Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế
Chương 22 : Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế
Thấy người đại diện nhà mình cuối cùng cũng yên lặng, anh lại hỏi: “Áo len của Tân Văn Nhụy là sao vậy?”
Nếu không phải vì anh đề cập về Ngữ Trọng Tâm Trường trước tiên thì Lại Bác Vũ quả thật không hiểu anh đang nói gì.
Nhưng anh ta rất nhanh hiểu được ý của Mạc Trọng Đan, anh ta lấy điện thoại di động mở Weibo của Tân Văn Nhụy ra cho anh xem: “Có ấn tượng với cái áo len này không?”
Mạc Trọng Đan liếc nhìn, sau đó lắc đầu.
Lại Bác Vũ lại mở Weibo của Mạc Trọng Đan, tìm được bài năm trước anh đăng trên Weibo, chỉ đơn giản một câu nói và một tấm hình.
Mạc Trọng Đan V: Thời tiết thế này mặc áo len cũng đẹp nhỉ?
Phối hợp với tấm hình Mạc Trọng Đan mặc áo len màu xám tro, đầy nam tính ấm áp.
Lại Bác Vũ cười nhìn anh: “Hình áo len hôm nay Tân Văn Nhụy đăng lên có phải giống cái này không?”
Mạc Trọng Đan nhất thời cạn lời. Năm ngoái, một ngày trước khi anh đăng trạng thái, Nguyễn Thanh đã đăng một bài trên Weibo.
Trên Weibo của Nguyễn Thanh có kèm theo tấm hình, trong hình cô mặc áo sơ mi màu hồng cùng với một câu hỏi: Thời tiết thế này mặc áo sơ mi có phải quá lạnh rồi không?
Năm đó, nhiệt độ mùa thu rất thấp, Mạc Trọng Đan thấy cô mặc áo sơ mi quá mỏng, trong lòng rất lo lắng. Vì thế, ngày hôm sau anh đăng Weibo mặc áo len, anh mặc cho Nguyễn Thanh xem, khi đó anh muốn nói với tất cả các cô gái rằng trời lạnh nên mặc thêm quần áo.
Dĩ nhiên, sẽ không có bất kỳ ai liên hệ Weibo của anh với của Nguyễn Thanh cả, quả thật là bắn đại bác cũng không tới nổi.
Đây chỉ là cách Mạc Trọng Đan dùng để bày tỏ tình cảm càng ngày càng khó giấu giếm trong lòng mình mà thôi.
Hình này đã là một năm trước rồi, áo len của năm đó giờ đã lỗi thời với năm nay rồi. Dựa vào người theo mốt như Tân Văn Nhụy thì không thể nào mặc quần áo đã qua mùa được.
Nếu nói chuyện này là trùng hợp, Mạc Trọng Đan không tin lắm, khả năng đụng hàng áo cực kỳ thấp.
Mạc Trọng Đan gọi điện thoại cho Tân Văn Nhụy, cô bắt máy: “Anh Trọng Đan.”
Mạc Trọng Đan lạnh giọng hỏi: “Cô đang làm gì?”
“Em đang đắp mặt nạ ạ.”
Mạc Trọng Đan nhắm mắt lại, sau đó mới nói: “Tôi hỏi, tại sao lại đăng cái đó lên Weibo?”
Tân Văn Nhụy cười, kỳ quái nói: “Anh Trọng Đan nói kỳ lạ thật đấy ạ! Em đăng Weibo thế nào, đăng cái gì lên Weibo có liên quan gì đến anh Trọng Đan?” Quản trời quản đất còn quản cả người ta đăng Weibo thế nào nữa à?
Trước giờ Mạc Trọng Đan chưa bao giờ để ý đến group Ngữ Trọng Tâm Trường này, bởi vì Tân Văn Nhụy là em gái của bạn anh, dù cô muốn cọ độ hot với anh thì anh cũng không màng.
Mặc dù anh không đăng thông báo phủ nhận quan hệ của hai người, cũng vì nể tình cô là em gái của Tân Thế Minh. Nhưng lúc được phỏng vấn, anh chưa bao giờ thừa nhận CP này, thậm chí còn thẳng thừng phủ nhận, tuyệt đối không nước đôi.
Đây là để tránh khỏi phiền toái không cần thiết, cũng cho Nguyễn Thanh biết anh còn độc thân.
Mặc dù anh biết, + thêm khả năng Nguyễn Thanh là fan của anh có vẻ rất thấp nên cô sẽ không thấy Weibo của anh cũng sẽ không xem phỏng vấn của anh, nhưng đấy đã là ranh giới cuối cùng của anh rồi!
Trong lòng anh có một người, mặc dù anh sẽ không bạo lực phá hủy CP này nhưng tuyệt đối không thừa nhận.
“Tôi mặc kệ cô đăng cái gì, không được có liên quan gì tới tôi. Văn Nhụy, cô là em gái của Thế Minh. Lúc vào giới cậu ta nhờ tôi săn sóc cô nhưng không phải là theo cách này.” Mạc Trọng Đan chưa từng nói những điều này với Tân Văn Nhụy, cũng chưa từng nói năng nặng lời như vậy nhưng anh đột nhiên nhận ra, Ngữ Trọng Tâm Trường nên giải tán là vừa.
Tân Văn Nhụy cười cười, không nói gì mà cúp điện thoại.
Lại Bác Vũ thấy anh hiếm khi nghiêm túc như vậy, không nhịn được hỏi: “Cần gì phải vậy?”
Mạc Trọng Đan nhìn về phía anh ta: “Nếu không thì sao?”
Tùy ý cho cái CP kia cứ tiếp tục phát triển rồi để Nguyễn Thanh trở thành fan CP to bự của anh sao?
Sau đó anh nên vui mừng à? Nguyễn Thanh trở thành fan của anh luôn! Nếu thật như vậy thì anh khóc ngất mất.
“Được, nhưng anh cảnh cáo cậu! Nếu cậu cưỡng chết giết CP này, fan sẽ cho rằng Nguyễn Thanh là tiểu tam đấy.”
Mạc Trọng Đan: “... Ý của anh là, tôi đã bỏ lỡ thời gian có thể đính chính rồi ư?”
“Ý anh là, group Ngữ Trọng Tâm Trường hoàn toàn có thể giết ngược lại group của Nguyễn Thanh.”
Mạc Trọng Đan: “...” Lời này... Hình như thật sự... Có thể xảy ra!
Gần đây khí trời đã từ từ ấm áp lên, mặc dù mặc đồ cổ trang vẫn có chút lạnh lẽo, nhưng lúc nghỉ ngơi chỉ cần choàng thêm một cái áo khoác mỏng đã đủ giữ ấm rồi.
Nguyễn Thanh mặc một bộ cổ trang xanh biếc đứng ven đường, trong tay cô cầm một hộp cơm màu trắng đang cúi đầu ăn.
Điền Nguyệt Nguyệt cũng đang ăn, Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn hộp cơm của cô bé, sau đó thầm nói: “Có phải đùi gà của em to hơn của chị không?”
Điền Nguyệt Nguyệt yên lặng liếc nhìn đùi gà của mình, sau đó đổi cho cô.
Nguyễn Thanh ăn cơm no nê rồi cầm đùi gà vừa gặm vừa chuyển mắt nhìn xung quanh.
Điền Nguyệt Nguyệt: “Chị đang nhìn gì thế?”
Nguyễn Thanh nuốt thịt gà xuống, sau đó nhỏ giọng hỏi cô bé: “Có phải ly của Ảnh đế và Ảnh hậu cùng kiểu không?”
Điền Nguyệt Nguyệt nghểnh cổ ra nhìn, sau đó đau răng nói: “Thật sự là cùng kiểu, là cốc giữ nhiệt chân không couple của Lạc Khải ấy nhỉ? Bọn họ đã không cố kỵ đến nước này rồi.”
Nguyễn Thanh nghĩ, nhìn không giống đang cố ghép mà? Chẳng những bọn họ còn dùng cốc giữ nhiệt đôi, Ảnh hậu còn đang nhìn chằm chằm vào Ảnh đế kìa!
Bên kia Lại Bác Vũ cúi đầu nói với Mạc Trọng Đan: “Nguyễn Thanh cứ nhìn cậu mãi kìa!”
Động tác tay của Mạc Trọng Đan chợt sững lại, anh liếc xéo Lại Bác Vũ, nhẹ giọng hỏi: “Anh chắc không?”
Lại Bác Vũ: “Chắc như bắp, cô ấy vẫn nhìn chằm chằm vào cái cốc giữ nhiệt của cậu đấy.”
Mạc Trọng Đan cúi đầu liếc nhìn cốc giữ nhiệt màu xanh biếc của mình, nhếch môi mỉm cười: “Cô ấy phát hiện bọn tôi dùng cốc giữ nhiệt cùng màu rồi chăng?”
Không dễ xíu nào! Cốc giữ nhiệt anh dùng đã một năm, năm ngoái sau khi Nguyễn Thanh đăng Weibo về cái cốc giữ nhiệt màu xanh biếc của cô, anh lập tức đi mua một cái cùng màu.
Thầm mến một người, anh cũng sẽ hèn mọn đến mức dù chỉ dùng cái cốc giữ nhiệt cùng màu, vậy thì đã có thể thỏa mãn.
Dù chỉ có một chút liên quan ít ỏi cũng khiến cho lòng anh như chìm trong hũ mật.
Nhưng anh cũng biết, anh làm những chuyện trùng hợp này, Nguyễn Thanh chưa hẳn có thể thấy được.
Lại Bác Vũ lại nhướng môi, cuối cùng nói: “Tôi thấy cô ấy dường như... cũng đang nhìn cốc giữ nhiệt của Tân Văn Nhụy.”
Nụ cười trên mặt Mạc Trọng Đan chợt cứng lại, trong lòng anh nhất thời có dự cảm xấu, quay đầu nhìn về phía Tân Văn Nhụy. Quả nhiên, thấy trong tay cô lúc này đang cầm một cái cốc giữ nhiệt cùng kiểu màu hồng.
Mạc Trọng Đan: “...”
Lại Bác Vũ ồ lên: “Của cậu và cô ấy... Là cốc đôi đấy?”
Mạc Trọng Đan chỉ cảm thấy sét đánh ngang tai, hỏi Lại Bác Vũ: “Ngày hôm qua cô ấy dùng cốc giữ nhiệt màu gì?”
Lại Bác Vũ: “Màu trắng.”
Bản thân Mạc Trọng Đan vốn không muốn ghép CP, sau khi phát hiện Nguyễn Thanh là fan CP của mình, bây giờ anh hận không thể nhanh chóng diệt cái CP kia. Ấy vậy mà, bắt đầu từ hôm đó, Tân Văn Nhụy lại luôn vô tình hay cố ý dùng cùng áo, cùng kiểu, cùng phỏng vấn với anh.
Mạc Trọng Đan nhíu chặt mày, anh ghét bỏ ném cái cốc giữ nhiệt màu xanh mình đã dùng cả năm nay sang một bên, ngẫm nghĩ lại vẫn chưa hả giận, đứng dậy cầm cái cốc giữ nhiệt này ném vào thùng rác.
Trong nháy mắt đó, sắc mặt Tân Văn Nhụy trắng bệch nhưng cô vẫn chống cằm nhìn về phía xa.
Toàn trường trừ Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt ra, có lẽ không ai chú ý tới sắc mặt khó coi của cô ấy.
Nguyễn Thanh thở dài, nhà đã sập không còn gì rồi. Mạc Trọng Đan lại còn giẫm đạp lên nữa nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, anh không muốn tiếp tục bị ghép như thế.
Nguyễn Thanh cúi đầu nhìn group trong điện thoại di động, cuối cùng vẫn không nỡ tắt đi.
Đợi cô hoàn hồn, chỉ thấy Mạc Trọng Đan cau mày trừng qua. Mặc dù cô không biết tại sao nhưng trực giác cho cô biết anh đang giận mình. Vì thế cô quay đầu sang chỗ khác, không nhìn anh nữa.
Mạc Trọng Đan lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào Ngữ Trọng Tâm Trường. Lại Bác Vũ nhất thời kinh hãi: “Cậu chú ý cái hội này làm gì?”
Tiếng nói vừa dứt, đã nhìn thấy một nhóm người đang bình luận trong group. Tất cả đều đang bàn chuyện anh và Tân Văn Nhụy xài cốc giữ nhiệt đôi. Dù không tìm được người đầu tiên đăng hình nhưng tấm ảnh hai người dùng cốc đôi cũng đã khiến fan CP trong group kêu gào tới tận trưa.
Lại Bác Vũ: “...”
Mạc Trọng Đan: “Không vào hội này thì tôi sẽ không biết thì ra nhất cử nhất động của tôi đều là vì Tân Văn Nhụy.”
Lại Bác Vũ: “...”
Mạc Trọng Đan: “Tôi cấp 6 rồi.”
Lại Bác Vũ: “... Cậu còn tick đăng nhập nữa cơ đấy?”
Mạc Trọng Đan: “Tick! Dĩ nhiên phải tick! Chẳng những tôi tick, tôi còn phải ngày ngày xem mấy cô đó nói những gì.”
Lại Bác Vũ: “Sau đó thì sao?”
Mạc Trọng Đan cười, tắt cửa sổ Ngữ Trọng Tâm Trường, sau đó lại nhấp đổi qua một group CP mới khác.
Lại Bác Vũ ghé đầu liếc nhìn, nhất thời kinh ngạc.
Lại Bác Vũ: “Thanh Sơn?”
Mạc Trọng Đan để điện thoại di động xuống, nói: “Sau đó? Sau đó tôi có thể học hỏi xem làm thế nào để xào CP, nói cho cùng fan toàn nhìn lưu lượng, lưu lượng của ai cao hơn thì người đó chính là chân lý. Anh nói group Thanh Sơn của tôi và Nguyễn Thanh, còn có thể thua cho bọn nó sao?”
Lại Bác Vũ: “Chẳng lẽ tiền đề không phải là Nguyễn Thanh chấp nhận cậu trước sao?”
Mạc Trọng Đan: “...” Cuộc sống quá khó nhọc, cảm ơn.
Lại Bác Vũ cũng phiền lòng thay anh: “Rốt cuộc cậu có thể theo đuổi được người ta không vậy?”
Mạc Trọng Đan: “... Tôi có thể.” Cuộc sống khó nhọc lắm, cảm ơn.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
87 chương
33 chương
26 chương
64 chương
43 chương
11 chương
61 chương