: “... ...” Ôi móa, cậu có thể đừng đổi mặt nhanh như vậy không? Quá rõ ràng, bây giờ quá rõ ràng rồi.   Nguyễn Thanh cười hỏi: “Mạc ảnh đế, anh có chuyện gì không?”   Lại Bác Vũ: “... ... ...” Được rồi! Con bé chậm chạp này, có rõ đến mấy cũng không có tác dụng gì.   Mạc Trọng Đan gật đầu, sau đó vào phòng, hỏi: “Khi nào em mời anh ăn cơm?”   Lại Bác Vũ: “...” Cậu đây là chấp nhất với một bữa cơm, đúng không?   Nguyễn Thanh cũng hết ý kiến, chớp mắt, sau đó nói: “Gần đây không tốt lắm đâu? Chúng ta mới vừa bị scandal.”   Mạc Trọng Đan lắc đầu, nói: “Anh không để ý, anh kết bạn không nhìn sắc mặt người khác. Em để ý sao?”   Mạc ảnh đế đã nói không thèm quan tâm rồi, chẳng lẽ Nguyễn Thanh còn có thể vội vàng chen mồm: Để ý chứ! Rất để ý nhé! Nhưng nói vậy không phải bị ngu à?   Cho nên Nguyễn Thanh cười nói: “Không để ý đâu ạ.”   Mạc Trọng Đan gật đầu: “Vừa khéo, vậy khi nào em mời khách?”   Nguyễn Thanh nhìn lịch trình trong tay nói: “Hai chúng ta đều có lịch trống chứ? Thứ hai thì sao! Anh có lịch trình gì không?”   Mạc Trọng Đan lắc đầu, nói: “Không có, vậy thì thứ hai.”   Lại Bác Vũ hệt như tay sai trung thành, đột nhiên kêu lên: “Ái chà chà, Tiểu Nguyệt Nguyệt, lần trước anh mời em ăn thịt nướng. Vậy lần này em cũng phải mời lại anh đấy?”   Điền Nguyệt Nguyệt: “...” Đây là muốn thế nào với chủ tớ bọn tôi? Ngày nào cũng như ngày ấy cứ muốn bọn tôi bỏ tiền mời khách.   Nhưng cô bé vẫn gật đầu, vì vậy, Lại Bác Vũ cũng giả vờ nhìn lịch trình trong tay, nói: “Ôi khéo quá này! Thứ hai, cấp trên của hai chúng ta vừa hay đều được nghỉ, quyết định ngày đó em mời anh ăn nha?”   Điền Nguyệt Nguyệt: “...” Cấp trên nghỉ thì liên quan gì đến việc chúng ta được nghỉ?   Nhưng Mạc Trọng Đan lại ý vị thâm trường nhìn Lại Bác Vũ một cái, dựa vào độ thấu hiểu với Mạc Trọng Đan của Lại Bác Vũ, anh ta thấy trong hai mắt Mạc Trọng Đan lóe ba chữ: Làm rất khá!   Lại Bác Vũ len lén bật ngón cái với anh, lộ ra một nụ cười “đa tạ”.   Sau đó, bọn họ nghe thấy Nguyễn Thanh vô cùng hưng phấn nói: “Hay ghê á! Đều rảnh vào thứ hai, không bằng chúng ta cùng nhau ăn đi!”   Mạc Trọng Đan: “...”   Lại Bác Vũ: “... ...”   Điền Nguyệt Nguyệt cũng cười nói: “Được được được!”   Mạc Trọng Đan: “...”   Lại Bác Vũ: “... ...”   Hai cô gái hưng phấn xong, rốt cuộc phát hiện bầu không khí có chút khác thường. Các cô cùng nhau quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông đối diện, sau đó nghiêng đầu, vẻ mặt nghi ngờ.   Mạc Trọng Đan lập tức bại trận: “Được!”   Lại Bác Vũ: “...” Cậu thật vô dụng, chẳng qua hai cô gái này nghiêng đầu trông rất... đáng yêu chết đi được thôi à?            Có hi vọng, Mạc Trọng Đan cần cù chăm chỉ đi làm.   Lại Bác Vũ hỏi anh: “Hiện tại có cảm tưởng gì?”   Mạc Trọng Đan nói: “Kiếm tiền nuôi bà xã.”   Lại Bác Vũ nói anh: “Xì, người ta còn chưa đồng ý quen cậu đâu!”   Mạc Trọng Đan đáp: “... Mời từ chức dùm.”   Lại Bác Vũ: “...”   Cứ như vậy qua một ngày, cuối cùng đã tới thời gian hẹn ăn.   Sáng sớm, Mạc Trọng Đan đã ở trong phòng phun keo xịt tóc, đánh bóng giày da, đeo đồng hồ, xịt nước hoa, bỏ công trang điểm.   Lúc Lại Bác Vũ tới đã nhìn thấy Mạc Trọng Đan đứng trước gương thử cà vạt.   Anh ta nói: “Cậu đừng quá cố gắng như vậy, cô ấy không phải là fan CP sao? Dù cho cậu có bảnh tỏn hơn nữa, cô ấy cũng sẽ nghĩ cậu mặc cho Tân Văn Nhụy xem đấy.”   Động tác tay của Mạc Trọng Đan dừng lại, anh quay đầu nhìn Lại Bác Vũ đầy sâu xa: “Tôi gần như quên mất.”   Lại Bác Vũ: “Trái tim này của cậu quá lớn, tôi cảm thấy để cậu đuổi theo fan CP khó khăn hơn nhiều so với anti-fan đấy, nếu không cậu đổi đối tượng theo đuổi đi?”   Mạc Trọng Đan hỏi: “Đổi ai?”   Lại Bác Vũ cười to: “Tân Văn Nhụy đó! Cậu xem group CP của cậu và cô ấy đã 700 nghìn fan rồi, phần lớn còn là fan sống đấy! Cậu cứ dứt khoát chọn cô ấy cho xong, tuyệt đối có thể kiếm được nhiều tài nguyên hơn.”   Mạc Trọng Đan: “... Tôi cảm thấy có lẽ anh không muốn làm nữa nhỉ.”   Lại Bác Vũ lặng lẽ chuyển đề tài: “...Lúc nào chúng ta lên đường?”   Mạc Trọng Đan trừng anh ta, nói: “Bây, giờ.”   Bởi vì ở cùng khách sạn, vì vậy cũng giảm bớt việc lén lút chạm mặt. Mạc Trọng Đan đi thẳng đến tầng của Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt đang đóng cửa ra ngoài, đồng thời cũng có những người khác trong đoàn phim đang ra khỏi phòng mình.   Nhìn thấy Mạc Trọng Đan, những người đó rất ngạc nhiên nhìn các anh, cuối cùng cẩn thận đi thẳng.   Mạc Trọng Đan không thèm để ý, mà hỏi Nguyễn Thanh: “Hôm nay em muốn ăn gì?”   Nguyễn Thanh nghe vậy thì sửng sốt, sau đó nói: “Không phải là em mời sao?”   Mạc Trọng Đan: “... Đúng, vậy em muốn ăn gì?”   Nguyễn Thanh đành nói: “... Em muốn ăn tôm chiên giòn.” --   Mạc Trọng Đan: “...”   Nguyễn Thanh liếc anh, sau đó hỏi: “Anh có thích tôm chiên giòn không? Gần đây em ăn cơm hộp ngán rồi.”   Mạc Trọng Đan mỉm cười, vừa dịu dàng vừa rực rỡ: “Thích chứ!”   Ngay lúc đó ánh mắt của Lại Bác Vũ rất vi diệu, người này không thích nhất là bóc vỏ tôm cua, có lúc vì lười động tay còn không thèm ăn, giờ lại mặt dày nói thích ăn tôm chiên?   Mặc dù Lại Bác Vũ thầm mắng mỏ nhưng ngoài miệng cũng không quên cười nói: “Trùng hợp quá, anh cũng thích tôm chiên, ăn với cơm là hết xảy.”   Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt cười vui vẻ, hai người đàn ông cũng cười theo.   Ở cái huyện nhỏ này không có tôm chiên, vì vậy cần phải lái xe vào thành phố, cách chỗ quay phim khá xa. Mạc Trọng Đan có lòng riêng đề nghị: “Em ngồi xe anh đi? Lộ Viễn, không cần lái theo nữa.”   Nguyễn Thanh gật đầu, không phản đối, lúc này tài xế xe bảo mẫu cũng cần nghỉ ngơi.   Mạc Trọng Đan dẫn mọi người xuống bãi đỗ xe, xa xa chỉ thấy một chiếc xe Benz công vụ đang đậu ở đó.   Trên xe, một người quay cửa kính xe xuống hô: “Ông chủ, bây giờ xuất phát sao?”   Mạc Trọng Đan gật đầu, quay đầu nói với Nguyễn Thanh: “Đi thôi!”   Vì vậy, hai người lên xe, Nguyễn Thanh mới phát hiện không gian xe rất lớn, là xe bảy chỗ. Lúc lên xe Nguyễn Thanh sờ soạng, xúc cảm nơi ghế ngồi cực kỳ nhẵn nhụi, mức độ thoải mái rõ ràng hơn xa xe bảo mẫu của cô.   Mạc Trọng Đan đi vào sau lưng cô, sau đó cho cô ngồi ở hàng cuối cùng, hàng cuối cùng dành cho ba người, Nguyễn Thanh ngoan ngoãn ra phía sau ngồi.   Mạc Trọng Đan ngồi bên cạnh, lúc Điền Nguyệt Nguyệt muốn vào ngồi chung, bị Lại Bác Vũ kéo lại.   “Em có ngốc hay không vậy? Làm công còn muốn giành với cấp trên? Muốn làm thêm giờ hả?” Lại Bác Vũ vỗ vào hàng ghế thứ hai, vô tội nhìn Điền Nguyệt Nguyệt.   Điền Nguyệt Nguyệt chỉ có thể ngồi bên cạnh anh ta. Mạc Trọng Đan hài lòng nhìn Lại Bác Vũ.   Lại Bác Vũ kéo Điền Nguyệt Nguyệt ngồi cạnh mình, nhẫn nại cười nói: “Trợ lý đó, phải biết quan sát, như vậy mới có thể được tăng lương.”   Điền Nguyệt Nguyệt kỳ quái: “Quan sát? Không cần đâu! Tiền lương của em do Nhạc tổng phát.”   “Nhạc tổng?” Lại Bác Vũ ồ lên, sau đó nói: “Là Nhạc...”   Điền Nguyệt Nguyệt suỵt, nói: “Đừng gọi tên Nhạc tổng, anh ấy không thích.”   Nguyễn Thanh: “...”   Lại Bác Vũ cười to: “Đúng là không thích được.”   Nguyễn Thanh ra mặt giải thích giúp ông chủ nhà mình: “Tên cũng không phải là anh ấy tự đặt! Mẹ anh ấy đặt cho anh ấy mà!”   Mạc Trọng Đan cau mày: “Sao em biết là mẹ?” Người bình thường sẽ nghĩ ngay đến là cả cha và mẹ chứ?   Nguyễn Thanh đã nói: “Anh ấy nói cho em biết!”   Công ty Thiên Ngu này là công ty mới trong những năm gần đây, Nhạc Cao Minh là tổng tài nhưng không phải là đại cổ đông lớn nhất. Tuy nhiên, không thể không nói, thủ đoạn của Nhạc Cao Minh cao siêu, sau khi công ty vào tay anh ta, mấy năm nay lên như diều gặp gió.   Hôm nay, có thể có địa vị như vậy trong giới giải trí, không thể không có công của Nhạc Cao Minh. Dĩ nhiên, mặc dù anh ta không phải là một đại cổ đông nhưng mặc kệ có là đại cổ đông hay không, quyền lực và tiếng nói trong công ty vẫn ở nằm trong tay Nhạc Cao Minh.   Mạc Trọng Đan từng nghe nói Nguyễn Thanh là đại công chúa của Thiên Ngu, Nguyễn Thanh có đãi ngộ tốt nhất ở Thiên Ngu.   Vì vậy, hôm nay khi nghe cô nhắc đến Nhạc Cao Minh với sự hiểu rõ thế này, Mạc Trọng Đan chợt cảm thấy chua lè.   “Tại sao anh ta lại muốn nói với em chuyện này?” Chuyện này xem như rất riêng tư, bình thường ông chủ sẽ không nói những điều này với cấp dưới.   Nguyễn Thanh bật cười: “Tửu lượng của anh ấy không tốt, em chuốc say anh ấy rồi hỏi, ha ha ha ha ha, em đã nói với anh rồi, ông chủ của em một ly đã gục.”   Mạc Trọng Đan nhất thời cảm thấy đáp án này cũng không khiến người ta hài lòng, dường như càng chua hơn...   Rất nhanh đã đến quán ăn, Lại Bác Vũ xuống xe kiểm tra trước một phen, xác định không có ký giả mai phục thì quay đầu nói với Mạc Trọng Đan: “Đi thôi!”   Sau đó là Điền Nguyệt Nguyệt xuống xe, cuối cùng là Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh.   Mọi người xuống xe, tài xế lái xe đi. Bọn họ một nhóm bốn người vào trong quán ăn, nhân viên ngồi ở quầy thu tiền là một nữ sinh khoảng 20 tuổi, cô nghe được tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên nhìn.   Ban đầu cô không nhìn rõ lắm, theo phản xạ đứng dậy nói: “Hoan nghênh ghé quán, xin hỏi bao nhiêu người ạ?”   Sau khi thấy rõ người thì cô chợt sững lại, cô dụi dụi mắt, không quá chắc chắn nhìn chằm chằm Mạc Trọng Đan.   Mạc Trọng Đan nói: “4 người, cho một phòng bao.”   Nhân viên thu ngân lập tức phản ứng kịp, cô à lên một tiếng, sau đó nói: “Được được được, tôi biết rồi. Mời đi bên này!”   Mạc Trọng Đan dẫn mọi người đi theo sau nhân viên thu ngân, trong quán không có quá nhiều người chú ý đến bên này. Cho dù có, những người này chỉ cảm thấy người vào khá giống Mạc Trọng Đan, cũng không suy nghĩ nhiều là mình đã thật sự gặp Mạc Trọng Đan.   Nhân viên thu ngân dẫn bọn họ vào một phòng bao khuất nhất, Mạc Trọng Đan gật đầu với cô, cô gái kia lập tức vui vẻ nói: “Anh, chào anh ạ, em là fan của anh đó, có thể xin anh ký tên được không ạ?”   Mạc Trọng Đan sững sờ: “Dĩ nhiên là được, em theo anh vào đây.”   Nhân viên thu ngân kích động nói: “Vâng vâng vâng.”   Nhân viên thu ngân bật đèn, căn phòng sáng như ban ngày. Bên trong có bàn gỗ hình tròn, 6 ghế dựa lưng, trên bàn là một cái lò điện từ. Trong phòng không có những đồ vật khác rồi, trừ việc tương đối bí mật, cũng không tính là quá xa hoa.   Mạc Trọng Đan kéo một cái ghế tựa sát tường ra, sau đó quay đầu nói với Nguyễn Thanh: “Ngồi đi!”   Nguyễn Thanh nói cảm ơn rồi ngồi xuống. Mạc Trọng Đan ngồi vào bên cạnh cô.   Điền Nguyệt Nguyệt: “...” Không phải chứ, mình mới là trợ lý mà!   Lúc này nhân viên thu ngân mới nhìn thấy Nguyễn Thanh bên cạnh Mạc Trọng Đan, vẻ mặt nhất thời không biết nên vui hay nên buồn.   Sau khi Mạc Trọng Đan ngồi xuống, đắc ý nhìn Lại Bác Vũ, sau đó mới rỗi rãnh đi hỏi nhân viên thu ngân: “Còn muốn ký tên không?”   Nhân viên thu ngân vội vàng gật đầu, nói: “Ký chứ ạ, anh có thể ký ở trên này không?”   Cô từ trong lồng ngực lấy ra một cuốn sổ, Mạc Trọng Đan rồng bay phượng múa ký tên mình xuống.   Lúc nhân viên thu ngân cầm lại cuốn sổ, vui vẻ ôm nó cười khúc khích.   Bấy giờ Mạc Trọng Đan mới cầm thực đơn lên hỏi Nguyễn Thanh: “Em muốn ăn món gì?”   Nguyễn Thanh ghé vào nhìn thực đơn, Mạc Trọng Đan chỉ thấy mái tóc Nguyễn Thanh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mình, trên người còn mùi sữa tắm thơm ngát của khách sạn.   Mạc Trọng Đan cũng không biết thế nào, cảm thấy trên người mình chợt nóng rang.   Anh lui về phía sau. Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn anh, cười, nói: “Gọi thêm một món ăn phụ đi! Ăn xong rồi còn có thể gọi thêm nước súp làm lẩu!”   Mạc Trọng Đan ừ, sau đó nhích lại gần, cầm bút hỏi cô: “Em thích ăn gì?”   Nguyễn Thanh lập tức nói: “Lẩu nhất định phải có củ cải trắng, rong biển, bánh quẩy, thịt...”   Nguyễn Thanh liên tiếp gọi không ít đồ, Mạc Trọng Đan đều đáp lại, ghi nhớ hết cho cô.   Hai người gọi xong, Mạc Trọng Đan đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, quay đầu hỏi hai người kia: “Mấy người thì sao? Muốn ăn thêm gì?”   Lúc ấy Lại Bác Vũ hết sức không cân bằng, tôi là quản lý đi theo cậu cũng được vài năm? Không có công lao, cũng có chút khổ lao chứ? Có thể ôn tồn với tôi một chút không? Nhưng dù sao cũng là ông chủ, cho nên anh ta vẫn im hơi lặng tiếng lắc đầu: “Không cần.”   Điền Nguyệt Nguyệt liếm môi, nhỏ nhẹ tiếp lời: “Nên gọi thêm kem làm tráng miệng được không ạ?”   Mạc Trọng Đan cau mày nhìn cô bé: “Vào thời tiết này sao?” Mặc dù đã vào xuân rồi nhưng vẫn có chút se lạnh.   Điền Nguyệt Nguyệt: “...” Không phải anh bảo em gọi sao?   Nguyễn Thanh vội vàng gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, thời tiết này ăn kem mới sướng chứ?”   Mạc Trọng Đan quay đầu lại đần mặt nhìn cô một lát, sau đó cúi đầu ghi vào.   Điền Nguyệt Nguyệt: “...”   Mạc Trọng Đan giao thực đơn đã gọi cho nhân viên thu ngân, sau đó dặn dò: “Xin làm nhanh một chút, cảm ơn.”   Cô bé kia ngây ngô nhận lấy thực đơn, sau đó ra ngoài, đóng cửa.   “...” Ngân viên thu ngân đờ đẫn đứng ở cửa trong chốc lát, cảm khái nghĩ, luôn có cảm giác người nào đó đang nhét cái loại thức ăn gì cho cô ấy nhỉ. Ngẫm nghĩ, á, không phải là đám fan CP kia mỗi ngày điên cuồng gọi là thức ăn cho chó sao?   Nhân viên thu ngân trở lại quầy, nhập thực đơn vào máy tính. Sau đó ngồi tại chỗ ngẩn tò te, qua một lúc lâu, cô mở điện thoại di động ra vào group của Mạc Trọng Đan đăng Weibo: Gần đây có phải có một CP mới là Thanh Sơn không?   Phía dưới có một nhóm người nhắn lại: “Đúng vậy đó!”   “Thỏ Vương Đại Đại muốn xuất chinh sao?”   “Muốn đi đạp group Thanh Sơn không? Bây giờ bọn đó mới chỉ có 2000 fan, đạp rất dễ đấy.”   Nhân viên thu ngân chính là một fan bự khá có tiếng trong group của Mạc Trọng Đan, có tận 180 nghìn fan. Bình thường lên đăng cái gì, phía dưới đều có một nhóm người đi theo gào khóc.   Nếu Mạc Trọng Đan gọi là đổng sự trưởng lớn nhất của group này thì fan lớn như các cô chính là những tổng giám của các phòng ban rồi.   Nhân viên thu ngân không muốn gây chuyện, bất luận thật hay giả, Mạc Trọng Đan xem trọng Nguyễn Thanh, điểm này tối thiểu có thể thấy được họ chắc hẳn là bạn bè. Vì thế, cô đang chuẩn bị quan sát, cũng ngăn các thành viên muốn đi đạp CP.   Vì vậy, một nhóm người nghĩ cô đang nói đùa, tất cả đều cười ha ha ha ha ha.   Trong phòng, nồi tôm chiên rất nhanh được bưng lên tới, hương vị bay bốn phía, mùi thơm và cay ùa vào.   Mạc Trọng Đan có mâu thuẫn với ăn tôm, không phải là không thích, đơn giản là ghét phiền phức.   --   Ngồi bên cạnh Nguyễn Thanh, chỉ ăn hai con tôm, Mạc Trọng Đan không hề động đũa nữa. Anh rót nước ngọt cho Nguyễn Thanh, dư quang lén nhìn tướng ăn đáng yêu của cô.   Lúc ăn, trong mắt Nguyễn Thanh luôn phát sáng. Nhìn cô ăn, Mạc Trọng Đan không tự chủ cầm đũa ăn thêm hai con.   Một bữa cơm, mọi người ăn thỏa thuê. Mạc Trọng Đan lấy khăn giấy ra lau miệng, trong mắt chỉ thấy vẻ mặt Nguyễn Thanh thỏa mãn.   Mạc Trọng Đan cười nhẹ: “Giống hệt mèo.”   Lại Bác Vũ còn nhớ rõ kem của hai cô gái, vì vậy đứng dậy nói: “Anh bảo người ta dọn bàn, sau đó bưng kem lên cho hai em.”   Điền Nguyệt Nguyệt giơ tay cười nói: “Cảm ơn tiền bối.”   Nguyễn Thanh cũng lập tức giơ tay cười nói: “Cảm ơn tiền bối.”   Lại Bác Vũ lảo đảo: “Em thì thôi, còn em vào giới sớm hơn anh mà.”   Nguyễn Thanh: “Em mới 21 tuổi à!”   Mạc Trọng Đan buồn cười: “Bối phận và số tuổi không quan trọng, tiền bối.”   Nguyễn Thanh: “...”   Một cậu “tiền bối” của Mạc Trọng Đan khiến Nguyễn Thanh ngơ ngẩn, không ngờ sẽ được cao nhân gọi là tiền bối, Nguyễn Thanh cảm thấy rất bùi ngùi.   Mạc Trọng Đan lại nhai nhai hai chữ này, cũng không biết sợi dây nào kích thích anh, trong lòng nong nóng hận không thể gọi thêm hai tiếng.   Chẳng qua, nếu gọi thêm hai tiếng hình như hơi bỉ ổi và biến thái, cho nên anh ngoan ngoãn ngậm miệng.   Lại Bác Vũ dẫn nhân viên phục vụ vào thu dọn, rất nhanh dọn dẹp sạch sẽ, kem cho hai cô gái cũng nhanh chóng được chuẩn bị xong.   Lúc hai cô gái cúi đầu ăn kem, Lại Bác Vũ rảnh rỗi cười hì hì hỏi: “Nói mới nhớ, Nguyễn Thanh và Nhạc Cao Minh có quan hệ như nào vậy? Mặc dù chúng tôi nghe được rất nhiều lời đồn đãi nhưng không biết rốt cuộc đâu mới là thật?”   Nguyễn Thanh ngậm kem, ngọng nghịu nói: “Quả thật chỉ là ông chủ và nhân viên thôi, chẳng qua quan hệ vững chắc hơn giữa ông chủ và nhân viên.”   “Tài nguyên của Thiên Ngu luôn ưu tiên cho em à?” Lại Bác Vũ nháy mắt vài cái, dụ dỗ nói: “Tám một chút đi! Như vầy, anh hỏi em, em cũng có thể hỏi Mạc Trọng Đan một câu hỏi. Tất cả mọi người đều phải nói thật, không được giấu giếm.”   Mạc Trọng Đan: “...” Logic kiểu gì vậy.   Mặc dù nghĩ vậy nhưng anh cũng không từ chối, mà quay đầu nhìn Nguyễn Thanh.   Điền Nguyệt Nguyệt hết ý kiến: “Đây là gì? Đây không phải trò Nói thật lòng hay Đại mạo hiểm sao?”   Lại Bác Vũ lập tức nói: “Vậy chúng ta chơi trò Nói thật hay Đại mạo hiểm này đi!”   Điền Nguyệt Nguyệt: “...”   Nếu đã khơi gợi ra rồi, ngồi không cũng nhàm chán, ba người kia không có ý kiến. Vì vậy, họ lấy một vỏ chai rượu làm đĩa quay, bắt đầu chơi.   Lại Bác Vũ và Mạc Trọng Đan nói: “Nói thật! Còn có trò nào trâu bò hơn mà lại có cơ hội quang minh chính đại hiểu rõ đối phương không chứ?”   Mạc Trọng Đan tràn đầy đồng cảm, vì vậy không phản bác, hơn nữa tán thưởng nhìn Lại Bác Vũ.   Lại Bác Vũ cười đắc ý, thằng nhóc này! Anh mày không phải lần đầu đâu, có kinh nghiệm lắm!   Sau đó ván đầu tiên miệng chai quay đến trước mặt Mạc Trọng Đan.   Mạc Trọng Đan: “...” Tôi tin anh cái con khỉ.   Người quay bình là Điền Nguyệt Nguyệt, vì vậy do Điền Nguyệt Nguyệt hỏi. Điền Nguyệt Nguyệt quay đầu thương lượng với Nguyễn Thanh, trong chốc lát Điền Nguyệt Nguyệt rất không cam lòng hỏi: “Quan hệ với Tân ảnh hậu là thế nào ạ?”   Mạc Trọng Đan nghe vậy, lập tức lạnh lùng nhìn Nguyễn Thanh, sau đó ngay thẳng trả lời: “Thanh mai trúc mã, tiền bối, đáp án này hài lòng không?”   Nguyễn Thanh ha ha nói: “Không phải em hỏi mà!”   Mạc Trọng Đan không tin, biểu hiện của em ở Ngữ Trọng Tâm Trường trong thầm lặng đã làm mất hết niềm tin rồi.   Mạc Trọng Đan trả lời câu hỏi, cho nên tiếp theo do anh quay.   Anh tính sức lực một chút, sau đó quay chai chỉ ngay mặt Lại Bác Vũ. Vì vậy, Mạc Trọng Đan rất bực bội nhìn anh ta, hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”   Lại Bác Vũ: “... 32.” Cậu không có gì muốn biết về anh à? Câu hỏi này quá qua loa rồi đấy.   Cứ chơi như vậy được 10 vòng, Lại Bác Vũ và Mạc Trọng Đan rốt cuộc phát hiện, miệng chai này... Nó lúc nào cũng tránh Nguyễn Thanh ra, quả là phản khoa học.   Mạc Trọng Đan: “...”   Lại Bác Vũ: “...”   Trong đầu bọn họ dường như có các số liệu đang chạy ào ạt qua, cần bao nhiêu lực, cần để góc nào, chỗ đứng thế nào mới có thể cho nó nhắm ngay Nguyễn Thanh nhưng mỗi lần đều kết thúc bằng thất bại.   Trò chơi này còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Mạc Trọng Đan tuyệt đối không muốn biết lần đầu tiên Lại Bác Vũ yêu đương là lúc nào? Lúc thi tốt nghiệp trung học được bao nhiêu điểm? Từng bắt nạt ai?   Những điều này không quan trọng, anh muốn hỏi Nguyễn Thanh: Tiêu chuẩn kén chồng của em vẫn là diễn viên chứ?   Trong khoảnh khắc thừ người ra, anh chợt nghe Lại Bác Vũ đột nhiên đứng dậy hoan hô: “A a a a a a... Mình thành công rồi! Cuối cùng mình quay trúng Nguyễn Thanh rồi!!!”   Nguyễn Thanh: “...” Em á?   Lại Bác Vũ nhanh chóng đưa tay chỉ vào Nguyễn Thanh, lớn tiếng hỏi: “Em có người trong lòng không?”   Nguyễn Thanh gật đầu: “Cái này chắc là có.”   Mạc Trọng Đan: “...” Tôi muốn giết anh.   Lại Bác Vũ: “...” Đáng sợ quá, sớm biết đã không hỏi cái này rồi (ToT) ~~   Thấy hai người đối diện không có phản ứng, Nguyễn Thanh a lên một tiếng, kịp phản ứng, hỏi: “Khác phái ấy ạ? Cái này không có, em còn nhỏ.”   Hai người đàn ông đối diện này đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Lại Bác Vũ cảm thấy mình như sống lại.   Mạc Trọng Đan cũng cảm thấy mình đang sống lại, so với fan CP, khó theo đuổi hơn chính là fan CP này lại còn có mối tình đầu.   Lại chơi hai vòng, Mạc Trọng Đan rốt cuộc quay trúng Nguyễn Thanh.   Trong nháy mắt, đầu anh trống rỗng, ngây người một lúc lâu mới nhìn Nguyễn Thanh nghiêm túc hỏi: “Em còn nhớ rõ chuyện lúc em mới xuất đạo không?”   Câu này tuyệt đối không khó trả lời, cô gật đầu nói: “Nhớ chứ! Lúc mới xuất đạo, em toàn đóng vai phụ, còn bị đạo diễn mắng rất lâu.”   Mạc Trọng Đan ôn tồn hỏi: “Vậy tiền bối, em còn nhớ rõ khi đó mình từng gặp ai không?”   Mặc dù câu này đã vượt qua giới hạn số câu nhưng Nguyễn Thanh cũng không để ý, cô suy nghĩ một chút nói: “Không hẳn nhớ rõ từng người nhưng có ấn tượng sâu đậm với vài người ạ.”   Mạc Trọng Đan: “Là ai thế?”   Nguyễn Thanh: “Có một cậu nhóc trốn trong đống đồ bừa bộn không dám lên sân khấu biểu diễn... .”   Mạc Trọng Đan đã không còn nghe thấy những lời nói sau đó của Nguyễn Thanh nữa, anh chỉ nghe cô nói “Có một cậu nhóc trốn trong đống đồ bừa bộn”, cô vẫn nhớ anh.   Mạc Trọng Đan cười: “Em còn nhớ rõ, đối với bọn họ quả thật là chuyện tốt.”   Nguyễn Thanh cười: “Có gì tốt? Tất cả mọi người đều chưa từng gặp nhau, em vào giới giải trí là để vì kiếm tiền, bọn họ cũng vậy, đâu tiếp tục qua lại.”   Mạc Trọng Đan: “Ừ.”   Trò chơi tới đây thì hô ngừng, Nguyễn Thanh lấy ví tiền ra nói: “Em đi tính tiền trước.”   Sau đó cầm ví đến quầy thu ngân, nhóm Mạc Trọng Đan cũng lục tục đứng dậy thu xếp đồ đạc.   Nhân viên thu ngân nhìn thấy Nguyễn Thanh ra ngoài, trong lòng chợt không biết nên là trạng thái gì.   Dù sao Nguyễn Thanh cũng không tính là khó nhìn. Tuy nhiên, danh tiếng bây giờ chưa đâu vào đâu? Nếu không phải vì các cô đang không thích group Ngữ Trọng Tâm Trường này thì cũng sẽ không nhẹ nhàng với Nguyễn Thanh như vậy.   Nguyễn Thanh: “Xin chào, bao nhiêu tiền ạ?”   Nhân viên thu ngân nhìn giá tiền nói: “786 tệ.”   Nguyễn Thanh gật đầu từ trong ví tiền rút tiền mặt đưa cho cô gái kia, nhân viên thu ngân đưa tay nhận, cúi đầu lấy tiền thối trong ngăn kéo cho cô.   Đang tìm tiền lẻ, cô bé ngẩng đầu chợt thấy Mạc Trọng Đan từ trong phòng bao ra ngoài, trong tay còn cầm một cái áo khoác mỏng. Anh đi tới sau lưng Nguyễn Thanh, khoác áo lên vai cô, cũng thấp giọng dặn dò: “Đêm khuya, trời lạnh.”   Nguyễn Thanh quay đầu lại nhìn anh, cười nói: “Cảm ơn.”   Em gái thu ngân trợn to mắt nhìn hai người trước mặt, thấy ánh mắt Mạc Trọng Đan chỉ nhìn Nguyễn Thanh. Nghe cô nói cám ơn, anh cười: “Em mời, anh nên nói cảm ơn mới đúng.”   --   Mạc Trọng Đan như cảm nhận được ánh mắt của nhân viên thu ngân, lạnh nhạt nhìn về phía cô bé, thấy cô bé đang cầm tiền lẻ, Mạc Trọng Đan tự đưa tay nhận lấy, sau đó chuyển cho Nguyễn Thanh.   Động tác kia tự nhiên đến nỗi nhân viên thu ngân sửng sốt, cô bé thấy Mạc Trọng Đan lại nhìn Nguyễn Thanh.   Nguyễn Thanh còn chưa nhận ra điều gì, cầm tiền nói cảm ơn sau đó ra ngoài.   Nhân viên thu ngân nhanh chóng lấy điện thoại di động ra nhắn lên Weibo: “Nhà chế sập rồi...”   Mọi người: “???” Nhà sập thật á?            Ba paparazi đi theo xe bảo mẫu của Tân Văn Nhụy chạy đến một quán tôm chiên nướng ở trung tâm thành phố, thấy bóng dáng Ảnh hậu vào quán ăn, sau đó bọn họ nấp ở chiếc xe tải đối diện canh me, ngồi tới tận một tiếng sau, hồi lâu không thấy Ảnh hậu ra ngoài.   Tất cả mọi người vừa mệt vừa đói, đã có người oán trách nói: “Người mới mặc kệ người mới thôi ạ, nói gì Tân Văn Nhụy tới đây gặp kim chủ? Làm sao có thể? Tân Văn Nhụy là tiểu thư nhà giàu đấy. Tiền bối, em thấy hay là thôi đi!”   Tiền bối kia lập tức nói: “Không được, tới cũng tới rồi, cho dù chỉ chụp được một tấm hình cũng được, ngày mai sẽ đăng tin Tân Văn Nhụy xin nghỉ đi ăn tôm nướng, cậu thấy thế nào? Gần đây lưu lượng Ảnh hậu lớn, bất kể cô ta có tin tức gì, đều có người xem. Không chừng là kim chủ thật thì sao? Làm một mẻ lớn, hơ...”   Trong hoàn cảnh tranh tối tranh sáng, mấy người còn chưa chú ý tới ở cửa quán tôm chiên nướng xuất hiện bốn người.   Người đàn ông cao lớn nghe cô gái nói chuyện, sắc mặt mang theo nụ cười, sau đó đưa tay vuốt vuốt đầu cô.   Bốn người bọn họ đứng ở cửa quán ăn, có lẽ đang đợi xe, mà xe còn chưa tới, bởi vì bốn người này đứng ở đó nói chuyện phiếm. Vị tiền bối dẫn đầu nhóm người mới kia nhìn bọn họ thật lâu, sau đó không xác định hỏi: “Đó là Mạc Trọng Đan phải không?”   Buồng xe an tĩnh trong nháy mắt, mọi người tông ầm ầm vào kiếng cửa sổ xe, vừa nhìn, lập tức hít một hơi.   Ngồi canh me kim chủ của Ảnh hậu, lại canh được bạn gái của Ảnh đế!