Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế
Chương 23 : Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế
Cảnh quay đêm hôm nay là một cảnh đánh nhau, một nhóm người đuổi giết nam chính Ân Diệp, nam chính rơi xuống vách đá, từ đó không đội trời chung với chính đạo.
Phần diễn hôm nay của Nguyễn Thanh cũng nặng, còn có cảnh quay thiên về cảm xúc rất khó.
Mọi người ăn cơm xong, Tào Vĩnh Lượng cho vài người chỉnh lại ống kính, sau đó bắt đầu bố trí cảnh quay Ân Diệp nhập ma quan trọng nhất này.
Tào Vĩnh Lượng dẫn Mạc Trọng Đan qua một bên nói về cảnh diễn, vừa chỉ vị trí máy sẽ di chuyển cho anh.
Nguyễn Thanh lật xem kịch bản, cảnh này phần diễn của cô khá nặng, vì vậy trong lòng rất không nắm chắc.
Rất nhanh, mọi người đã vào vị trí chuẩn bị mở màn, Nguyễn Thanh cầm bội kiếm của mình đứng trong nhóm diễn viên. Mạc Trọng Đan đứng đối diện, ánh mắt anh lướt qua nhóm người nhìn về phía Nguyễn Thanh.
“Action.” Bảng quay phim vừa gõ xuống, mang theo tiếng ‘cách’ đầy thanh thúy.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của mọi người đều nghiêm túc. Nam chính Ân Diệp đứng một bên, một đám chính nghĩa chi sĩ đứng bên kia, phân biệt rõ ràng.
“Ân Diệp, ngươi đưa tay chịu trói đi! Nể tình ngươi là đệ tử của Tuyên Lăng Môn, bọn ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Giọng nói của lão nhân mang theo uy nghiêm của một Chưởng môn.
“Ân Diệp” đối diện lại dường như chưa tỉnh, tầm mắt của anh rơi vào “Vương Phi Nhi” sau lưng các vị Chưởng môn, trong mắt vừa chứa đựng thâm tình vừa mang theo bi thương.
“Tà không áp chính, ngươi tu luyện tà thuật, không phải đã phụ lòng Bành lão đã nhặt ngươi về sao?”
“Ân Diệp” ngẩng đầu cười to: “Ha ha ha ha ha ha... Nếu không phải ta tu luyện thứ ‘tà thuật’ mà các ngươi nói, bây giờ sớm đã bị thứ các ngươi gọi là nhi tử của Bành lão ngũ mã phanh thây rồi. Về phần chính các ngươi làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu, không phải tự bản thân rõ hơn ai hết sao?”
Một lão nhân trong đó vội la lên: “Nói hưu nói vượn, mọi người cùng nhau tiến lên, ta không tin không bắt được hắn.”
Đám được gọi là chi sĩ chính nghĩa giơ bội kiếm trong tay lên, hô to: “Giết hắn đi, trừ ma vệ đạo, trừ ma vệ đạo, trừ ma vệ đạo.”
Tiếng hô càng lúc càng lớn, cứ vang vọng mãi giữa sơn cốc.
Cho dù là người không biết bất kỳ tình huống gì, ở trong bầu không khí như lúc này, cũng sẽ lấy việc giết chết Ân Diệp làm nhiệm vụ của mình.
Tâm trạng rất dễ lây, huống chi đây là một nhóm người đang chặn đánh kẻ gian ác tu luyện tà thuật cơ mà?
Ân Diệp bật cười, tiếng cười thê lương: “Thật không ngờ, các ngươi cứ lên đi! Nếu hôm nay ta vùi thân ở đây, cũng là do số mệnh của ta.”
Một nhóm người cùng nhau xông tới, nhất thời đánh túi bụi.
Quay phim cũng không dễ dàng, nhiều ống kính phải tái diễn từng góc quay khác nhau, huống chi đây là một trong những cảnh quan trọng của bộ phim. Tào Vĩnh Lượng hô cắt, diễn rồi cắt, làm đi làm lại rất lâu.
Rốt cuộc đến lúc chạng vạng đã vào đoạn tình cảm của nam chính Ân Diệp rồi.
Vương Phi Nhi là bạch nguyệt quang (*) của Ân Diệp, phần diễn trong cảnh quay này vô cùng quan trọng.
(*) bạch nguyệt quang: mối tình đầu.
Khi tất cả mọi người đang vây công Ân Diệp, Vương Phi Nhi vốn chuẩn bị len lén trốn ra ngoài. Thế nhưng, Chưởng môn môn phái là Bành lão đã sớm biết mối quan hệ giữa nàng và Ân Diệp không đơn giản, vì vậy lợi dụng địa vị của Vương Phi Nhi trong lòng Ân Diệp để đánh lén chàng.
Đến cuối cùng, người cho Ân Diệp một kiếm trí mạng chính là Vương Phi Nhi, cũng bởi vì là Vương Phi Nhi cho nên Ân Diệp không nỡ đánh trả.
Một kiếm này, đả thương thân thể của chàng, cũng chặt đứt tình nghĩa của chàng.
Ai cũng có thể xuống tay với chàng nhưng Vương Phi Nhi thì không thể. Chàng đã từng nhiều lần cứu mạng nàng, càng không cần phải nói hôm nay Vương Phi Nhi còn là vị hôn thê của chàng.
Một kiếm này, cũng chặt đứt sự mong đợi về nhân tính với chàng.
“Cắt.” Tào Vĩnh Lượng kêu cắt, sau đó gọi Mạc Trọng Đan đến gần nhắc nhở: “Tôi tin cậu có thể diễn tốt nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở đôi điều. Trước khi Vương Phi Nhi đâm cậu, cậu yêu nàng ta. Sau khi nàng ta đâm cậu thì cậu phải hận nàng ta. Tuy nhiên, cũng không phải chỉ có hận thù, dù sao người không phải là máy móc, tình cảm cũng không thể nói mất là có thể mất được. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Mạc Trọng Đan nghiêm túc gật đầu, nói: “Tôi hiểu, tôi không phải là người mới, tôi hiểu được.”
Tào Vĩnh Lượng mỉm cười gật đầu, rất hài lòng nói: “Vậy ra diễn tiếp! Chuẩn bị quay cảnh sau.”
Lại mở màn, Mạc Trọng Đan đang đứng ở vách đá. Mặc dù nói là vách, thật ra chỉ là một sườn núi cao hai mét, hậu kỳ sẽ xử lý khiến người xem sẽ nghĩ là vách núi.
Qua trận chiến này, “Ân Diệp” bị ngoại thương và nội thương khá nặng, sau khi đứng ở vách đá thì vết thương đã chồng chất, máu nhiễm đỏ y phục. Thế nhưng, tất cả Đại Chưởng Môn đối diện cũng không khá hơn là bao, có người thậm chí đã hộc máu ngất xỉu.
Đúng lúc ấy, Chưởng môn Tuyên Lăng Môn kéo “Vương Phi Nhi” ở sau lưng ra, đẩy nàng về phía “Ân Diệp”.
Chưởng môn cười to: “Nếu ngươi muốn chết thì dắt theo vị hôn thê của ngươi cùng đi chết đi!”
“Ân Diệp” đứng bên vách đá con ngươi co lại, vươn người lên tiếp được “Vương Phi Nhi” .
Trong khoảnh khắc rơi xuống, Ân Diệp không chưa kịp hỏi kỹ Vương Phi Nhi có bị thương không thì chàng đã bị đâm một kiếm.
Cúi đầu nhìn, chàng thấy lưỡi kiếm sắc bén của “Vương Phi Nhi” đang cắm vào ngực mình.
Chưởng môn Tuyên Lăng Môn hô: “Chính là lúc này, lên!”
Một đám chính nghĩa hô to “trừ ma vệ đạo”, sau đó phóng tới chỗ chàng trai.
Mạc Trọng Đan ôm Nguyễn Thanh lùi ra sau một bước, anh tự tay muốn rút kiếm nhưng chợt cảm thấy dưới chân bị hẫng. Mạc Trọng Đan biết không ổn, vừa rồi dây cáp phía sau lúc đáp xuống bị lệch không đúng vị trí, bây giờ vừa lùi lại, hẳn là đạp vào khoảng không rồi.
Trong giây phút Mạc Trọng Đan rơi xuống, anh ôm chặt lấy Nguyễn Thanh, sau đó trong tiếng kinh hô của mọi người biến mất ở vách đá.
Lúc ấy Tào Vĩnh Lượng đang nhìn vào ống kính, hình ảnh rất nghiêm túc, không khí rất căng thẳng, nét mặt của Ảnh đế max điểm, ngay cả Nguyễn Thanh cũng được Ảnh đế dẫn dắt hòa nhập vào nhân vật.
Sau đó bọn họ cau mày nhìn về phía đối diện, trong không khí vô cùng căng thẳng, nam chính và nữ phụ chẳng thấy đâu nữa.
Tào Vĩnh Lượng: “Ủa???”
Còn về Nguyễn Thanh, cô chưa kịp cảm nhận được gì, chỉ thấy bị hụt chân, sau đó bộp một tiếng.
May thay nhờ vào cảnh quay Ân Diệp rơi xuống vách núi, cho nên phía dưới có trải một lớp đệm. Sau khi hai người rơi xuống, cũng không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Mạc Trọng Đan vừa chạm đất đã ngồi dậy hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Nguyễn Thanh lập tức sửng sốt: “Anh không giận em?”
Mạc Trọng Đan cũng sửng sốt: “Anh giận em lúc nào?”
“Hôm đó, ăn sủi cảo về, anh rất không vui. Em cũng không dám mời anh ra ngoài ăn nữa...”
Mạc Trọng Đan lấy làm kinh ngạc, anh chỉ vào mình, rồi lại chỉ Nguyễn Thanh, cuối cùng bất lực nằm phịch xuống đệm: “Sau này có chuyện gì thì phải giải thích rõ với nhau, còn ăn cơm thì vẫn nên mời anh đi.”
Nguyễn Thanh gật đầu, bò dậy khỏi người anh. Mạc Trọng Đan khẽ ưm, Nguyễn Thanh quay đầu lại hỏi anh: “Sao vậy ạ?”
Mạc Trọng Đan: “...Leo xuống đi.” Em đang ngồi ở đâu đấy hả?
Nguyễn Thanh ồ lên, sau đó ngoan ngoãn bò xuống khỏi người anh.
Lúc đó sắc mặt Mạc Trọng Đan trông rất thú vị, hệt như là thật sự bị Nguyễn Thanh đâm một đao vậy.
Một nhóm người trong đoàn phim ào ạt vọt xuống, chỉ thấy Nguyễn Thanh đang ngoan ngoãn ngồi quỳ bên cạnh Mạc Trọng Đan.
Tào Vĩnh Lượng thấy Mạc Trọng Đan vẫn nằm đó, hoảng sợ vội vàng hỏi: “Không sao chứ?”
Mạc Trọng Đan ngồi dậy nói: “Không sao.”
Vì vậy, một nhóm người lại ân cần hỏi han có bị thương không, vào giờ phút này đãi ngộ với Ảnh đế rõ ràng như vậy, không có mấy ai quan tâm đến Nguyễn Thanh ra sao?
Mạc Trọng Đan nhìn ra Nguyễn Thanh từ trong đám người trùng điệp. Nguyễn Thanh bị chen lấn đẩy ra ngoài, nhìn sang Mạc Trọng Đan cười gật đầu.
Mạc Trọng Đan nhìn Tào Vĩnh Lượng, lạnh mặt đẩy mọi người ra tới trước mặt Nguyễn Thanh: “Lên đi!”
Mặt mo của Tào Vĩnh Lượng lập tức đỏ bừng, đồng thời ném bình sứ Thanh Hoa cổ lỗ sỉ cùng bình thủy tinh xuống đất, đổi lại là người khác thì họ cũng chẳng thèm quan tâm mấy cái sứ Thanh Hoa này đâu.
Tương tự, Nguyễn Thanh càng không thể so với giá trị của Mạc Trọng Đan với bộ phim này, dù Nguyễn Thanh quay phim bị ảnh hưởng bởi cảnh đánh chém, cũng không quan trọng bằng việc Mạc Trọng Đan bị thương.
Tào Vĩnh Lượng biết bản thân không phải là không quan tâm Nguyễn Thanh, ông chỉ quan tâm Mạc Trọng Đan hơn tí ti thôi. Không bàn về tầm ảnh hưởng của Mạc Trọng Đan với đoàn phim, nếu chuyện hôm nay anh bị ngã xuống, cũng có thể khiến đoàn phim bị fan của anh xâu xé.
Mặc dù như thế, trái lại Ảnh đế có vẻ như rất không vui. Tào Vĩnh Lượng cũng rất đuối lý.
Hai người được kiểm tra không có chuyện gì, tiếp tục quay đoạn sau.
Trong màn ảnh, sau khi Mạc Trọng Đan bị đâm một đao, anh cúi đầu nhìn Nguyễn Thanh.
Tào Vĩnh Lượng phất tay với quay phim, quay phim nhanh chóng zoom ống kính lại gần, ánh mắt quay được khiến Tào Vĩnh Lượng nhíu mày.
Ông nhịn thật lâu, cuối cùng vẫn hô: “Cắt, Trọng Đan, cậu tới đây, tôi có việc muốn nói với cậu!”
Mạc Trọng Đan cau mày nhìn ông nhưng vẫn đi qua.
Tào Vĩnh Lượng kéo anh qua một bên, sau đó im lặng rồi nói: “Mạc ảnh đế, thâm tình là chuyện của thâm tình, vậy nỗi hận của cậu đâu?”
Mạc Trọng Đan cũng rất cạn lời: “Biểu hiện của tôi chính là ánh mắt mang theo căm hận đó chứ!”
Tào Vĩnh Lượng: “... Ánh mắt căm hận cơ đấy?”
Tào Vĩnh Lượng dứt lời, quay đầu nhìn màn ảnh, thấy trên màn ảnh Mạc Trọng Đan bị Nguyễn Thanh đâm một đao, đang cúi đầu nhìn Nguyễn Thanh, trong mắt đầy ắp thâm tình còn ẩn chứa nét cười.
Ánh sáng trong đôi mắt như đang nói: Đâm đi! Đâm hai đao nữa anh cũng vẫn yêu em thôi.
Mạc Trọng Đan: “...”
Tào Vĩnh Lượng không quá chắc chắn hỏi: “Cậu xem thử cảnh đầu của cậu và Nguyễn Thanh, ánh mắt lần đó cũng không tệ, nếu không... có phải nên... quay thêm một lần không?”
Mạc Trọng Đan im lặng gật đầu, trước khi đi mạnh miệng nói với Tào Vĩnh Lượng: “Do bế kiểu công chúa cho nên tôi điều chỉnh ánh mắt không được tốt.”
Tào Vĩnh Lượng: “... Dù sao cái đâm đó là đánh bất ngờ, cho nên không thể đợi đặt người ta xuống rồi mới bị đâm đâu nhỉ?”
Mạc Trọng Đan: “... Quay lại đi!”
Vì vậy, đến lần thứ hai Tào Vĩnh Lượng lại kéo Mạc Trọng Đan vào góc. Ông nói với Mạc Trọng Đan: “Ánh mắt lần này có tiến bộ.”
Mạc Trọng Đan thẫn thờ: “... Nói đi! Vấn đề gì.”
Tào Vĩnh Lượng ba chấm lời một lúc lâu sau mới nói: “Nếu như cô ấy không dùng đao đâm cậu, mà dùng tay đấm nhẹ lên người cậu, cậu bất đắc dĩ và trách cứ nhìn cô ấy.”
Mạc Trọng Đan: “Nói đơn giản dùm.”
Tào Vĩnh Lượng: “Ánh mắt rất cưng chiều, có thể hận thêm chút nữa không?”
Mạc Trọng Đan: “... Quay lại!”
Vì vậy, sau lần quay thứ ba.
Tào Vĩnh Lượng lại kéo Mạc Trọng Đan đến chỗ xa hơn, lần này ông hỏi thẳng: “Ảnh đế, có phải cậu có ý kiến gì với Nguyễn Thanh không?”
Mạc Trọng Đan lắc đầu, Tào Vĩnh Lượng thở dài: “Nên là, cậu thích Nguyễn Thanh à?”
Mạc Trọng Đan chợt nhìn ông, hồi lâu chưa đáp lại.
Tào Vĩnh Lượng biết mình hỏi vấn đề này đã hơi quá đà, đang muốn xin lỗi, bỗng nghe Mạc Trọng Đan nói: “Vâng thích, rất thích.”
Trong lòng Tào Vĩnh Lượng nổi sóng to gió lớn nhưng gương mặt vẫn phải làm ra vẻ chuyện thường tình mà thôi.
Ông khẽ thở dài, sau đó nói: “Hóa ra là vậy, tôi hiểu tôi hiểu, cho nên đối với cậu... Bộ phim này rất khó sao?”
Mạc Trọng Đan lãnh đạm nói: “Bộ phim nào đóng với cô ấy cũng rất khó.”
Tào Vĩnh Lượng: “...” Thế nên, cậu nhận quay, là vì để yêu đương à?
Mạc Trọng Đan còn nói: “Xin lỗi, tôi sẽ nhanh chóng tiến vào trạng thái.”
Tào Vĩnh Lượng vội vàng lắc đầu: “Không sao không sao, tôi sẽ không nói lung tung đâu. Trạng thái này, nếu cậu không nhập vai được, cậu có thể thử tưởng tượng để dễ nhập vai hơn. Ví như, lúc Nguyễn Thanh đâm cậu một đao, cậu có thể tưởng tượng là cậu tỏ tình nhưng bị cô ấy từ chối, như vậy cậu có cảm thấy hận cô ấy không?”
Mạc Trọng Đan: “...” Ánh mắt của anh vừa sắc bén vừa lạnh băng, chém Tào Vĩnh Lượng 3600 đao rồi mới nói với ông: “Tôi vào diễn, đi đây!”
Tào Vĩnh Lượng: “Ủa???” Có phải mình vô tình đắc tội Ảnh đế không cà? Mình cảm thấy hình như cậu ta thù mình thì phải!
Hai người lại đứng trước ống kính, Nguyễn Thanh đứng một bên uống nước. Lần này, lại bắt đầu quay, vẫn là mở đầu “trừ ma vệ đạo”, Vương Phi Nhi bị một chưởng đánh bay, sau đó Ân Diệp đón được Vương Phi Nhi.
Trong đôi uyên ương số khổ, uyên ương mái phải lựa chọn, cô rút ra một cây đao nhỏ đâm mạnh vào.
Xin lỗi, đừng hận muội. Muội cũng không có cách nào, mẫu thân của muội vẫn còn ở Tuyên Lăng Môn, nếu muội đứng về phía huynh, mẫu thân của muội sẽ phải chịu tất cả bất công.
Xin lỗi, muội cũng chỉ bất đắc dĩ thôi.
“Vương Phi Nhi” nén lệ, môi mím thật chặt.
Tay cầm chuôi đao đang run rẩy, nàng hoảng sợ không muốn ngẩng đầu, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy chàng ấy cúi đầu nhìn nàng với đôi mắt khiếp sợ, chàng đau lòng liếc nhìn nàng, sau đó là không cam lòng. Một nỗi căm hận chợt hiển hiện trong đôi mắt thâm tình ấy của chàng, đối diện với đám Chưởng môn đang vọt lên, phản ứng đầu tiên của chàng trai đang ôm lấy nàng là vẫn che chở cho nàng.
Ném nàng ra sau, nàng trơ mắt nhìn “Ân Diệp” bị đánh rơi xuống vách đá.
Trong thời khắc quyết định ấy, Vương Phi Nhi vẫn không kiềm lòng được bổ nhào tới chỗ vách đá...
“Cắt” Tào Vĩnh Lượng hô: “Qua.”
Dưới vách đá, Mạc Trọng Đan thở một hơi, anh đứng lên ngẩng đầu nhìn lên trên, thấy Nguyễn Thanh đang nằm ở mép vách mắt trông mong nhìn anh.
Mạc Trọng Đan đột nhiên cười với cô, nụ cười đó rực rỡ như hoa dưới ánh mặt trời. Nguyễn Thanh chỉ cảm thấy trong lòng giật thót, sau đó vội vàng đứng dậy chạy đi.
Mạc Trọng Đan: “???”
Ngày thứ hai, tấm ảnh này được đăng trong group Ngữ Trọng Tâm Trường.
Nguyễn Thanh mặc một bộ cổ trang màu xanh biếc nằm trên cỏ, gương mặt cô hoang mang nhưng xinh đẹp, bên dưới cô là Mạc Trọng Đan đứng ngẩng đầu nhìn cô, nụ cười dịu dàng lung linh.
Hình ảnh quá tuyệt vời, cho nên Ngữ Trọng Tâm Trường... điên rồi.
“Mạc ca cười với con gái kìa, còn cười đến dịu dàng như thế, cưng chiều đến vậy.”
“Tôi không tin, tôi không tin tôi không tin, nụ cười này chỉ thuộc về Nhụy Nhụy thôi.”
“Thế nên, tại sao lại bắt đầu ghép với cô ta rồi?”
Thuyền của fan CP chìm nghỉm, trong group chat khóc rống bù lu bù loa, vả lại còn chờ nai nịt gọn gàng xuất phát ra ngoài đánh một trận.
Nguyễn Thanh nhìn hình trong group chat, cô biết đoàn phim nhất định có người đang chụp hình, nhưng bây giờ những thứ này chỉ là râu ria.
Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm làm fan CP của cô, Nguyễn Thanh nhanh chóng nhảy về Weibo của mình đóng cửa bình luận. Đám chị em CPF của cô dồn dập đổ vào Weibo của cô, phát hiện không thể bình luận?
Tất cả fan CP của Ngữ Trọng Tâm Trường: “...”
Nguyễn Thanh cầm điện thoại di động mỉm cười vì âm mưu thành công: “Bà đây làm fan CP nhiều năm cũng không phải để trưng, ka ka!”
Dĩ nhiên, không vào được Weibo, đám fan CP phải đi cào hotsearch!
Vì vậy, hotsearch thành một bãi thê thảm không nỡ nhìn.
Chính vào lúc này, một đàn fan tự xưng “Tiểu Thụ Miêu” đột nhiên xông ra giúp thanh lọc bình luận.
“Yêu đương tự do rồi, đã thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn yêu bằng đầu cơ á.”
“Đám bút lông đáng xấu hổ kia, công kích nữ nghệ sĩ dữ dội thế nhở, không biết xấu hổ.”
“Lúc tuyết lở, không có một bông tuyết nào là vô tội, mấy người đúng là đống tuyết bỏ đi.”
“Bọn này là Tiểu Thụ Miêu ngây thơ hồn nhiên, đặc biệt thay trời hành đạo.”
Vì vậy, fan hai phe giao chiến, mặc dù nhân số của Tiểu Thụ Miêu quá ít bị bút lông đè ép giày vò hồi lâu. Thế nhưng, bất ngờ thay lại dời được sự chú ý của fan CP Ngữ Trọng Tâm Trường, còn là một trận chiến thành danh, để lại một nét chấm phá đáng kinh ngạc cho group CP với đông đảo thành viên nọ.
Mạc Trọng Đan cất điện thoại di động, che giấu “tên tuổi vang danh” (*) của mình.
(*) Nguyên văn功与名: ngôn ngữ mạng, ý nói một người che giấu danh tính và tiếng tăm của mình sau khi làm được một việc lớn hoặc việc tốt.
Nguyễn Thanh: “Chị Miêu, em lại lên hotsearch, chị nhìn thấy không?”
Miêu Sầm lạnh giọng: “Em vui ghê nhỉ!”
Nguyễn Thanh cười he he: “Không phải chị nói hotsearch rất đắt sao? Chị xem gần đây fan của em tăng lên ba triệu rồi, cũng xem như là tiểu lưu lượng nhá.”
Miêu Sầm: “... Chị nói đấy là hắc hồng (*), em thật sự cứ muốn tiếp tục hắc hồng như thế à?”
(*) hắc hồng: ý nói nổi tiếng dựa vào scandal hoặc tự tạo scandal để nổi tiếng.
Nguyễn Thanh im lặng một chút, sau đó hỏi: “Vậy nếu không thì sao?”
Miêu Sầm: “...Em lại... Thôi, cứ để vậy đã!”
Nguyễn Thanh cúp điện thoại, cô nhìn group Ngữ Trọng Tâm Trường trên màn hình điện thoại di động, cuối cùng cắn răng nhấn unfollow.
Cô hôm nay là đối tượng người người chinh phạt trong group, cô đã mất đi tư cách làm fan bút lông của Ngữ Trọng Tâm Trường.
Càng không cần phải nói, thuyền của cô đã sập rối tinh rối mù. Trong khoảng thời gian này Mạc Trọng Đan chỉ lạnh mặt đối diện với Tân Văn Nhụy mà thôi. Đây đã không thể nào dùng lý do “để bảo vệ” cô ấy để biện hộ nữa rồi, cô cũng không còn lý do để ở lại nữa.
Ban đầu, cô làm fan của bộ phim này là vì nó như một điều gì đó tươi mát trong cuộc sống khô cằn của cô. Xuyên đến đây thì trở thành fan của người thật, cô là một fan phim chỉ muốn thực hiện mơ ước mà thôi.
Cho dù CP này có ý nghĩa đặc biệt với Nguyễn Thanh nhưng khi cô còn là fan phim, Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy là thật. Khi cô làm fan của người thật thì cũng tin chắc Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy vẫn là thật. Tuy vậy, cô vẫn lựa chọn thoát nhóm.
Lúc này Điền Nguyệt Nguyệt theo tài khoản Tiểu Thụ Miêu tìm được group Thanh Sơn CP, sau khi nhìn một vòng vẫn có tâm tư trêu ghẹo nói: “Không tệ nha! Hình cũng đẹp nữa.”
“Đẹp cái gì mà đẹp? Vòng vo cũng chỉ có ba tấm.” Ảnh chụp chung của Nguyễn Thanh và Mạc Trọng Đan đến nay chỉ có ba tấm được share trên mạng. Một tấm là ở phòng VIP nơi Mạc Trọng Đan đưa nước ngọt cho cô, một tấm là hai người nhìn nhau ở cửa khách sạn, còn có một tấm là hôm nay Mạc Trọng Đan mỉm cười.
Nhưng ba tấm hình lại vừa khéo thể hiện sự mập mờ, khiến người ta trông thấy sẽ nghĩ như họ đang yêu đương.
Điền Nguyệt Nguyệt đã nói: “Sau này chụp nhiều hơn không phải sẽ tốt hơn ạ?”
Nguyễn Thanh híp mắt nhìn cô bé, sau đó nói: “Em đi xem thử trong Ngữ Trọng Tâm Trường, Ảnh đế và Ảnh hậu có bao nhiêu hình? Cuối cùng là giả.”
Điền Nguyệt Nguyệt cười to: “Chị vẫn còn đang để ý chuyện này à? Việc ghép CP ở giới giải trí là chuyện như cơm bữa rồi, giả mới bình thường á!”
“Không, em không hiểu đâu.” Chị là thật lòng thật dạ sụp đổ đấy.
Điền Nguyệt Nguyệt trấn an cô nói: “Em hiểu em hiểu, đúng rồi, chị Miêu có nói gì không?”
Nguyễn Thanh “chậc” cúi đầu nói: “Có người muốn giành show với chị.”
Điền Nguyệt Nguyệt sửng sốt, kinh hãi: “Cái gì!!! Ai?”
Nguyễn Thanh: “Lâm Giai Tư.”
Điền Nguyệt Nguyệt: “... Sao cơ?”
Nguyễn Thanh yếu ớt nói: “Mặc dù chị không có chứng cứ nhưng trực giác của chị cho thấy người hôm trước chụp vụ khách sạn và vụ ngày hôm qua đều là cô ấy.”
Điền Nguyệt Nguyệt: “...”
Chớp mắt, Điền Nguyệt Nguyệt hỏi: “Tìm Nhạc tổng không ạ?”
Nguyễn Thanh lắc đầu nói: “Không tìm, nhưng chúng ta không thể bị động chịu đánh được.”
Điền Nguyệt Nguyệt cẩn thận hỏi: “Chị Nguyễn chuẩn bị làm gì?”
Nguyễn Thanh cười: “Cô ta không phải chỉ chụp một mình chị, Thanh Sơn CP là CP hai người. Ảnh đế nói, anh ấy ghét nhất bị người ta ghép CP đấy.”
Điền Nguyệt Nguyệt kinh ngạc, cô bé mở to mắt nhìn Nguyễn Thanh hỏi: “Mượn đao giết người?”
Nguyễn Thanh tỏ vẻ nghiêm chỉnh: “Nói bậy, sao chị có thể mượn đao giết người? Cô ta đắc tội Ảnh đế mà!” Nói tới đây, giọng nói cô yếu đi: “Cô ta vốn chụp Ảnh đế đấy chứ!”
Điền Nguyệt Nguyệt nói: “Nhưng chuyện này, Ảnh đế cũng không chịu tổn thương gì lớn!”
Nguyễn Thanh hơi sững lại, sau đó như không có việc gì quay đầu sang chỗ khác, nói: “Trước tiên đi xem thử đêm hôm đó Lâm Giai Tư ở đâu? Hoặc là nói trợ lý của cô ta ở đâu?”
Điền Nguyệt Nguyệt thấy cô lảng tránh đề tài này, khinh bỉ liếc nhìn cô nhưng vẫn gật đầu ra ngoài.
Đến chạng vạng, Điền Nguyệt Nguyệt len lén chạy về nói: “Em nói em bị mất đồ ở khách sạn, sau đó muốn xem camera, đêm hôm đó trợ lý của cô ta quả nhiên có ra ngoài. Lúc mười giờ, người đó núp ở cửa thoát hiểm, bởi vì camera quay được cô ta đi vào cửa thoát hiểm nhưng những camera khác lại không quay được hình ảnh cô ta ra ngoài. Cô ta ở đó hai tiếng, người bình thường sao không đi thang máy mà lại leo thang bộ chứ? Người bình thường cũng không thể núp ở cửa ra cầu thang lâu như vậy đâu?”
Nguyễn Thanh cau mày nói: “Chứng cứ này không đủ thuyết phục! Không định tội được, thậm chí nếu người ta nói mình có sở thích kỳ quái này thì em cũng không thể phản bác!”
Điền Nguyệt Nguyệt mắng: “Bất kể cô ta đủ thuyết phục hay không đủ thuyết phục, nhất định là cô ta không thoát được đâu.”
Nguyễn Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không thì tra IP đi? Tấm hình kia ai là người đăng đầu tiên? Tra IP của cô ta. Trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều ở khách sạn, không phải là dùng di động thì sẽ dùng máy tính thôi, trừ khi cô ta tìm người đăng dùm. Nhưng hôm đó xảy ra lúc rạng sáng, hẳn là bất chợt nảy sinh ý xấu nên cô ta không kịp tìm người đâu nhỉ?”
Điền Nguyệt Nguyệt suy nghĩ một hồi, cảm thấy có lý: “Được, vậy để em nhờ bạn tra giúp thử xem.”
Trong chốc lát, bạn của Điền Nguyệt Nguyệt nhắn lại, người đầu tiên đăng hình anh ta tra được, IP anh ta cũng tra được. Dĩ nhiên, tài khoản Weibo này rõ là một tài khoản thường không tên tuổi nhưng IP hiển hiện là ở khách sạn này.
Nguyễn Thanh cười đắc ý: “Ngày mai cô ta chắc chắn sẽ tới tìm chị, xem ngày mai chị dạy dỗ cô ta thế nào nè.”
Điền Nguyệt Nguyệt giơ tay hô to: “Chị Nguyễn uy vũ, chị Nguyễn vạn tuế, chị Nguyễn tuyệt vời nhất nữa!”
Nguyễn Thanh chống nạnh: “Ha ha ha ha ha ha ha ha...”
Không ngờ đêm hôm đó, Miêu Sầm gọi điện thoại tới.
Mặc dù giọng của chị vẫn lạnh tanh nhưng lại hiếm khi hưng phấn đến vậy: “Chị không ngờ em còn rất lợi hại, tài liệu đen cỡ này chắc không rẻ đâu nhỉ?”
Nguyễn Thanh: “???”
Miêu Sầm: “Ha ha, tại sao không nói gì?”
Nguyễn Thanh càng bối rối hơn: “Nói gì? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Miêu Sầm cười to: “Khỏi giấu chị, chỉ có em và Lâm Giai Tư đang mâu thuẫn về tài nguyên. Bây giờ hai đứa lại đang tranh một show tạp kỹ, tuồn ra chuyện như vậy chẳng lẽ còn có thể là do những người khác ra tay? Có âm mưu gì chứ? Nhưng mà không sao, phải có khí phách như vậy mới đúng, cô ta tranh tài nguyên bôi đen em, em đáp trả cô ta, đáng đời cô ta. Mới vừa rồi Nhạc tổng điện tới nói, bảo vệ.”
Nguyễn Thanh cười ha ha, lúng túng nói: “Khụ, cũng tàm tạm! Em chỉ làm chơi chơi thôi à.”
Sao Miêu Sầm có thể không hiểu Nguyễn Thanh, vì vậy nghe thế bật cười ha ha: “Em còn mèo khen mèo dài đuôi? Tuy nhiên lần này, em cũng có chút khí phách, giỏi lắm.”
Nguyễn Thanh mơ hồ đáp lại, chờ cúp điện thoại rồi, cô từ trên giường nhảy dựng lên, vội vàng tìm điện thoại di động.
Điền Nguyệt Nguyệt xoa mắt ngồi dậy, hỏi cô: “Sao vậy chị Nguyễn?”
“Nghe ý của Miêu Sầm là... Lâm Giai Tư tèo rồi.” Nguyễn Thanh chả buồn ngẩng đầu lên.
Điền Nguyệt Nguyệt ngây người: “Hả? Em, em, em vẫn chưa tìm được tài khoản để xử cô ta mà?” Loại thông báo này dĩ nhiên Nguyễn Thanh không thể tìm người đăng trực tiếp, tốt nhất là phải thương lượng lại với Miêu Sầm trước đã. Để tránh xảy ra chuyện rồi, đến lúc đó không kịp PR nữa.
Mặc dù không có đầy đủ chứng cứ nhưng Nguyễn Thanh biết chuyện này không ai khác ngoài Lâm Giai Tư làm, tựa như Nguyễn Thanh biết ngày “Lay động tim anh” phát sóng, scandal bay đầy trời của cô là do Tào Tuyết San tung ra.
Có va chạm lợi ích, mới có tổn thương.
Lúc ấy Điền Nguyệt Nguyệt nói người chụp hình có thể là Nguyên Nhã, Nguyễn Thanh không tin. Thật ra nói cách khác, là vì Nguyên Nhã không có bất kỳ lý do gì để làm như vậy. Cô và Nguyên Nhã kém quá xa, nói Nguyên Nhã ghen tị, có thể sao?
Nói mâu thuẫn tài nguyên thì càng không có thể, tài nguyên của Nguyên Nhã tốt hơn cô nhiều, hoàn toàn không có đường nào để mâu thuẫn cả.
Trừ khi Nguyên Nhã bị điên, gặp người là cắn, nếu không thì chẳng có lý do gì.
Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt cùng tựa vào đầu giường, dùng điện thoại di động mở Weibo, “Lovely Lâm Giai Tư” đang hot, quả nhiên khu bình luận đã náo loạn cả lên.
Cái tên Lâm Giai Tư cứ treo như vậy, □□ trắng trợn.
Nhấn vào tin hot, mở đầu chính là video của một tài khoản thường. Video chỉ có 1 phút 20 giây, bắt đầu là hình ảnh Lâm Giai Tư bị một người đàn ông bụng bia ôm vào căn hộ.
Sau đó là 5 giờ sáng sớm hôm sau, hình ảnh Lâm Giai Tư từ nơi đó ra ngoài.
Lúc cô ta đi ra còn bịt khẩu trang màu trắng, nón và áo lông nhung đen trùm bản thân kín kẽ.
Cô ta nhìn chung quanh, sau đó len lén lên xe rời đi.
Video tới đây thì hết nhưng ý nghĩa đã vô cùng rõ ràng.
Nguyễn Thanh: “... Cô ta được bao nuôi.”
Lúc này vẻ mặt cô cũng rất khiếp sợ, trời đất ơi! Bằng chứng! Video trực tiếp phát ra, thậm chí muốn tẩy trắng cũng không tẩy nổi.
Quan trọng là Điền Nguyệt Nguyệt và Nguyễn Thanh vốn chỉ muốn mua một tài khoản thường để khuấy nhẹ lên thôi, các cô cũng không có chứng cứ cụ thể. Camera trong khách sạn là chứng cứ gián tiếp, tác dụng chưa hẳn là lớn, fan của Lâm Giai Tư tẩy vài phút là có thể diệt gọn.
Mặt khác, dù trong lòng fan cô ta biết rõ cô ta làm chuyện này, cũng sẽ lý do lý trấu đổ lỗi cho Nguyễn Thanh.
Nói về việc người bị hại bị đổ tội, Nguyễn Thanh không phải lần đầu tiên gặp phải.
Chuyện cô và Điền Nguyệt Nguyệt vốn phải làm, quả nhiên vẫn còn rất lương thiện, so với lực sát thương của video kia quả là không cùng một cấp! Video này vừa phát tán ra ngoài, sẽ mất bao nhiêu fan đây chứ? Càng không cần phải nói, mới ra nghề bao lâu đâu, thế mà đã bị Kim chủ bảo dưỡng, tất cả thành tích trước đó đều sẽ bị hoài nghi chăng?
Điền Nguyệt Nguyệt cảm thán: “Ai làm đây chứ? Video này đã hai tháng trước rồi, bây giờ mới nhả ra, nhất định là có người mua?”
Phản ứng đầu tiên, Nguyễn Thanh nghĩ ngay là Mạc Trọng Đan, như cô nói, bị chụp lén đăng lên mạng không chỉ có một mình cô. Mặc dù tấm hình kia xào ra Thanh Sơn CP nhưng vẫn phải xem Mạc Trọng Đan nghĩ như thế nào mới được?
Nếu anh không thích chuyện này, như vậy Lâm Giai Tư cũng xem như đắc tội Mạc Trọng Đan rồi.
Tuy vậy, làm sao Mạc Trọng Đan biết Thanh Sơn CP là do Lâm Giai Tư gây ra? Dù là bản thân Nguyễn Thanh cũng vì nghe Miêu Sầm nói Lâm Giai Tư nẫng mất show tạp kỹ của cô, cô mới hoài nghi thôi.
Nếu không, cô cũng không hẳn sẽ hoài nghi Lâm Giai Tư, một người vô cùng nhỏ bé với Ảnh đế như thế, Ảnh đế sẽ không chú ý tới mới phải?
Mặc dù trăm mối ngổn ngang, Nguyễn Thanh vẫn lựa chọn đi ngủ tiếp, dù sao ngủ dưỡng nhan rất quan trọng với nữ minh tinh.
Ngày hôm sau đến đoàn phim, Nguyễn Thanh hóa trang xong, Lâm Giai Tư quả nhiên tìm tới.
Nguyễn Thanh sớm đã đoán được cô ta muốn tìm mình, vì vậy để cho Điền Nguyệt Nguyệt đi mở cửa.
Lần này, lúc Lâm Giai Tư đi vào thần sắc không tốt mấy, cô ta đến kèm với một đôi mắt thâm quầng , ánh mắt dọa người, khác hoàn toàn với cô gái có nụ cười đáng yêu lần đầu tiên cô gặp trên xe, môi cũng mím chặt thẳng tắp.
“Tiền bối khinh người quá đáng rồi.” Lâm Giai Tư vừa tới đã chất vấn.
Nguyễn Thanh cười cười nói: “Khinh người quá đáng là ai nhỉ? Tôi và cô không thù không oán, cô mua tài khoản ghép CP tôi và Mạc Trọng Đan. Nếu không phải Mạc ảnh đế là người tốt, CP này chắc hẳn sẽ khiến tôi đắc tội với Ảnh đế, trong giới fan sẽ đắc tội với fan của Ảnh đế. Chẳng phải tôi sẽ chết vô cùng thảm? Vì thế, cô mới lợi hại nhất.”
“Tiền bối nói chuyện phải có chứng cứ, chị nói tôi chụp, chứng cứ đâu?” Lâm Giai Tư đưa tay ra trước mặt Nguyễn Thanh: “Tôi thấy chị vào giới sớm hơn tôi nên xem chị là tiền bối, cũng cung kính với chị, mặc dù năm ngoái tôi mới xuất đạo nhưng cho tới bây giờ tôi đều luôn thận trọng, không dám đắc tội ai. Bây giờ tiền bối muốn dội thùng nước bẩn này vào người tôi, vậy thì nên cho lý do đi?”
Nguyễn Thanh ngẫm nghĩ một chút nói: “Có lý đấy! Vậy... cô nói tôi phát tán tư liệu đen của cô, chứng cứ đâu?”
Lâm Giai Tư: “...”
Nguyễn Thanh cười: “Cười người chớ vội cười lâu (*), ngoài ra, tôi chưa nói hình là cô chụp mà!” Không đánh đã khai.
(*) Nguyên văn “50 bước đừng vội cười 100 bước”: là một thành ngữ dùng để so sánh mình với người khác có cùng khuyết điểm hoặc sai lầm, nhưng ở mức độ thấp hơn, nhưng lại chế giễu người khác.
Lâm Giai Tư cắn răng, cuối cùng nói: “Chị phát tán tư liệu đen của tôi, chị phải được lợi rồi. Đây chính là chứng cứ!”
Nguyễn Thanh gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng, nói: “Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên tôi mới phát hiện tư liệu đen của tôi là do cô sắp đặt.”
Lâm Giai Tư: “...”
Lâm Giai Tư nhất thời bị cô chặn không nói được lời nào. Cô ta đột nhiên nhớ tới lời kim chủ nhà mình. Ông ta nói Nguyễn Thanh là người Nhạc tổng nâng đỡ, còn nói Nguyễn Thanh là một người rất dễ tính.
Mặc dù Nhạc tổng lăng xê cô nhưng cũng bảo vệ cô. Ví như chuyện của Tào Tuyết San, thật ra thì trong giới rất nhiều người đều biết, bao gồm cả kim chủ của Lâm Giai Tư.
Lúc nói chuyện này, ông ta cười ha ha: “Em dám tin không? Ban đầu là muốn lăng xê cô ta, bởi vì một nữ nhân viên cùng công ty bôi đen dẫn đường cho thủy quân. Cô ta lập tức ngoan ngoãn cõng cái danh này, mới có cục diện bị dân mạng cười nhạo. Cười chết anh, em muốn cướp tài nguyên trên tay cô ta, vậy thì phải xem em có thể tạo được bao nhiêu scandal cho cô ta đây.”
Kim chủ ôm cô ta cười lớn nói những chuyện này. Cũng bởi thế, trong đầu Lâm Giai Tư, Nguyễn Thanh là một cô gái mềm yếu, dễ lấn lướt.
Trên thực tế, cô ta đã sớm nghe nói, ngày đầu tiên tới làm việc, Tân Văn Nhụy cũng vì không vừa mắt cô nên mới không cho xe hơi đợi cô.
Đoán xem? Nguyễn Thanh lại không truy cứu!
Vì vậy, ý kiến Nguyễn Thanh mềm yếu, có thể lấn lướt thành lập trong đầu Lâm Giai Tư.
Lâm Giai Tư ra tay, thật ra thì sao không phải vì ghen tị chứ?
Nguyễn Thanh ở giới giải trí rất thần kỳ, ai cũng biết diễn xuất một màu của cô, fan Weibo chưa tới một triệu nhưng tài nguyên của cô lại tốt.
Chỉ vẻn vẹn điểm này đã đủ cho Lâm Giai Tư hâm mộ rồi.
Tài nguyên của Thiên Ngu luôn sẽ ưu tiên cho cô trước. Chuyện này đặt trước mặt ai mà không đỏ mắt vì ghen tị chứ?
Mặc dù “Lay động tim anh” là phim thần tượng nhưng nó được công chiếu rộng rãi! Dù không hút fan, cũng có thể mở rộng độ nổi tiếng, hơn nữa còn tìm một ngôi sao mới tinh là Nghiêm Hoán ghép CP với cô.
“Lay động tim anh” còn chưa truyền bá đâu, thế mà đã bàn xong “Ma kiếm đỉnh phong” rồi! Mọi người nói xem cách thức tặng tài nguyên thế này, Lâm Giai Tư XX bao nhiêu đêm cũng không lên nổi.
Nguyễn Thanh không cần XX, không cần bồi rượu, Nhạc tổng Thiên Ngu tự động dâng lên.
Lâm Giai Tư vừa ghen tị vừa không cam lòng, ở giới giải trí, nữ minh tinh nào cũng cảm thấy mình mạnh hơn Nguyễn Thanh. Thế nhưng, người có thể ra mặt chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thậm chí nhân vật Vương Phi Nhi này thật ra vốn phải của Lâm Giai Tư cô, tổng sản xuất Nhạc tổng nhà người ta đã nói không phải là Nguyễn Thanh thì không thể.
Lâm Giai Tư bồi rượu XX, kết quả không nhận được, tức giận muốn hộc máu.
Mặc dù không thù không oán nhưng hai người đi con đường tương tự, lại đụng tài nguyên.
Kim chủ của Lâm Giai Tư không cướp được nhân vật Vương Phi Nhi cho cô ta, miễn cưỡng nhận nhân vật “Linh Nhi”, mặc dù phần diễn không nhiều lắm nhưng thiết lập nhân vật lại tốt.
Nhưng Lâm Giai Tư vẫn không cam lòng, nhân vật này mất đi khiến không ai có thể tiếp nhận được. Cô ta đẹp hơn Nguyễn Thanh, diễn xuất tốt hơn Nguyễn Thanh, nổi tiếng hơn Nguyễn Thanh.
Tuy nhiên, Nhạc tổng là tổng sản xuất, thế là đủ rồi.
Kế tiếp là phải nói đến tiết mục show lữ hành thực tế trên tay Nguyễn Thanh, tổng sản xuất: Nhạc tổng.
Lâm Giai Tư: “...”
Quý đầu tiên của tiết mục này vừa truyền ra không bao lâu, đã khá nổi tiếng.
Bên trong có tình tiết các ngôi sao thi nhau “vạch trần”, rất dễ kéo được một nhóm người đi đường thích hít drama.
Gần đây mức độ thảo luận trên diễn đàn tăng vọt, càng không cần phải nói tất cả fan nhà người ta đều nhao nhao cả lên, vạch trần nhau đến trời đất mù mịt.
Vì vậy có rất nhiều người xem trọng show tạp kỹ này, Lâm Giai Tư chính là một trong số đó.
Thế nhưng, Nguyễn Thanh vào show tạp kỹ này cũng do Nhạc tổng bảo lãnh, nghe nói, chỉ chưa ký hợp đồng thôi. Vì vậy, mới có những chuyện này.
Tìm tư liệu đen cũng khiến Lâm Giai Tư khá tốn công sức, dù sao cô ta và Nguyễn Thanh không quen, đương nhiên cũng không dễ tìm tư liệu đen.
Hầu như trừ việc khiến cô bị fan chinh phạt thì có vẻ chẳng còn cách nào khác.
Chinh phạt cô thì phải cần một lý do, thật ra thì lưu lượng Hạ Thanh Hải dễ lợi dụng hơn, fan của anh ta cũng khá điên khùng. Tuy vậy, người ta không hay lui tới với Nguyễn Thanh, Lâm Giai Tư không tìm được cơ hội.
Cô ta tình cờ nhìn thấy Ảnh đế đi vào phòng Nguyễn Thanh. Sau khi trở về phòng của mình, cô ta suy tư một chút, lực chiến đấu của fan Ảnh đế cũng không yếu là bao!
Vì vậy, cô ta mới bảo trợ lý đi ngồi canh, chụp hai tấm hình phát tán ra ngoài, sau đó hướng dẫn các cô đi xâu xé Nguyễn Thanh.
Mọi chuyện đều rất thành công, chẳng qua không ngờ Ảnh đế sẽ đích thân ra mặt giải thích.
Mọi thứ đều bắt nguồn từ việc anh đứng ra giải thích, tất cả đều rối loạn cả rồi.
Thậm chí tối ngày hôm qua cô ta gặp phải nguy cơ lớn nhất từ khi xuất đạo tới nay, cô ta bị người ta bạo tin Kim chủ.
Người này là ai dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nhất định là Nguyễn Thanh rồi!
Chắc hẳn Nguyễn Thanh nghe nói show tạp kỹ sắp sửa bị cướp đi, vì vậy mới hèn hạ vô sỉ như vậy.
Lâm Giai Tư tự thấy mình hiểu rất rõ ràng, vì vậy kết luận Nguyễn Thanh gây ra.
Kết quả lời nói của người phụ nữ đần độn, mềm yếu từ miệng kim chủ thốt ra lại đập vào ngực cô ta đau đớn. Cô bực bội cạnh khóe Nguyễn Thanh, cười lạnh nói: “Trong tay tôi còn có rất nhiều hình chị ở cùng Mạc Trọng Đan, chị biết Mạc Trọng Đan có bao nhiêu fan bạn gái sao? Xé không chết chị được à.”
Nguyễn Thanh cũng kinh ngạc: “Cô đúng là biến thái, ngày ngày chụp ảnh chúng tôi? Nói mau, có phải cô là trạm tỷ của Thanh Sơn CP không đấy?”
Lâm Giai Tư: “...” Sặc? Tôi bóp chết chị rồi tính tiếp.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
66 chương
30 chương
52 chương
379 chương
45 chương