Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế

Chương 20 : Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế

Mạc Trọng Đan và Lại Bác Vũ đến khách sạn, xuống xe, liếc thấy Nguyễn Thanh đang mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng ngắn ngồi trên ghế ở đại sảnh khách sạn.   Tóc cô dài đuôi tóc uốn lọn, quần bút chì bó sát ôm lấy vòng chân xinh đẹp của cô. Lúc này, cô đang cầm điện thoại di động bấm bấm gì đó, nghe được tiếng động ngẩng đầu nhìn lên. Thấy là Mạc Trọng Đan trở về, cô vội vàng cất điện thoại, sau đó cười chạy tới.   Lại Bác Vũ kinh hãi: “Chẳng lẽ vụ hôm nay cậu đăng Weibo đã tán đổ được người ta rồi?” Chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân à?   Mạc Trọng Đan còn kinh ngạc hơn anh ta: “Phải không?” Có thật không?   Nguyễn Thanh đã chạy đến trước mặt bọn họ, cười nói: “Mạc ảnh đế, tôi mời các anh ăn một bữa nha?”   Mạc Trọng Đan: “...”   Mạc Trọng Đan dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn về phía Lại Bác Vũ, hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bao nhiêu, rớt quá thảm, Nguyễn Thanh đích thân mời ăn cơm nhất thời cũng không thể làm dịu đi tâm trạng của anh lúc này.   Lại Bác Vũ cười ha ha, tránh né ánh mắt của Mạc Trọng Đan, sau đó thay anh đáp: “Có cô gái xinh đẹp hẹn đi, tại sao không đồng ý? Ăn ở đâu đây?”   Nguyễn Thanh chỉ chỉ xe bảo mẫu của mình nói: “Em biết có một quán thịt nướng ăn siêu ngon, ngồi xe em đi đi!”   Mạc Trọng Đan chỉ trưng ra vẻ mặt lãnh đạm nhưng lại ngoan ngoãn đi theo Nguyễn Thanh lên xe.   Lại Bác Vũ giả vờ nhìn điện thoại di động của mình nói: “Xin lỗi nha, anh còn có chuyện chưa xử lý, không đi được rồi. Hai người đi đi!” Nói hay nhỉ, anh ta đâu khùng đi chịu chết chứ.   Nguyễn Thanh à lên, bị Lại Bác Vũ đẩy lên xe, kéo cửa, hơn nữa anh ta còn vô cùng mãn nguyện nói với tài xế: “Lái xe đi!”   Tài xế hoang mang lái xe đi, lúc Điền Nguyệt Nguyệt đeo túi xách xông ra chỉ kịp nhìn thấy đuôi xe.   Lúc ấy Điền Nguyệt Nguyệt cũng ngàn chấm: “Mình còn chưa lên xe mà!”   Lại Bác Vũ cau mày nhìn cô nói: “Cô thích ăn thịt nướng? Không phải lần trước cô nói cô thích ăn lẩu cay sao?”   Điền Nguyệt Nguyệt không hiểu: “Tôi thích ăn cay và tôi muốn ăn thịt nướng có gì mâu thuẫn à?”   Lại Bác Vũ kéo lấy cô đang muốn đuổi theo xe kia, nói: “Làm sao không mâu thuẫn cho được? Rất có liên quan đấy.”   Điền Nguyệt Nguyệt ôm lấy cái túi to, quay đầu lại hỏi: “Liên quan thế nào?”   Lại Bác Vũ cười với cô: “Bây giờ tôi mời cô ăn lẩu cay nhá!”   Điền Nguyệt Nguyệt: “???” Nhưng hôm nay tôi muốn ăn thịt nướng cơ mààààà!!!   Bên kia, Nguyễn Thanh cũng đang bám dính vào cửa kiếng xe nhìn hai người đứng ở cửa khách sạn, thê lương nói: “Tiền của em còn nằm trong cái túi kia kìa!!!”   Mạc Trọng Đan thấy đôi mắt trông mong của cô thì phì cười, vỗ vào vị trí bên cạnh: “Không sao, anh mời.”   Nguyễn Thanh quay đầu lại nhìn anh, lắc đầu nói: “Không được, hôm nay anh giúp em, cho nên em phải mời.”   Mạc Trọng Đan: “Đó là anh tự nguyện, không cần mời.”   Nguyễn Thanh thấy Điền Nguyệt Nguyệt đi theo Lại Bác Vũ lên xe, nghĩ hẳn cô bé sẽ không tới, chỉ có thể ngồi vào cạnh Mạc Trọng Đan, kiên trì nói: “Người khác tốt với mình, đó là hảo tâm, không phải là nên làm. Anh không thể không nhớ trong lòng, còn không mong cảm ơn. Anh yên tâm, em sẽ gọi điện thoại cho trợ lý của em, bảo cô bé chuyển tiền cho em.”   Mạc Trọng Đan rũ mắt xuống, nói khẽ: “Cần gì phiền phức vậy, nếu không được vậy thì lần sau em lại mời anh. Nhớ mang tiền, như vậy không được sao?”   Có lẽ là ngữ điệu của anh có chút đáng thương, Nguyễn Thanh không phản ứng kịp, lắp bắp nói: “Cũng, cũng không phải là không được.”   Mạc Trọng Đan: “Ừm, vậy lần sau em nhớ mời lại anh nha, hôm nay em không mang tiền theo vậy anh mời. Hơn nữa, anh đã lên xe này, em dự định sẽ chở anh về lại khách sạn sao? Anh còn chưa ăn cơm nữa đó!” Mạc Trọng Đan – thanh niên đã tranh thủ ngốn một cái đùi gà ở đoàn phim, dõng dạc “uy hiếp”.   Nguyễn Thanh: “...” Vậy thì quả thật không dám chở về lại rồi.   Mạc Trọng Đan cười cười, lại hỏi cô: “Tại sao phải mượn tiền trợ lý của em?”   Nguyễn Thanh lập tức hiểu ý của Mạc Trọng Đan, giải thích: “Hôm nay tiền trong thẻ của em tất cả đều bị chuyển đi rồi, cho nên, chỉ còn tiền mặt.”   Mạc Trọng Đan không hỏi tới nữa mà nói: “Được, vậy quyết thế đi, hôm nay anh mời. Lần sau, em mời lại anh.”   Nguyễn Thanh chỉ có thể gật đầu, Mạc Trọng Đan vui mừng trong lòng, xem đi, bọn họ còn có thể hẹn ăn thêm lần thứ ba nữa này.   Sau khi xe vào trấn nhỏ, Mạc Trọng Đan đột nhiên nói: “Nếu hôm nay anh mời, anh làm chủ, hôm nay ăn sủi cảo đi!”   Nguyễn Thanh sửng sốt, Mạc Trọng Đan nhìn về phía cô ôn tồn nói: “Được không? Vậy hôm nay em không muốn ăn sủi cảo hả?”   Ai ngờ, Nguyễn Thanh nghe thấy lại rất vui, cười tươi như hoa nói: “Khéo quá, hôm nay em đặc biệt muốn ăn sủi cảo.”   Ánh mắt Mạc Trọng Đan nhu hòa, anh nhìn Nguyễn Thanh khẽ nói: “Anh biết.” Em đăng trạng thái, anh thấy mà.   Nguyễn Thanh nghệt mặt: “???”   Mạc Trọng Đan đưa Nguyễn Thanh đến một quán sủi cảo hết sức vắng vẻ, sau khi vào trong trấn nhỏ thì còn phải lái xe đến một nơi heo hút khoảng 10 phút, sau đó xuống xe đi mất 3 phút vào hẻm mới tìm được quán ăn kia.   Bảng hiệu cũ kỹ, cửa gỗ sập xệ sắp rớt, trong quán chỉ có ba bộ bàn ghế đơn giản.   Thời điểm này, trong quán đã không còn ai rồi, chủ quán là một người đàn ông trên mặt có râu quai nón, trông đã có tuổi. Ông ngồi ở sau quầy, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn hai người đi vào liền hỏi: “Ăn gì?”   Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh gọi sủi cảo nhân cải trắng thịt heo, chủ quán thu tiền rồi bảo bọn họ ngồi xuống, đứng dậy đi làm sủi cảo.   Mạc Trọng Đan tìm một cái bàn sát bên trong, sau đó dẫn theo Nguyễn Thanh vào ngồi.   Sau khi Nguyễn Thanh ngồi xuống đột nhiên cười ha ha, Mạc Trọng Đan bị cô cười dẫn đến bối rối, hiếm khi tỏ vẻ mờ mịt thế này.   Nguyễn Thanh giải thích: “Có một lần anh gói sủi cảo mà lên hotsearch, sủi cảo đó...”   Mạc Trọng Đan: “...”   Nguyễn Thanh: “Xấu lắm đấy ạ.”   Mạc Trọng Đan sao dám nói với cô? Ngày anh gói sủi cảo lên hotsearch kia là ngày đông chí, chính vì một ngày trước Nguyễn Thanh đăng Weibo nói muốn ăn sủi cảo.   Vì thế, anh mới gói, đấy là lần đầu tiên trong đời anh gói sủi cảo, vì cô mà gói.   Mạc Trọng Đan bị nghẹn nửa ngày, cuối cùng thốt ra một câu: “Bình thường em đều chú ý mấy chuyện này?”   Nguyễn Thanh khụ một tiếng, sau đó hùng hồn nói: “Không có, em không có hay hóng drama đâu.”   Mạc Trọng Đan: “...”   Thấy Mạc Trọng Đan tỏ rõ không tin, Nguyễn Thanh lại bồi thêm một câu: “Bình thường em chỉ xem tin tức thôi à.”   Mạc Trọng Đan: “...”   Nguyễn Thanh: “...”   “Sủi cảo đây.” Chủ quan mang hai phần sủi cảo đặt trước mặt bọn họ, cũng lên hai chén canh thịt cho họ.   Mạc Trọng Đan yên lặng quay đầu nhìn chủ quán nói: “Đậu hũ kho trứng, canh cà chua trứng thịt bò sốt mỗi thứ một phần, thêm hai chai nước ngọt.”   “Được rồi! Chờ ha!” Nói xong thì ông ta vui vẻ đi chuẩn bị món ăn.   Lên nước ngọt, Mạc Trọng Đan giúp Nguyễn Thanh mở nắp cắm ống hút, sau đó đẩy nước ngọt tới trước mặt cô.   Nguyễn Thanh nói cảm ơn, nhận lấy nước ngọt, lại hỏi anh: “Văn Nhụy không ra ăn cùng được ạ?”   Mạc Trọng Đan cau mày, không hiểu tại sao đột nhiên lại nhắc tới Tân Văn Nhụy, nhưng anh vẫn lắc đầu, nói: “Không ra, hôm nay cô ấy quay phim mệt lắm.”   Nguyễn Thanh cười ngọt ngào: “À ~!”   Mạc Trọng Đan khó hiểu nhìn cô, cảm thấy giọng nói của cô không đúng lắm. Thế nhưng, nói vậy cũng đâu có gì không đúng: “À” câu trả lời này vừa phổ biến vừa bình thường.   Nguyễn Thanh ăn sủi cảo, dựng ngón tay cái với Mạc Trọng Đan: “Ngon, ngon thật sự luôn.”   Chủ quán từ phòng bếp ghé đầu ra nói: “Cô gái, là tôi gói đó!” Cô khen cậu ta làm gì?   Nguyễn Thanh cười nói với ông chủ: “Đây không phải do anh ấy dẫn tôi tới mới có thể ăn được sủi cảo ngon như vậy sao?”   Ông chủ không phản bác, bưng ba món Mạc Trọng Đan gọi lên. Ông ta cau mày nhìn Nguyễn Thanh một lát, đột nhiên nói: “Cô trông rất quen mắt nha!”   Nguyễn Thanh: “...” Không phải chứ, ông không biết Mạc Trọng Đan mà lại biết tôi cơ à?   Ông chủ nghiêm túc nhìn Nguyễn Thanh một lát, đột nhiên nói: “Tiểu Thảo?”   Lúc này, Nguyễn Thanh và Mạc Trọng Đan đều lộ vẻ kinh ngạc.   Nhân vật Tiểu Thảo này là một nhân vật bi mấy năm trước Nguyễn Thanh đã diễn, đó là một bộ phim nông thôn bình thường trong bối cảnh Trung Quốc mới được kiến thiết. Sau đó, Tiểu Thảo chết khá thảm, là đói chết, quả thật đã giúp Nguyễn Thanh gây được nhiều thiện cảm với các bác gái.   Đáng tiếc fan của bộ phim này chỉ có những cô chú bác, phần diễn của Tiểu Thảo lại khá ít, trong giới không có mấy ai biết đến Nguyễn Thanh qua bộ phim này.   Ông chủ kia chỉ một thoáng đã nhận ra đây là nữ phụ trong một bộ phim cách đây ba năm về trước, quả là một fan bự.   Ông chủ cười nói: “Ây gù, ngày hôm qua mẹ tôi vẫn đang xem lại bộ này của cô đấy, lúc đến đoạn cô chết thì bà ấy bật khóc “   Nguyễn Thanh: “... Vâng, cảm ơn ạ!”   Chờ ông chủ kia đi, Mạc Trọng Đan cười nói với Nguyễn Thanh: “Bộ phim đó anh cũng có xem.”   Nguyễn Thanh lướt nhìn anh, có hơi ngạc nhiên. Bộ phim này được chiếu rất rộng rãi nhưng không phải gu của người trẻ tuổi: “Hay không?”   Mạc Trọng Đan gật đầu, hay lắm.   Hai người lại im lặng. Mạc Trọng Đan nhanh chóng ăn xong, sau đó anh ngồi đối diện Nguyễn Thanh đực mặt ra. Thật ra anh rất muốn hỏi Nguyễn Thanh thấy anh thế nào? Rất muốn hỏi Nguyễn Thanh có từng thích người khác chưa? Cũng rất muốn biết bây giờ Nguyễn Thanh còn thích bạn trai là diễn viên không?   Đúng vậy, nguyên nhân lớn nhất anh chuyển sang làm diễn viên là vì có một lần Nguyễn Thanh nhận trả lời phỏng vấn có nói, nếu phải lựa chọn một người trong giới để kết hôn, cô sẽ chọn diễn viên.   Chỉ cần cẩn thận đi so sánh thời gian thì sẽ phát hiện tin anh chuyển sang làm diễn viên là nửa tháng sau cuộc phỏng vấn đó.   Cô gái đối diện ăn xong sủi cảo, húp hết canh, rút khăn giấy ra lau miệng, sau đó ngẩng đầu cười với Mạc Trọng Đan.   Cô không biết trong mắt Mạc Trọng Đan, nụ cười của cô rực rỡ thế nào.   “Em đi vệ sinh một lát.” Nguyễn Thanh nói.   Chờ Nguyễn Thanh rời đi, Mạc Trọng Đan mới hít sâu một hơi, sau đó tự nhủ với mình rằng còn sớm, không vội. Bọn họ sẽ còn ở cạnh nhau tới tận mấy tháng, sẽ thành công.   Tiếng vang “Ding dong ding dong” đột nhiên kéo suy nghĩ của anh về. Mạc Trọng Đan sững sờ, phát hiện ra là từ điện thoại Nguyễn Thanh đặt lên bàn.   Không biết có phải có chuyện gì gấp không, tiếng điện thoại vang lên một lúc lâu, Mạc Trọng Đan nhìn lướt qua màn hình di động, chỉ một cái liếc mắt mà cả người anh ngây dại.   Trên điện thoại di động là một □□ tin nhắn group, lúc này từng tin đang lần lượt nhảy ra. Cứ một cái vừa xuất hiện thì bên dưới đã nhanh chóng nhảy ra thêm một tin khác làm nó trôi đi.   Thế nhưng, Mạc Trọng Đan đọc không nổi nữa rồi.   “Viên mãn, hôm nay Nhụy Nhụy mặc áo lông cùng kiểu với Mạc ca.”   “Trong group có hình đó của Mạc ca không? Mị so thử xem nào.”   “Ha ha ha ha, Nhụy Nhụy nhận thấy nguy cơ rồi.”   “Hiện giờ, trong lòng Mạc ca đang vui mừng đến nở hoa chắc luôn?”   Mạc Trọng Đan: “???” Mặc dù anh không muốn đọc tiếp, nhưng những tin nhắn đó lại khiến mắt anh không thể nào dời khỏi màn hình điện thoại.   Đến khi, một tin nhắn có lực sát thương được bắn ra.   “Làm fan CP của Ngữ Trọng Tâm Trường, nhân sinh của mị đã trọn vẹn rồi.”   Mạc Trọng Đan: “...” Cô lặp lại lần nữa.