Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế
Chương 21 : Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế
Nguyễn Thanh đi toilet xong, tâm trạng rất tốt còn soi gương chỉnh trang lại quần áo của mình.
Sau đó cô vui vẻ mở cửa ra ngoài, vừa tới cửa, cả người cô đã chững lại.
Chỉ thấy Ảnh đế đại nhân ngồi đó, lúc này hai tay bắt chéo chống cằm, đôi mắt hoa đào tối tăm nhìn về hướng cô. Phía sau anh, dường như có khí đen lượn lờ, mang theo khí thế Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật.
Nguyễn Thanh: “...” Dọa tè cô bé rồi (ToT) ~~
Giọng điệu Mạc Trọng Đan lạnh như băng, hất cằm nói với Nguyễn Thanh: “Ngồi đi!”
Nguyễn Thanh lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, cô cố cẩn thận nhìn Mạc Trọng Đan hỏi: “Mạc ảnh đế, tâm trạng anh không tốt sao?”
Mạc Trọng Đan xùy cười, sau đó nói: “Cực kỳ không tốt.”
Nguyễn Thanh: “...” Dọa khóc cô bé luôn.
Hiện trường nhất thời rất yên tĩnh, một lúc lâu, Mạc Trọng Đan mới đột nhiên hỏi Nguyễn Thanh: “Em biết không? Anh có một CP rất nổi.”
Nguyễn Thanh sửng sốt, đôi mắt sáng lên.
Sắc mặt Mạc Trọng Đan lạnh lẽo, hai mắt u ám.
Nguyễn Thanh: “...”
Cô không kiềm được kích động, sau đó bình tĩnh lắc đầu nói: “Em không biết.”
Lúc này Mạc Trọng Đan phì cười, anh tin em chết liền.
Rốt cuộc Mạc Trọng Đan thu lại khí thế dọa người, ngón trỏ anh gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt liên tục lia nhanh qua Nguyễn Thanh.
Trong tiếng vang ding dong, cuối cùng Nguyễn Thanh phát hiện tâm trạng của Ảnh đế đại nhân thật sự rất không tốt.
“Bình thường em không lướt Weibo sao? CP của anh hình như còn lên hotsearch nữa hay sao ấy.” Mạc Trọng Đan không quá chắc chắn nói.
Làm fan CP, ngọn lửa đam mê của Nguyễn Thanh hừng hực thiêu đốt.
Cô không chút do dự nói: “Có lên hotsearch.”
Sau đó, cô nhận lại được gương mặt lạnh lùng của Mạc Trọng Đan.
Vì vậy, Nguyễn Thanh nhanh trí, sửng sốt chớp mắt rồi cười ha ha nói: “Chắc hẳn đã lên mà? Anh nổi như vậy, ha ha ha ha ha...”
Mạc Trọng Đan: “... Cũng đúng, Bác Vũ vì CP này có chút phiền lòng.”
Nguyễn Thanh nghi ngờ: “Phiền? Tại sao?”
Mạc Trọng Đan cười lạnh nói: “Bọn họ ghép đôi người ta, ghép đến nỗi nhiều đứa ngốc cũng tin.”
Ngay lúc đó vẻ mặt Nguyễn Thanh chợt trở nên kinh ngạc, kinh ngạc hai giây, sau đó là dáng vẻ cực kỳ buồn khổ.
Nguyễn Thanh: (ToT) ~~ sập nhà rồi, sập hoàn toàn rồi.
Nhìn ánh mắt của cô, tâm trạng bây giờ của Mạc Trọng Đan có thể nói là băng giá cùng cực rồi, anh lạnh lùng hỏi: “Em sao vậy?”
Nguyễn Thanh lắc đầu, tuyệt vọng đáp: “Em chỉ khó chịu.”
Mạc Trọng Đan tức đến bật cười: “Vậy sao? Vậy chúng ta về thôi!”
Nguyễn Thanh gật đầu, không dám nói một câu phản bác, ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài lên xe.
Hiện tại Mạc Trọng Đan không cùng ngồi phía sau với cô nữa, mà tự mình chạy lên chỗ phó lái ngồi.
Lúc ấy, tâm trạng Nguyễn Thanh vô cùng phức tạp, luôn có cảm giác mình bị Mạc Trọng Đan ruồng bỏ. Tuy nhiên, bây giờ cô không có lòng nào đi suy nghĩ lý do vì sao, cô chỉ muốn bình phục tâm trạng của mình thôi.
Còn Mạc Trọng Đan, dĩ nhiên tâm trạng cũng không dễ chịu, anh từng nghĩ có lẽ Nguyễn Thanh có người cô thích, có lẽ Nguyễn Thanh không dễ theo đuổi, có lẽ anh phải tốn thêm vài năm, nhưng anh cam nguyện.
Dĩ nhiên, anh cũng từng ảo tưởng Nguyễn Thanh có thể là fan của anh, con đường theo đuổi đơn giản đến mức chỉ cần một câu tỏ tình là xong. Ít ra, Nguyễn Thanh có lẽ là một fan be bé (*) của anh, như vậy cô không ghét anh nhỉ? Những ảo tưởng này, anh đều nghĩ cả.
(*) Nguyên văn (路好): là ý nói một người qua đường có ấn tượng tốt về một thần tượng nào đó.
Thế nhưng, anh nằm mơ cũng không ngờ, Nguyễn Thanh lại là fan——CP của anh!!!
Mạc Trọng Đan thở dài, còn nỗi đau nào hơn nỗi đau người mình thích luôn chực chờ ghép đôi mình với những người phụ nữ khác?
Ngẩng mặt lên trời thở dài, thế quái nào lại là fan CP chứ? Tôi thà cô ấy là anti-fan còn hơn, cứng hơn fan CP biết bao!
Anti-fan còn ngày ngày “nhung nhớ” mình, fan CP thì sao?
Mạc Trọng Đan chưa từng cảm thấy cuộc sống khó khăn thế này, anh không hiểu, em cũng lăn lộn trong giới giải trí thì làm fan CP cái nổi gì? Không biết những cái này đều là ghép thôi sao???
Nước mắt bi thương của anh tuôn trào, con đường theo đuổi vợ rải đầy mảnh thủy tinh, đâm trái tim anh đau đớn quá!
Lại Bác Vũ dẫn Điền Nguyệt Nguyệt trở về từ quán thịt nướng, trong lòng cảm thấy cách xoay sở của mình chắc chắn khiến Mạc Trọng Đan phải mang ơn đội nghĩa chứ chẳng chơi.
Sau đó anh nhìn thấy Mạc Trọng Đan đen mặt bước xuống xe, nụ cười của Lại Bác Vũ lập tức cứng ngắc.
Lại Bác Vũ: “???” Đã để cho hai người đi ăn bữa ăn tối dưới ánh nến rồi, tại sao tâm trạng cậu còn chưa tốt hả?
Mạc Trọng Đan kìm nén cảm xúc thô bạo trong lòng, sắc mặt miễn cưỡng hòa dịu, quay đầu nói với Nguyễn Thanh: “Em về sớm nghỉ ngơi đi, anh đi trước. “
Nguyễn Thanh gật đầu như giã tỏi, trái tim Mạc Trọng Đan lại càng nặng nề hơn.
Lại Bác Vũ nhìn qua nhìn lại giữa hai người, trong lòng nhất thời có dự cảm không lành. Dựa vào thái độ của Mạc Trọng Đan, không phải Nguyễn Thanh đã đội mũ xanh (*) cho cậu ta rồi chứ? Xuy xuy, người ta còn chưa đồng ý mà! Quá lắm chỉ là Mạc Trọng Đan tỏ tình thất bại, nếu là vậy, cũng thảm thật sự. Thầm mến ba năm, tỏ tình bị từ chối, quá thảm, thảm vô cùng tận.
(*): ý nói cắm sừng trong truyền thuyết :))).
Mặc dù vậy nhưng Lại Bác Vũ lại cười. Mình là một người đại diện chuyên nghiệp, không thể tùy tiện cười nhạo nghệ sĩ của mình.
Lại Bác Vũ nhịn. Bên kia Mạc Trọng Đan thấy Nguyễn Thanh kinh sợ trốn sau lưng Điền Nguyệt Nguyệt, anh đè nén xúc động muốn kéo cô qua xuống. Cuối cùng, Mạc Trọng Đan chỉ nhìn cô một cái, sau đó xoay người bỏ đi.
Lại Bác Vũ tươi cười với hai cô gái, nói: “Có thể ông chú cả (*) của cậu ta tới, cho nên tâm trạng không tốt. Hai em đừng để trong lòng, anh cũng đi trước đây. Tiểu Nguyệt Nguyệt, sau này có thời gian anh mời em ăn nữa há!” Dù sao sau này, chúng ta còn phải thường xuyên gặp mặt mà.
(*) ý giống bà dì cả (chỉ thời kỳ rụng dâu của các bạn gái), đây kiểu như cà khịa anh Mạc.
Sắc mặt Điền Nguyệt Nguyệt khó coi tiễn anh ta đi, quay lại hỏi Nguyễn Thanh: “Chị Nguyễn, em thấy sắc mặt Ảnh đế trắng bệch luôn, hai người đi ăn mà sao vậy?”
Nguyễn Thanh lắp bắp đáp: “Ăn sủi cảo rồi.”
Điền Nguyệt Nguyệt: “Khó trách tâm trạng anh ấy xấu như thế.” Sao chị có thể mời Ảnh đế ăn sủi cảo vậy hả? Quá ki bo, ki bo vô cùng tận!
Nguyễn Thanh: “...” ???
Lại Bác Vũ đuổi theo Mạc Trọng Đan, hỏi theo hơi hướm dẫn dắt: “Sao sắc mặt cậu xấu vậy, xem cái bộ dạng của cậu đi, có cô gái nào dám gả cho cậu chứ?”
Mạc Trọng Đan chỉ băng giá liếc anh ta, Lại Bác Vũ lập tức cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Anh ta thử hỏi: “Cô ấy đã có người mình thích rồi à?”
Mạc Trọng Đan lắc đầu, Lại Bác Vũ thở phào. Không có người trong lòng, vậy thì đây không phải là vấn đề gì to tát cả.
Nhưng nhìn tâm trạng Ảnh đế đại nhân tệ như vậy, Lại Bác Vũ lại hỏi: “Cô ấy từ chối cậu?”
Mạc Trọng Đan vẫn lắc đầu, Lại Bác Vũ lại thở phào nhẹ nhõm. Không có người trong lòng, cũng không từ chối cậu, vậy cậu khổ cái quần gì?
Mãi đến khi hai người tới cửa phòng, rốt cuộc Lại Bác Vũ không nhịn được hỏi anh: “Vậy tóm lại là cậu làm sao?”
Mạc Trọng Đan lập tức dừng bước, anh xoay người nhìn về phía Lại Bác Vũ, sắc mặt vừa lạnh tanh vừa thê thảm không nỡ nhìn: “Cô ấy là fan CP.”
Lại Bác Vũ: “???”
Mạc Trọng Đan: “Ngữ Trọng Tâm Trường.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha...” Mình là người đại diện chuyên nghiệp, sẽ không tùy tiện cười nhạo nghệ sĩ của mình, trừ khi không nhịn được, điều này quả thật là... thảm kinh hồn vía.
Mạc Trọng Đan nhìn anh ta đầy lạnh lẽo, tiếng cười của Lại Bác Vũ ngưng bặt: “...”
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
66 chương
30 chương
52 chương
379 chương
45 chương