Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế

Chương 25 : Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế

Nhóm bốn người Nguyễn Thanh ra khỏi quán ăn mới phát hiện tài xế còn chưa đến. Lại Bác Vũ bảo Mạc Trọng Đan vào quán ăn đợi.   Mạc Trọng Đan lắc đầu: “Trong quán cũng không ít người, hơn nữa lại quá sáng, nếu bị chụp hình cũng không tránh được. Ở bên trong hay bên ngoài không có gì khác biệt. Đợi một lát thôi! Anh ấy sắp tới rồi.”   Lại Bác Vũ cảm thấy không thỏa đáng nhưng vẫn đồng ý.   Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh đứng ở cửa quán ăn, nam nữ bình thường thế này có lẽ sẽ không ai chú ý.   Mạc Trọng Đan lại cảm thấy trời tối, ánh sáng không rõ, nhìn không tỏ bao nhiêu. Vì vậy anh không quá để ý, hỏi Nguyễn Thanh: “Phần diễn của em sắp kết thúc rồi, kế tiếp có kế hoạch gì không?”   Nguyễn Thanh nói: “Tạm thời không có, chỉ nhận có một show tạp kỹ, nhưng còn chưa bắt đầu.”   Mạc Trọng Đan sững sờ, sau đó trộm nhìn cô, mở miệng ra rồi lại ngậm lại.   Lại Bác Vũ liếc mắt nhìn trời, sau đó hỏi giúp Mạc Trọng Đan đang lòng như lửa đốt: “Show nào vậy?”   Thật ra câu hỏi này đã quá phận, giữa minh tinh luôn có quan hệ cạnh tranh khá kịch liệt. Tuy nhiên, tài nguyên của cô và Mạc Trọng Đan hoàn toàn không đụng nhau. Nguyễn Thanh cũng tin tưởng nhân phẩm của Mạc Trọng Đan.   Vì vậy, cô không giấu giếm, nói thẳng: “[Lão gia của tôi], anh từng nghe nói chưa ạ?”   Mạc Trọng Đan mờ mịt. Lại Bác Vũ cười nói: “Nghe nói rồi! Hơn nữa có phải chương trình kia gần đây rất hot đúng không?”   Nguyễn Thanh cười gật đầu nói: “Đúng vậy ạ! Nhạc tổng cũng tốn biết bao sức lực mới cho em vào được đấy.”   Nhất thời vẻ mặt Mạc Trọng Đan vi diệu. Anh lại há miệng.   Lại Bác Vũ nhanh chóng hiểu ra, hỏi: “Show này không dễ nhét người đúng không? Trước đó có mấy ngôi sao lớn xin vào, mấy vị trí sau cũng có nhiều công ty muốn nhét người mình vào nhỉ?”   Nguyễn Thanh cười nói: “Đúng vậy! Em còn nói với Nhạc tổng [Lão gia của tôi] rất hay ho, ha ha ha ha...”   Mạc Trọng Đan cũng cười theo. Anh đưa tay vuốt đầu Nguyễn Thanh, nói: “Cố gắng lên.”   Tài xế rất mau chạy tới, vừa xin lỗi vừa giải thích: “Tôi tính ăn mì ở bên kia đường nhưng không may tiệm mì kia đóng cửa, tôi phải vào chợ kế bên ăn. Trên đường trở về còn có tai nạn xe làm kẹt đường, xin lỗi ông chủ.”   Mạc Trọng Đan cũng không trách cứ, có một số việc không thể nào khống chế, anh không phải là người không biết lý lẽ, vì vậy chuyện này nhanh chóng được cho qua.   Sau khi trở về khách sạn, bốn người xuống xe, tài xế lái xe đi. Mạc Trọng Đan đưa Nguyễn Thanh về phòng, Nguyễn Thanh cười nói: “Đang ở cùng khách sạn, còn đưa tới tận cửa, thật sự không cần thiết đâu ạ.”   Mạc Trọng Đan lại kiên định lắc đầu, nói: “Là một quý ông, anh phải đưa em an toàn trở về phòng mới được.”   Nguyễn Thanh cũng không khăng khăng từ chối, cô và Mạc Trọng Đan vừa đi vừa nói. Hai người chỉ gặp nhau duy nhất qua bộ phim này, vì vậy cô tự nhiên hỏi Mạc Trọng Đan: “Hơ khô thẻ tre (*) ngoại cảnh, anh phải đến sớm đúng không?”   (*) đóng máy, kết thúc.   Mạc Trọng Đan lại lắc đầu, nói: “Phần diễn của anh không còn nhiều nhặn gì.”   Nguyễn Thanh ngạc nhiên liếc anh. Mạc Trọng Đan là nam chính, vậy mà phần diễn sắp kết thúc rồi? --   Đưa Nguyễn Thanh trở về phòng, sau đó anh mới cùng Lại Bác Vũ trở về phòng khách sạn của mình.   Vừa mới ra khỏi thang máy, họ đã nhìn thấy Tân Văn Nhụy đang đứng ở cửa phòng anh. Lúc này mặt Tân Văn Nhụy lạnh như tiền, cô ngồi xổm nhìn sàn nhà ngẩn người.   Nghe được tiếng thang máy mở cửa, cô mới quay đầu nhìn sang, thấy Mạc Trọng Đan trở về thì cô đứng dậy gọi: “Anh Trọng Đan.” --   Mạc Trọng Đan hơi khựng lại, cau mày bước lên hỏi: “Tại sao em lại ở đây?”   “Buổi tối em cũng đến quán tôm nướng kia rồi...” Tân Văn Nhụy nói.   Chân mày Mạc Trọng Đan càng nhíu chặt hơn. Anh nhìn Lại Bác Vũ, Lại Bác Vũ hiểu ý trở về phòng mình.   Mạc Trọng Đan mới hỏi Tân Văn Nhụy: “Tại sao đi theo anh?”   “Em muốn đi xem thử.” Tân Văn Nhụy nói mà mắt đỏ ửng, cô nói: “15 tuổi em đã thích anh rồi, ngày ngày em luôn chạy sau lưng anh. Anh tranh cãi với bác trai bác gái rồi bỏ nhà đi, em đi theo anh. Anh vào giới giải trí thì em cũng vào theo. Bây giờ anh thích người khác, em muốn nhìn xem người em thích lâu như vậy thích kiểu người gì?”   Mạc Trọng Đan thở dài nói: “Văn Nhụy, lúc anh 15 tuổi đã nói với em, anh không thích em, em không nên cố chấp như vậy.”   Tân Văn Nhụy nghe xong càng đau lòng: “Vậy còn anh? Tại sao anh lại cố chấp?”   --   Mạc Trọng Đan sững sờ, dường như chưa từng nghĩ thế về bản thân. Tân Văn Nhụy vừa hỏi, anh mới nhận ra mình cũng cố chấp 3, 4 năm nay rồi. Thậm chí ba năm qua, anh chỉ dám nhìn cô qua Weibo. So với sự dũng cảm của Tân Văn Nhụy, hình như anh còn không bằng cô ấy?   Sau khi Tân Văn Nhụy đi, Mạc Trọng Đan trở về phòng rửa mặt, sau đó lên giường nằm lấy điện thoại di động ra.   Anh follow Nguyễn Thanh 3 năm, thật ra nếu tính cho chẵn thì anh và Nguyễn Thanh biết nhau 4 năm trước. Năm đó, Nguyễn Thanh 17 tuổi, anh 21 tuổi. Anh mới vừa tốt nghiệp đại học, đang trong độ tuổi hăng hái, cãi nhau với người trong nhà một trận sau đó bỏ nhà đi.   Cứ đi rồi đi, những ngày đó không có tiền khám bệnh, không có tiền ăn cơm, chỉ dám cắn răng chống chọi với cuộc sống khổ cực. Sau đó, anh được Tinh Thám phát hiện.   Công ty lăng xê anh, tìm cho anh một cuộc thi tài năng (talent show), sau đó cho anh debut. Chương trình này không tính là hot nhưng cũng không phải là không tạo được bọt sóng. Những ai sẽ debut đa phần đều đã sớm được định trước. Ví như anh, bất luận anh biểu hiện thế nào, cuối cùng đều sẽ được giữ lại.   Kiểu chương trình bị tư bản điều khiển này, mức độ thú vị không cao nhưng không cản được sự ưu ái nhiệt liệt của các cô nàng điên cuồng theo đuổi ngôi sao.   Mục đích vào giới giải trí tương tự Nguyễn Thanh, vì anh quá nghèo, cho nên vào giới giải trí kiếm tiền.   Năm đầu tiên nhóm bọn anh cũng xem như hot, dù sao vừa mới ra, sự ủng hộ của các cô gái còn chưa chùn bước. Anh được công ty lăng xê, hợp đồng nghiêm khắc người thường khó thể tưởng tượng.   Mỗi ngày phải chạy như con quay, tiền lương có thể còn chưa được mười nghìn. Vốn đây chính là một nhóm không thân không thiết, dựa vào cảm giác mới mẻ để ăn tiền của fan. Tiến kiếm được phần lớn đều bị công ty chia chác, còn dư lại sẽ chia cho 12 người họ, trong số tiền này còn phải đóng một phần cho công ty làm tiền bồi dưỡng.   Giữ lại phần tiền ít ỏi kia, thôi thì cũng đủ sống.   Xuất thân từ cuộc thi tài năng, địa vị ở giới giải trí lại không cao. Ca hát nhảy múa không được tốt lắm, càng không ai nguyện cho cơ hội đóng phim. Trừ khi quá nổi tiếng, ví như trưởng nhóm của anh.   Mạc Trọng Đan thuộc kiểu người không biết lấy lòng fan, ngày ngày trưng ra gương mặt lạnh lùng nhưng vẫn có thể xếp hạng cao trong nhóm. Đây đã là chuyện rất hiếm thấy rồi.   Phần lớn thành viên đều có lĩnh vực riêng có thể phát triển. Mạc Trọng Đan là ca sĩ, ca hát êm tai nhưng lại không đủ để so với các siêu sao khác. Độ nổi không cao, đương nhiên cũng không có quá nhiều tài nguyên.   Chương trình cuối năm của đài truyền hình địa phương có ý mời, tất cả thành viên cũng như anh đều dựa vào độ hot của nhóm trưởng nên thường phải chịu chèn ép.   Ngày đó, anh và nhóm cãi vã. Mạc Trọng Đan vốn là tiểu thiếu gia của gia đình giàu có bỏ nhà ra đi, không nói ngoa khi luôn được chiều chuộng đến trưởng thành. Có cục tức anh nuốt không trôi nhưng kết quả xử lý cuối cùng lại không phải là sự công chính mà anh hy vọng.   Anh tông cửa xông ra, thầm nghĩ cứ thế mà rời đi. Buồn cười chính là anh phát hiện 12 người trong nhóm đó, dù thiếu anh nhưng hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng gì cả.   Anh trốn vào đống đồ bừa bộn kia. Người đại diện tìm anh khắp nơi, anh chỉ có thể rúc mình trong đây.   Chờ người đại diện đi ngang qua, Mạc Trọng Đan thở phào nhẹ nhõm. Anh có hơi muốn thỏa hiệp, có lẽ anh không nên kiên trì như vậy.   “Suỵt, đừng lên tiếng! Tôi thấy người đàn ông kia đã đi rồi, cậu đang ở đâu thế?”   Nếu một người ở quá lâu trong bóng tối thường sẽ không thấy rõ xung quanh.   Mạc Trọng Đan cũng vậy, anh mất phương hướng, trong giới này anh đã không biết ai là người tốt, ai là người xấu nữa rồi.   Nhưng giọng cô gái này rất êm tai, như chim hoàng oanh hót vang, còn mang theo vài phần dè dặt.   Mạc Trọng Đan không để ý đến cô, tiếp tục rúc mình sau hàng treo quần áo.   Vì vậy cô gái tự mở cửa đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa, cũng khép lại ánh sáng bên ngoài.   Cô đứng ở cửa hỏi: “Anh ta là ai vậy?”   Mạc Trọng Đan liếc mắt, vẫn giấu mình phía sau hàng quần áo.   “Xoạch” một tiếng, cô gái bật đèn, ngọn đèn rót ánh sáng xuống.   Mạc Trọng Đan này mới phát hiện căn phòng này là một sân khấu nhỏ, chung quanh chất đống đồ đạc các loại, trên sân khấu cũng bày một đống đồ.   Ánh đèn chiếu sáng quanh sân khấu, mà ngoại trừ sân khấu ra những nơi khác vẫn trong tình trạng mờ tối, nhưng dù sao đã không còn chìm trong bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón nữa.   Cô gái đi lên sân khấu, sau đó nhón chân nhìn bốn phía, không tìm được người, dáng vẻ có chút thất vọng.   Cô gái rất đáng yêu, tóc ngắn ngang vai sóng sánh, mắt hạnh to tròn trắng đen rõ ràng, có nét thơ ngây. Cô mặc một một chiếc váy múa màu trắng, chân đi đôi giày múa, hoàn toàn không đeo bất kỳ trang sức nào.   Nhìn cô ấy sẽ khiến tâm trạng nhẹ nhàng khoan khoái, dễ gây thiện cảm.   “Tôi vừa mới thấy cậu vào đây, người tìm cậu đã đi xa rồi. Cậu ra ngoài đi! Tôi sẽ cùng tâm sự với cậu.” Cô gái nói xong rồi đi đến cái tủ sau sân khấu mở cửa ra tìm.   Mạc Trọng Đan thấy thê thảm không nỡ nhìn, không thể nào tiếp nhận một người đàn ông như mình bị cô nghĩ trốn trong tủ quần áo được. Anh không thoải mái nói: “Ai mà trốn trong đó chứ?”   Cô gái nghe tiếng, nhìn qua vị trí của anh, cô cất bước muốn đi về phía anh.   Mạc Trọng Đan quát lên: “Đứng lại!!! Ai cho cô đến? Tôi cho cô đến sao?”   Cô gái che miệng cười: “Không đến, không đến nữa.”   Mạc Trọng Đan tức giận hơn: “Không được phép dùng giọng điệu này nói chuyện.” Xem anh như con nít mà dỗ dành à?   “Được được được, không nói được chưa.” Cô gái trở về trung tâm sân khấu, sau đó nói: “Tôi tên là Nguyễn Thanh, tôi cũng là người mới. Người đại diện của tôi cũng luôn bắt tôi làm chuyện tôi không thích, cậu cũng vậy sao? Cậu ở công ty nào vậy?”   Bởi vì tối nay là chương trình cuối năm, rất nhiều công ty đều cho người mình tới góp mặt. Tuy rằng không ít người, thật ra thì rất nhiều người có thể ngay cả một cảnh cận mặt cũng sẽ không có.   Nguyễn Thanh thấy chàng trai đang trốn kia còn chưa trả lời, suy nghĩ một chút, hỏi: “Anh ta bắt cậu bồi rượu?”   Mạc Trọng Đan muốn phun máu, nói: “Anh ta dám?”   “Wow!” Nguyễn Thanh kêu lên: “Cậu lợi hại quá, dám nói chuyện với người đại diện như vậy luôn.”   Mạc Trọng Đan: “...”   Cô gái trên sân khấu còn chưa rời đi. Cô đi lòng vòng quanh sân khấu, sau đó hỏi Mạc Trọng Đan: “Vậy tại sao cậu lại trốn?”   Mạc Trọng Đan: “Tôi không thích anh ta.”   Nguyễn Thanh gật đầu, ra chiều rất hiểu: “Tôi cũng không thích anh ta.”   Đại khái Nguyễn Thanh luôn nói theo anh. Rốt cuộc Mạc Trọng Đan bèn oán trách: “Tôi và đội trưởng cãi nhau, anh ta muốn đuổi một thành viên ra ngoài, tôi không đồng ý.”   Thật ra, chuyện có liên quan gì tới mình đâu cơ chứ? Chẳng qua môi hở răng lạnh, anh không thể vừa mắt loại chuyện bất công này.   “Tại sao?”   Giọng cô gái mềm mại và ngoan ngoãn, hệt như kẹo đường.