Y hương tấn ảnh hệ liệt
Chương 1 : Minh châu bị vùi lấp
“Trên đường Tân Hoa có hơn hai trăm học sinh biểu tình, lão Dịch cùng Tiểu Bắc đi một chuyến đi!
“Bản thảo vụ công nhân đình công còn chưa tới sao, giục nữa đi giục nữa đi, hạn nộp bản thảo tối đa đến không giờ mười lăm thôi đấy!”
“Tiểu Trình bài xã luận đã tốt chưa?”
“Nếu mà bản thảo tình hình chính trị đương thời không kịp, đành dùng bài nhận xét của nước ngoài vậy, Niệm Khanh mau dịch hai cái bản thảo ấy đi!”
Sắp tới bảy giờ, trong hai tầng trụ sở tòa soạn vẫn nhốn nháo vội vội vàng vàng như cũ, đèn đuốc sáng trưng tiếng máy đánh chữ lách tách đồng loạt vang lên, bản thảo hỏng vứt tán loạn đầy đất, người người ra ra vào vào như đi đánh trận, đạp cầu thang uỳnh uỳnh đến rung cả sàn nhà. Diệp tổng biên tập gấp đến độ sắp bốc hỏa, thân hình ục ịch như gió cuốn ra cuốn vào, lúc thì bay vào ban Tình hình chính trị đương thời thúc giục, khi thì phóng ra ban Xã hội phân phó người, quay ra đã thấy vọt vào ban biên tập bỏ lại một câu, không đợi Niệm Khanh ngẩng đầu, liền hùng hùng hổ hổ quay về văn phòng tiếp điện thoại.
“Tôi…” Niệm Khanh vừa há mồm phun ra một chữ, bóng dáng Tổng biên tập đã mất dạng ở cửa.
Tự Mai từ trong đống bản thảo ngóc đầu lên, vỗ xuống bàn cười, “Thảm quá đi, dịch hai cái bản thảo cơ à!”
Vừa nghe Tự Mai mở miệng, Tiểu Chung đang bận rộn cũng quay đầu đáp lời, “Thoát Tuyến tổng biên có khác, chỉ bóp quả hồng mềm.”
Diệp tổng biên tập đại danh là Diệp Khởi Hiến, Tiểu Chung lần đầu nghe thấy cái tên này liền cười đến lật trời, bởi vì Khởi Hiến trong tiếng Quảng Đông âm đọc gần giống Khởi Tuyến, nghĩa là bệnh thần kinh, từ đấy về sau cái biệt hiệu Thoát Tuyến * tổng biên tập liền truyền ra khắp tòa soạn. Tự Mai vừa nghe Tiểu Chung dùng giọng Quốc ngữ pha lẫn tiếng Quảng Đông thì nhịn không được bật cười, Niệm Khanh lại cười không nổi, hai bản dịch, phải dịch tới khi nào, đã bảy giờ rồi…Cô giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, thở dài đẩy đẩy cái kính gọng đen trên mũi.
(* Thoát tuyến: nghĩa đen là vượt ra khỏi ranh giới, nghĩa bóng chỉ bệnh thần kinh ^^)
Tự Mai dừng bút hỏi cô, “Không kịp buổi dạy tối sao?”
“Không kịp cũng phải cố mà kịp.” Niệm Khanh cười khổ, “Nếu cố làm thật nhanh, còn tạm kịp.”
“Vậy là cậu không có thời gian ăn tối sao?” Tự Mai lo lắng nói.
Niệm Khanh không rảnh cùng cô nói chuyện, bắt đầu vùi đầu vào dịch bản thảo, chỉ qua quít ừ một tiếng.
Tự Mai đặt bút xuống, “Lúc nào cũng không ăn cơm tối! Cứ như thế sẽ bị đau dạ dày đó!”
“Cô tội gì phải làm khổ mình như thế.” Tiểu Chung cũng quay đầu ra nói, “Một cô gái ra sức làm việc vất vả như vậy, không bằng sớm lập gia đình cho rồi!”
“Nói cái gì vậy, ai nói phụ nữ không thể tự lực cánh sinh?” Tự Mai lập tức phản bác lại hắn.
Hai người đang muốn triển khai một vòng đánh võ mồm, thì ngoài cửa truyền đến một tiếng quát to khí thế mười phần,“Bản thảo chuẩn bị xong chưa?”
Diệp Khởi Hiến chống nạnh đứng ở cửa, bộ âu phục bằng dạ vương đầy bụi phanh ra hơn nửa, mặt đằng đằng sát khí, Tự Mai cùng Tiểu Chung lập tức im bặt, ngoan ngoãn chôn đầu trong đống bài viết. Niệm Khanh thấy cũng chẳng nói năng, đầu cũng không nâng lên một li, chuyên tâm đẩy nhanh tốc độ. Diệp Khởi Hiến đi tới trước bàn cô, hài lòng gõ gõ vào mép bàn, vẻ mặt ôn hòa nói, “Tiểu Thẩm à, vất vả cho cô rồi.”
“Dạ.” Niệm Khanh cười một cái, chỉ hy vọng hắn mau mau đi, đừng làm vướng công việc của cô.
Diệp Khởi Hiến khoanh tay xoay người, lia mắt nhìn một đống bản thảo lộn xộn trên bàn Tự Mai, lắc đầu nói, “Thanh niên phải không sợ khổ không sợ mệt, một bên cày ruộng một bên thu hoạch, miệt mài làm việc cúi đầu nhìn đường, thật khác hẳn những thế hệ người nhiều tham vọng…”
Tiểu Chung ho khan liên hồi, Tự Mai cùng Niệm Khanh bất đắc dĩ đưa mắt nhìn nhau..
“Lão Diệp, qua đây nhìn xem.”
Thanh âm Trình Dĩ Triết kịp thời truyền đến từ cửa, không khác gì Phúc Âm cứu thế, cứu vớt ba tiểu biên đang chìm trong nước sôi lửa bỏng.
Diệp Khởi Hiến thân hình ục ịch linh hoạt xoay người trong chớp mắt, bước nhanh ra cửa, nở nụ cười chồng chất nếp nhăn, “Xã luận viết xong rồi?”
“Anh xem trước đi.” Trình Dĩ Triết đưa qua hai trang bản thảo, móng tay cắt sửa gọn gàng sạch sẽ nhưng lại dính chút mực phía trên.
Hai người đứng ở cạnh cửa vừa nhìn bản thảo vừa nói chuyện, Diệp Khởi Hiến hấp tấp đọc lướt qua bản thảo, khen không dứt miệng, chỉ có mấy chỗ dùng từ hơi sắc nhọn nên có phần trù trừ, bày tỏ đề nghị đổi từ cho khôn khéo hơn. Trình Dĩ Triết ừ một tiếng, từ chối cho ý kiến. Diệp Khởi Hiến biết rõ đại danh đỉnh đỉnh của Trình chủ bút luôn luôn cố chấp, bản thảo hắn sửa luôn luôn không đổi so với bản cũ, đang âm thầm cân nhắc tìm cớ mở miệng…Ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt mơ hồ của Trình Dĩ Triết, hoàn toàn không chú ý đến bản thảo, chỉ nhìn về hướng đằng sau hắn.
Diệp Khởi Hiến quay đầu men theo ánh mắt của hắn, liền thấy Thẩm Niệm Khanh đang chuyên chú làm việc, bút trên tay ngoáy liên hồi, thỉnh thoảng tóc mai lại rơi xuống che tầm mắt , cô một bên viết, một bên thuận tay vén sợi tóc ra sau tai —— nâng tay nhẹ lướt, làm người ta tức khắc nhớ tới câu thơ “Hạo oản ngưng sương tuyết” *.
(* Hạo oản ngưng sương tuyết: dịch là “Tay trắng như sương tuyết”, là câu thơ trong bài Bồ Tát man kỳ 3, nguồn http://www.thivien.net/viewauthor.php?ID=149 )
Diệp Khởi Hiên bừng tỉnh, trước kia nghe đồn thổi, nói Trình chủ bút có ý đối với nữ biên tập mới tới, lúc đầu hắn còn không tin —— Trình Dĩ Triết là ai cơ chứ, chưa nói đến gia cảnh giàu có, văn thơ xuất chúng hơn người, chỉ nói về nhân phẩm tướng mạo cũng đã một trên vạn người rồi.Tài tuấn như thế, sao có thể nhìn trúng một cô gái quê mùa chất phác như vậy. Thẩm Niệm Khanh bình thường không xuất chúng, ít nói kiệm lời, chỉ biết vùi đầu làm việc, trang phục quê mùa, luôn mặc cái áo khoác rộng thùng thình, tóc tai dầy rậm rối bù, cộng thêm cái kính đen, che đến nửa khuôn mặt. Cô ta đến tòa soạn làm việc hơn hai tháng, Diệp Khởi Hiến cũng chưa từng tử tế nhìn qua cái dáng dấp của cô như thế nào.
Nhưng bây giờ lơ đãng nhìn lại, chỉ một cái nhấc tay vén tóc mai, ngược lại có vài phần quyến rũ. Diệp Khởi Hiến nhếch mép, cười khà khà, vỗ vỗ lên bả vai Trình Dĩ Triết, “Bài báo không thành vấn đề, ta chỉ cần sửa qua một chút, vừa hay cậu đang rảnh rỗi qua giúp Tiểu Thẩm xem qua bản thảo đi.”
“Bản thảo của Tiểu Thẩm làm sao?” Trình Dĩ Triết ngẩn ra, đôi mày đẹp cau lại.
“Cô ấy đang dịch hai bản thảo quan trọng, rất cấp bách, vừa lúc cậu cùng ra giúp xem, đỡ phải kiểm tra lại bản thảo.” Diệp Khởi Hiến đẩy hắn một cái, quay đầu bước đi, “Không nói nữa, tôi đang vội đi giục bản thảo, bên này giao cho cậu nhé.”
Đồng hồ treo tường tích tắc từng giây, đèn trong tòa soạn đã tắt gần hết, mấy gian phòng làm việc đều trống người, chỉ còn lầu hai vẫn còn mấy ngọn đèn tỏa ánh sáng lờ mờ. Tiếng bước chân đi lại trên hành lang càng lúc càng thưa, không có ai ở lại tăng ca, tòa nhà rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Tự Mai đã sớm kết thúc công việc về nhà, trong nhà còn có bố mẹ đang đợi cô về ăn cơm. Tiểu Chung cũng kịp làm xong bản thảo, thu dọn mọi thứ ổn thỏa, lúc quay đầu nhìn thấy gian phòng chỉ còn Niệm Khanh đang tất tả vùi đầu vào viết bài, Trình Dĩ Triết thì lẳng lặng ngồi bên cạnh cô, nói là kiểm tra lại, chứ kỳ thật là tự mình chép lại xong sửa lỗi chính tả cho cô.
Ngọn đèn chiếu nghiêng nghiêng, khiến cho bóng của cái máy đánh chữ đổ xuống trang giấy, Niệm Khanh mải miết viết không chú ý tới ánh sáng đang dần tối đi. Trình Dĩ Triết đứng dậy, nhẹ nhàng vòng ra phía sau cô, chỉnh lại cái đèn bàn, ánh sáng liền chuyển hướng. Niệm Khanh ngẩng đầu mỉm cười với anh, hai người không hề nói chuyện, mỗi người lại vùi đầu vào làm việc của mình.
Tiểu Chung bỗng cảm thấy một màn này thật ăn ý, người ngoài đều lén lút nói hai người không xứng đôi…Tiếp xúc lâu ngày, hắn lại thấy Niệm Khanh không quê mùa như mọi người vẫn nói, ít nhất cô không giống như bề ngoài khiến người ta cảm thấy hiền như khúc gỗ. Tự Mai cũng từng nói, Niệm Khanh thật ra rất xinh đẹp, chẳng qua là không biết ăn mặc thôi. Hắn lại cho rằng mấu chốt không phải là vẻ ngoài xinh đẹp, mà trên người cô gái này có một loại khí chất khó miêu tả bằng lời, có thể hấp dẫn được Trình chủ bút cũng không kỳ lạ.
“Trình tiên sinh, tôi về trước đây, gặp lại sau.” Tiểu Chung khách khí cáo từ Trình Dĩ Triết, lại quay ra Niệm Khanh nháy nháy mắt, lúc về còn cố ý chắp tay sau lưng khép hờ cửa.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.
Trình Dĩ Triết liếc mắt nhìn giờ, đã gần tám giờ rồi, tối nào đến tám rưỡi là Niệm Khanh lại vội vã đi làm gia sư dạy tiếng Anh cho học sinh.
“Bản thảo cứ để cho tôi đi, em không kịp giờ mất.” Trình Dĩ Triết đặt bút, dịu dàng nhìn Niệm Khanh.
Niệm Khanh theo thói quen cúi đầu đẩy kính mắt, mỉm cười, “Không sao đâu ạ, cũng sắp xong rồi, cứ liên tục làm phiền Trình tiên sinh thế này, thực ngại quá.”
Trình Dĩ Triết cười cười, đành bất đắc dĩ với giọng điệu xa cách của cô, “Vậy thì, mau làm nốt thôi.”
Niệm Khanh nghiêng đầu, cười áy náy, lại cúi đầu tiếp tục viết bản thảo.
Trình Dĩ Triết cũng không còn lòng dạ nào để làm việc, nhưng lại chăm chú nhìn cô, không muốn bỏ qua bất cứ một cử chỉ nào của cô —— dù chỉ là một cái nhăn mày, một nụ cười, ở cô luôn có một ý vị phong nhã không diễn tả bằng lời được, vậy mà cô ngốc này lại không nhìn ra vẻ đẹp của chính mình. Nhìn ngắm vẻ mặt đang chuyên tâm của cô, trong lòng anh lại tràn ngập tình cảm ấm áp, nhịn không được nhẹ giọng gọi cô, “Niệm Khanh.”
“Dạ?” Niệm Khanh vội vàng viết cho xong mấy dòng cuối cùng, chỉ cúi đầu lên tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.
“Nói bao nhiêu lần rồi em đều không nhớ, đừng gọi là Trình tiên sinh nữa được không?” Trình Dĩ Triết cười trách cứ, nhưng thanh âm lại dịu dàng hơn, lộ ra chút tính con nít khó bảo, “Tôi cũng có tên đàng hoàng mà.”
Ngòi bút Niệm Khanh khựng lại, trong lòng hơi hơi động, lại giả vờ chuyên chú vào bản thảo, không lên tiếng trả lời.
“Niệm Khanh?” Trình Dĩ Triết vươn tay đè xuống tờ bản thảo, không cho phép cô tránh né.
Ánh đèn hắt xuống, ngón tay anh thon dài, các khớp xương nổi lên rõ ràng chỉ rõ chủ nhân là người vô cùng cố chấp.
Đúng lúc này, người gác cổng dưới lầu gọi vọng lên, “Thẩm Niệm Khanh, có người tìm——” lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng bước chân thùng thùng chạy lên lầu, cứ như bước một bước lại nhảy một bước, cái sàn nhà bằng gỗ cũ kỹ bị đạp đến rung nhè nhẹ.
“Nguy rồi, Niệm Kiều đã tìm đến đây, chắc là quá muộn rồi.” Niệm Khanh đứng bật dậy, lách mình tránh khỏi Trình Dĩ Triết, bước về phía cánh cửa khép hờ vội kéo ra. Còn chưa thấy người, đã nghe thấy giọng nói trong vắt trách cứ từ dưới cầu thang truyền lên, “Chị, chị chưa xong việc sao, em đợi chị mãi mà không thấy, cũng sắp muộn giờ lên lớp rồi đó.”
Niệm Kiều ba bước nhảy thành hai bước chạy lên lầu, thời tiết tháng mười một chỉ mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, áo khoác chỉ thêu màu hồng canh sen, hai bím tóc đen nhánh thắt lỏng buông xõa trên đầu vai, hai gò má hồng hồng láng mịn, chóp mũi lấm tấm mồ hôi do chạy nhanh quá.
“Sắp xong rồi, đợi chị hai phút nữa thôi!” Niệm Khanh không nhiều lời, vội vã xoay người lại bị Niềm Kiều xông lên giữ lại, “Trời ơi, chị đừng trì hoãn nữa, mau mau đi thôi!” Lại nghe thấy một giọng nam ôn hòa dịu dàng sang sảng nói, “Thôi đừng lo bản thảo nữa, em tranh thủ đi đi, tôi sẽ làm nốt cho.”
Niệm Kiều ngẩn ra, lúc này mới trông thấy Trình Dĩ Triết, lập tức đỏ mặt, hai tay đan vào nhau xoay xoay văn vẹo, “Trình đại ca cũng ở đây à?”
Trình Dĩ Triết ngẩng đầu cười, cũng không phân bua thu hồi bản thảo, tắt đèn bàn, gỡ cái khăn quàng cổ Niệm Khanh treo trên tường xuống, “Đi nhanh đi, lão Diệp cứ để tôi nói!”
Niệm Khanh đưa mắt nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ quá tám giờ, đúng là không thể chần chờ thêm nữa, “Đành phải phiền Trình tiên sinh rồi.”
Trình Dĩ Triết tay cầm khăn run lên, rồi lại quàng lên cổ Niệm Khanh, Niệm Khanh theo bản năng rụt vai lại. Tay Trình Dĩ Triết cùng lúc khựng lại, nhìn cô thật sâu, rồi bước nhanh ra ngoài. Niệm Kiều đứng lặng im cạnh cửa, nhìn hai người trước mặt, ngây người trong chốc lát.
“Lão Hạ, nhờ anh một việc nhé, còn thiếu vài dòng thôi, tôi không kịp làm.” Trình Dĩ Triết đẩy cửa đi vào, đem bản thảo quẳng lên bàn phó chủ bút, không đợi lão Hạ từ giữa đống bản thảo định thần lại, đã quay đầu hướng về phòng tổng biên la lên, “Lão Diệp, bản thảo xong rồi, lát nữa lão Hạ sẽ mang đến cho anh!”
“Ê ê này này…” Hạ Hàng Sinh vùng dậy gào lên, “Này quá đáng quá đấy!” Trình Dĩ Triết phớt lờ cậu ta, tiếp tục thu dọn đồ đạc tùy thân, lấy cái áo khoác trên tường xuống, trước khi đi ra ngoài còn bỏ lại một câu, “Đừng làm hỏng bản thảo của Niệm Khanh.”
“Trọng sắc khinh bạn!” Hạ Hàng Sinh nhìn bóng lưng của anh cười mắng, “Người người đều theo đuổi phụ nữ, ngay cả Trình đại thiếu gia cũng trầm trọng thế này, không thể cứu vãn được nữa!”
Niệm Khanh đóng cửa phòng làm việc, vừa lúc nghe thấy Hạ Hàng Sinh lớn tiếng nói, Niệm Kiều cũng quay đầu lại nhìn cô.
“Đi thôi.” Niệm Khanh vờ như không nghe thấy, cúi đầu vội vàng kéo Niệm Kiều xuống cầu thang, lại nghe thấy tiếng Trình Dĩ Triết bước nhanh xuống cầu thang đuổi theo, cao giọng nói, “Để tôi đưa hai chị em đi!” Bên cạnh có xe kéo ngừng lại, Niệm Khanh vươn tay vẫy phu xe qua đây, vội đẩy Niệm Kiều lên xe. Trình Dĩ Triết bắt kịp, hấp tấp chặn Niệm Kiều lại, “Ngồi xe của tôi đi, xe kéo quá chậm!”
Không đợi Niệm Khanh đáp lại, Niệm Kiều cảm kích gật đầu, “Cám ơn Trình đại ca!”
Trình Dĩ Triết vội vội vàng vàng đi khởi động xe, Niệm Kiều vui mừng vỗ ngực, tiếng nói giòn tan như chuỗi pháo nổ, “May mà có Trình đại ca, hôm này mà muộn thì phiền phức to, thầy giáo muốn kiểm tra bài nhạc trên lớp, mà em là người đầu tiên. Vốn em căn bản còn kém, nếu còn đến muộn, chắc chắn không qua ải được mất…”
Niệm Khanh bỗng mở miệng, nhàn nhạt ngắt lời cô, “Hôm nay là chị tăng ca, sau này chị sẽ cố gắng đúng giờ. Thế nhưng chị không muốn tự dưng phải thiếu nợ ân tình của ai hết, người ngoài không vô duyên vô cớ mà đối xử tốt với ta, hiểu chưa?”
Niệm Kiều giật mình, “Nhưng đây là Trình đại ca…”
“Trình tiên sinh là Trình tiên sinh!” Thần sắc Niệm Khanh nhàn nhạt, nhưng giọng nói lại vô cùng cương quyết, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm khắc từ sau chiếc kính đen cũ kỹ. Niệm Kiều cúi thấp đầu không dám thưa, trong lòng uất ức đủ điều, đang muốn bàn cái thì, một chiếc xe Austin mini màu đen từ từ dừng ở bên cạnh. Trình Dĩ Triết ló đầu ra, “Mau lên đây, đừng chậm trễ.”
Dọc đường đi hai chị em không nói câu nào, Niệm Khanh chỉ mở miệng nói địa chỉ, Niệm Kiều hoạt bát cũng giữ im lặng. Trình Dĩ Triết có phần buồn bực, suy nghĩ một chút tìm chuyện để nói, “Vậy đến số mười đường Danh Sơn trước nhé, sau đó đưa Niệm kiều ra đường Kiều Tây được không?”
“Thôi, đưa Niệm Kiều đến trước, tôi có thể đến muộn một chút.” Niệm Khanh vội đáp lời.
Trình Dĩ Triết thừa cơ hỏi, “Niệm Kiều hôm nay có buổi học rất quan trọng sao?”
Niệm kiều liếc trộm sắc mặt của chị, thấy cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa, liền cẩn thận đáp, “Vâng ạ, phải kiểm tra bài nhạc mới học.”
“Ồ, là bài nào?”
“Là một khúc luyện cung Fa thứ của Chopin ạ .”
Trình Dĩ Triết à một tiếng, cười nói, “Tràn ngập trí tưởng tượng và thanh bình, tựa như tiếng ca của trẻ con trong mộng.”
Niệm Kiều vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khen ngợi, “Chính xác là cảm giác này, Trình tiên sinh nói đúng quá, em không biết làm sao để biểu đạt ý này.”
“Đây là lời nhận xét của Schumann *.” Trình Dĩ Triết mắt cười nhìn ra phía sau thấy Niệm Kiều thẹn thùng thè lưỡi trông khá đáng yêu, “Mà ban nãy còn gọi Trình đại ca, sao bây giờ lại đảo ngược như thế?”
(* Robert Schumann (1810-1856) :là nhà soạn nhạc lãng mạn)
“Dạ, cũng giống nhau mà.” Niệm Kiều lại liếc nhìn Niệm Khanh, đã thấy cô hơi khép mắt, hình như đang dựa vào ghế ngủ. Trình Dĩ Triết cũng từ gương trông thấy phía sau, nghĩ rằng Niệm Khanh chắc rất mệt mỏi, liền ngậm miệng tránh làm cô thức giấc.
Niệm Khanh thực ra không hề buồn ngủ, chỉ cố ý nhắm mắt lại vờ ngủ, không muốn khiến cho Niệm kiều vì cô ở bên mà cảm thấy bứt rứt mất tự nhiên. Chỉ chốc lát sau, cảm thấy xe chậm rãi dừng lại, Niệm Khanh mới mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng còn chưa tới đường Kiều Tây.
“Trình đại ca? Đến đây vẫn chưa tới mà!” Niệm Kiều đã tranh lên hỏi.
Trình Dĩ Triết xoay cổ tay nhìn đồng hồ, quay đầu lại cười nói, “Tôi biết, thời gian vẫn còn kịp, trước tiên qua kia mua bánh ngọt.”
Hai chị em ngẩn ra, Niệm Khanh nhíu mày nói, “Mua bánh ngọt?”
“Hai người chưa ăn cơm tối, trong cửa hàng của người Nga này có vài loại bánh bông lan đặc biệt rất ngon.” Trình Dĩ Triết cười xuống xe, thay Niệm Khanh mở cửa xe, “Mau vào đi, tôi không biết hai em thích ăn vị gì.”
Anh cúi người đưa tay ra đỡ lấy cô nở nụ cười ấm áp, ánh mắt mê ly ánh lên màu sắc của những chiếc đèn lồng phía sau càng thêm mê hoặc lòng người.
Niệm Khanh tim loạn nhịp trong phút chốc, ngực có chút thắt lại.
Anh lại cười thúc giục, “Sao còn chậm chạp thế, là ai sắp không kịp giờ đây?”
Niệm Khanh đành phải xuống xe, xoay người nhìn Niệm Kiều cũng từ bên kia cửa xe đi xuống, chạy chầm chậm vòng qua xe, lòng đầy sung sướng, “Cửa hàng này chúng em cũng từng tới rồi, là chị đưa em tới!”
Trình Dĩ Triết cười nói, “Tốt quá, vậy em thích ăn vị gì?”
“Sốt anh đào trộn với quả dương mai” Khóe mắt Niệm Kiều cong cong cười như một chú mèo nhỏ ham ăn.
Niệm Khanh cũng mỉm cười, từ khóe mắt nhìn ra, đã thấy cửa xoay bằng kính bị đẩy ra, một đôi trai gái xuất hiện, dáng vẻ sặc sỡ lóa mắt vội vàng đi ra, thu hút người đi đường khiến họ nhao nhao cả lên —— quả thực là tuấn nam mỹ nữ, y phục gấm vóc lộng lẫy sang trọng, đi cùng nhau lại càng thêm rực rỡ nổi bật.
Niệm Kiều nhịn không được nhỏ giọng khen ngợi, “Thật là đẹp đôi!”
Trình Dĩ Triết chăm chú nhìn, một lát liền nhận ra, “À, đây là Tiết tứ công tử.”
“Tiết tứ công tử?” Niệm kiều buộc miệng thốt ra, âm thanh thanh thúy, khiến cho người qua đường liếc mắt nhìn lại, ngay cả vị công tử phong thái nhanh nhẹn kia cũng hơi nghiêng người, tựa hồ như nghe thấy tiếng nói của cô.
Niệm Khanh cúi đầu khụ một tiếng, kéo khăn quàng cổ lên che miệng, nghiêng mình đi.
“Sao vậy?” trình Dĩ Triết vội nhìn về phía cô, “Lạnh lắm sao?”
Niệm Khanh không nói lời nào, khăn quàng che đi hơn nửa khuôn mặt, lại thêm cái kính mắt khiến nhìn không rõ thần sắc trên mặt.
Hai người tuấn nam mỹ nữ kia tiếp tục tiến vào chiếc xe Limousine, lập tức đi mất.
Niệm Khanh khụ khụ thêm hai tiếng, rồi mới hạ chiếc khăn xuống, ngẩng mặt nói, “Không sao ạ, hít phải gió lạnh thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
61 chương
26 chương
2 chương