Họa quốc yêu cơ
Chương 121
Điền Cơ nói như vậy là có ý đồ riêng, nếu không trả lời, chẳng phải là vô lễ sao? Khương Tú Nhuận đang muốn trả lời nàng ta một câu nhưng thấy Điền Oánh bỗng nhiên ngậm miệng không nói gì.
Nàng hơi nghiêng đầu, mới phát hiện không biết từ khi nào Phượng Ly Ngô đã tới phía sau các nàng.
Tiệc hoa quả ở Dương gia năm nào cũng có, ngoại trừ chia phần cho nữ quyến trong kinh thành ra, còn có một phần phải đưa vào cung cho Hoàng hậu thưởng thức. Những năm qua đều là Dương lão thái quân dẫn nữ quyến trong phủ vào cung bái kiến Hoàng hậu.
Có điều bây giờ trên thực tế Úy Hoàng hậu đã bị giam lỏng trong tẩm cung, Phượng Ly Ngô cũng lâu rồi chưa gặp bà.
Một độc phụ ôm oán hận ngút trời, miệng nói toàn những lời ác độc, đừng nói là Hoàng đế thấy phiền lòng, ngay cả con trai ruột cũng không chịu nổi.
Hoàng hậu bởi vì cái chết của Mao Doãn Sinh mà trước sau không tháo gỡ được khúc mắc trong lòng. Làm ra hành động điên cuồng, gần đây ngay cả ngoại công Úy gia cũng không khuyên nhủ được.
Tình hình như vậy, bà không thích hợp gặp nữ quyến Dương gia.
Cho nên sau khi hắn xử lý công vụ xong, vừa đúng lúc tới đây trông thấy Dương lão tổ tông bèn nói với bà một tiếng rằng Hoàng hậu đau dạ dày, phần cam quýt này có thể miễn đi, cũng coi như cho Dương gia một lối thoát, giữ thể diện chu toàn cho mẫu hậu.
Ban nãy hắn vừa gặp Dương tộc trưởng và Dương lão chủ mẫu, sau khi nói chuyện phiếm xong thì cùng tộc trưởng tới vườn hoa.
Vừa vào vườn hoa, hắn đã nhìn thấy Khương Tú Nhuận đứng ở hành lang nói chuyện phiếm với Điền Cơ.
Hắn từ biệt tộc trưởng, ngay lúc lững thững đi tới thì nghe thấy Điền Cơ nói như vậy.
Điền Oánh này luôn thích làm chuyện xúi giục người khác, Phượng Ly Ngô cũng không thấy kỳ lạ khi nàng kiếm chuyện thị phi trước mặt Khương Tú Nhuận.
Có điều lúc hắn ngước mắt nhìn tới thị nữ bên cạnh Dương Như Nhứ theo lời Điền Oánh, lông mày Phượng Ly Ngô hơi nhăn lại.
Cũng không phải hai vị thị nữ kia thật sự xinh đẹp tới nỗi có thể sánh ngang với Khương Tú Nhuận, khiến người ta không dời nổi mắt, mà là hai thị nữ kia đúng là như lời Điền Oánh nói, mặt mày có chút tương tự Khương Tú Nhuận.
Thế nhưng trong mắt Phượng Ly Ngô, vài nét tương tự ấy lại giống như cóc đi guốc, khỉ đeo hoa [*], khiến cho người ta cảm thấy không vui.
[*] Dựa theo tích: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa.
Hắn đi ra từ trong cung, tuy rằng chưa từng nghiên cứu sâu lề lối của các phu nhân hậu viện. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không hiểu gì.
Bên người tiểu thư chưa thành thân, nếu như có nha hoàn xinh đẹp động lòng lấn át tiểu thư, chỉ có thể là mẫu thân tiểu thư đặt mua cho, là thủ đoạn sau này dùng để cố sủng cho con gái mà thôi.
Có thể nghĩ ra loại biện pháp này, thường là vì con gái lớn lên có tướng mạo thua kém người khác nên mới làm vậy.
Nhưng Dương Như Nhứ không phải người có bề ngoài xấu xí, bản thân là mỹ nhân khuê tú thế gia, vì sao còn muốn tìm thị nữ xinh đẹp, thật sự khiến cho người ta hoài nghi trong lòng.
Nếu các thị nữ hoàn phì yến sấu, mỗi người một vẻ, hiển nhiên là Dương gia có tài lực hùng hậu nên có thể bỏ ra giá cao tìm mỹ sắc mà thôi, dù là ai cũng không xoi mói được.
Thế nhưng một đám nữ nhân tầm thường kia, vì sao mặt mày ai cũng giống Khương Tú Nhuận?
Bắt đầu suy nghĩ sâu hơn, trong lòng Phượng Ly Ngô lập tức khó chịu.
Dương tiểu thư trông thấy Thái tử đến đây, cũng không nóng lòng tới gần, chỉ theo sau mẫu thân bước lại nghênh đón, mỉm cười không lộ răng, nhìn qua dịu dàng và đứng đắn.
Dương đại phu nhân cười nói: “Không biết hôm nay Thái tử cũng tới tiệc trà này, chỉ có trà quýt thôi, không có rượu ngon chiêu đãi, không biết Thái tử có muốn uống chút gì không?”
Mắt Phượng Ly Ngô nhìn chằm chằm vào thị nữ Dương Như Nhứ, một lúc lâu mới thu lại ánh mắt nói: “Cô tới chẳng qua là muốn dẫn Dao Cơ tới hành quán nghỉ ngơi mấy ngày, ngoài ra còn nói rõ với lão thái quân năm nay không cần vào cung tặng trái cây, làm phiền một lát thôi, phu nhân không cần nhọc lòng chiêu đãi.”
Đại phu nhân nghe xong khẽ mỉm cười: “Vừa mới nghe tộc trưởng nói, năm nay phượng thể khó chịu, ta chỉ trông mong năm sau có thể có chuyển biến tốt. Về phần trái cây, ta đã sai người đưa tới phủ Thái tử, trong phủ nhiều nữ quyến, chia một phần cũng không biết có đủ hay không...”
Sau khi hàn huyên vài câu, Phượng Ly Ngô dẫn Khương Tú Nhuận rời khỏi Dương phủ.
Chờ Thái tử đi rồi, khách khứa cũng từng người cáo từ giải tán, đại phu nhân rốt cuộc mới nhịn không được nhíu mày. Dẫn con gái trở về phòng của mình, ngồi xuống rồi thở dài nhìn con gái của mình nói: “Con quá nóng lòng rồi, hôm nay không duyên không cớ dẫn mấy nha đầu mới mua ra làm gì?”
Dương Như Nhứ không biết vì sao mẫu thân tức giận, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại trong cung không truyền gọi, con gái dẫn theo những nha đầu này theo bên người mới tỏ ra tự nhiên một chút, dẫu sao cũng không nên tới lúc thành lễ, bên người mới bỗng dưng xuất hiện nhiều mỹ nhân xinh đẹp, khi không chọc cho người ta bàn tán.”
Đại phu nhân lắc đầu, cảm thấy mình đánh cờ kém một nước rồi, thật sự không nên nghe chủ ý của con gái, chọn mua những nha đầu này.
Vừa nãy lúc Điền Oánh xúi giục bên tai Khương Tú Nhuận, bị một ma ma bưng trái cây ở bên cạnh nghe được, lén lút nhẩm lại rồi về nói cho bà nghe.
Nói thật ra, đại phu nhân nghe xong ma ma nói liền nhớ tới vừa nãy Thái tử tới tìm có hung ác nhìn về phía thị nữ bên cạnh con gái một cái, trong lòng khẽ run lên.
Nàng cảm thấy ánh mắt Thái tử không phải là nam tử thấy sắc mà vui mừng, ngược lại là căm ghét giống như nhìn con ruồi đậu trên miếng thịt thối. Cho nên vì phòng ngừa Thái tử điện hạ có ấn tượng con gái lòng dạ thâm sâu nên muốn sớm giải tán những nha đầu này, một người cũng không thể đưa vào trong phủ Thái tử.
Dương Như Nhứ nghe xong lời của mẫu thân, nhịn không được nhếch môi, trong lòng thật ra cũng có chút thấp thỏm rồi lại buồn bực nói: “Thái tử từ trước tới nay có mắt nhìn người rất cao, không giống những đám con cháu phóng đãng, vì sao cứ sủng ái Dao Cơ kia? Trước đây con từng ở xa nhìn Dao Cơ kia vài lần, lúc đó cảm thấy xinh đẹp, nhưng hôm nay tiếp xúc, son phấn bôi dày, tướng mạo trang điểm cũng chỉ xinh đẹp bình thường, sao có thể khiến cho người ta thích được...”
Nói xong lời cuối cùng, Dương Như Nhú suýt nữa nói, đừng nói mỗi nha hoàn bên người nàng đều hơn Dao Cơ, ngay cả bản thân nàng cũng xuất sắc hơn một nữ nhân dùng phấn nước khắp mặt.
Thế nhưng lời nói tới bên miệng, Dương tiểu thư cảm thấy tự hạ thấp mình quá rồi nên lại nuốt trở lại.
Đại phu nhân cũng không phục như con gái, chỉ lắc đầu nghĩ: Trước mắt Dao Cơ được sủng ái thế nào chứ? Vậy mà Thái tử xử lý công sự xong còn tự mình tới đón.
Bà nói rõ cho con gái thấy là để cho con gái không có quá tự tin trước khi gả đi, cho dù sau này con gái trở thành Chính phi, nhưng người vào cửa trước đều là vương nữ, trước khi con gái gả vào làm Chính phi cũng phải giữ lại ba phần mặt mũi cho họ.
Nếu dựa vào tâm tư bình thường của mẫu thân, dẫu liều chết bà cũng không muốn con gái gả vào phủ Thái tử. Nhưng bây giờ không còn đường lui, hoặc là gả cho Thái tử làm chính thê hoặc là vào cung làm phi.
Cân nhắc hai bên, con gái tất nhiên là hướng về Thái tử trẻ tuổi anh tuấn.
Chỉ là Điền Cơ kia bụng đầy mưu mô xảo quyệt, còn Thái tử thì thiên vị yêu thương Dao Cơ... Đại phu nhân thở dài một hơi, sinh ra trong gia đình giàu có, có con gái nhà nào có thể tự lựa chọn hôn nhân cho mình, thôi thì đi một bước nhìn một bước vậy.
Dương gia cần mối nhân duyên này, cho nên bà thân là con dâu trưởng của Dương gia, không thể xem nhẹ một chút nào.
Lại nói tới Phượng Ly Ngô đón Khương Tú Nhuận ra khỏi Dương gia xong, im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: “Vốn dĩ bảo nàng tới, chỉ muốn tiện đón nàng thôi, không có ý gây khó dễ cho nàng...”
Vừa nãy lúc Khương Tú Nhuận rời khỏi Dương gia, cầm được vài quả cam quýt trên đĩa trái cây, lúc này đang bóc vỏ quýt chuẩn bị cho Phượng Ly Ngô ăn, nghe vậy vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên nói: “Điện hạ vì sao nói như vậy, ta vốn cũng không có suy nghĩ gì.”
Phượng Ly Ngô biết nữ tử này có tâm tư rất sâu, hắn mới tới còn nhìn ra mánh khóe, làm sao nàng có thể không hề phát hiện?
Trước kia luôn cảm thấy nàng ỷ vào sủng ái nên sinh kiêu, chỉ có bản lĩnh chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Nhưng bây giờ càng ngày càng cảm thấy, nàng chính là người nuốt oan ức trong bụng, không lộ ra ngoài một chút xíu nào, bí ẩn khiến cho người ta phát bực.
Cho nên hắn mới uổng công vô ích giải thích một phe, chỉ lo hai thị nữ bên người Dương Như Nhứ khiến cho nàng thương tâm giận hờn.
Có điều nếu nàng thật sự không để ở trong lòng, đó là tốt nhất... Đúng lúc này, Khương Tú Nhuận đã lột xong vỏ quýt, đưa tới miệng hắn.
Bởi vì phải che mu bàn tay rám nắng, Khương Tú Nhuận thoa rất nhiều phấn nước, lúc bóc quýt xong, phấn trên tay khó tránh dây phải múi quýt.
Phượng Ly Ngô ghét nhất là mùi vị phấn nước.
Hiện tại mắt thấy thịt quả dính một chút, nhưng nhìn vẻ mặt ân cần của Khương Tú Nhuận lại không đành lòng từ chối, liền hơi nhíu lông mày rậm, nuốt toàn bộ xuống giống như nuốt thuốc đắng.
Khương Tú Nhuận giống như sợ Phượng Ly Ngô bị nghẹn nên cố ý tách quả quýt ra vài múi, nước quýt dính đầy tay, cứ cho hắn ăn từng chút như thế.
Phượng Ly Ngô ăn tới múi cuối cùng, dứt khoát nín thở, không kịp cắn nhỏ ra, cứ thế nuốt chửng.
Trong lòng Khương Tú Nhuận khoan khoái, thầm cảm thán một tiếng: Nam sắc chọc người! Cho dù điện hạ nghiêm mặt, nhắm hai mắt, vẫn tuấn tú đẹp trai bức người như vậy.
Vất vả lắm mới ăn xong hai quả cam quýt, mắt thấy nàng còn muốn bóc tiếp, hắn vội vàng cướp lấy một quả, bóc cho Khương Tú Nhuận ăn.
Khương Tú Nhuận cũng mệt mỏi rồi nên ở trong xe ngựa nhàn hạ thoải mái nhận sự hầu hạ hiếm có của Thái tử.
Đợi tới hành quán rồi, Phượng Ly Ngô thở dài một hơi nhẹ nhõm sau cả một đường bị mùi phấn hun ngạt thở, sai người nấu nước để Dao Cơ tắm rửa, gột sạch một thân phủ dày phấn nước.
Bởi vì ở hành quán nghỉ ngơi hai ngày xong, Khương Tú Nhuận muốn trực tiếp vào triều sớm từ nơi này, cho nên Thiển nhi cũng mang theo rương quần áo nam trang tới lúc đó nàng phải dùng tới hành quán.
Thừa dịp Đào Hoa ra ngoài chuẩn bị là áo lót cho Khương Tú Nhuận, Thiển nhi giao cho Khương Tú Nhuận đang ngâm mình trong thùng nước nóng một mảnh lụa nhỏ được gấp lại.
Khương Tú Nhuận mở mảnh lụa màu trắng ra trên chỗ hơi nước bốc lên. Chỉ một chốc lát, vài hàng chữ nhỏ bé đã xuất hiện trên mảnh lụa.
“Phụng mệnh của quân, chọn mua mỹ nhân bố trí ở bên dòng suối vùng nông thôn Đại vương tuần tra. Mấy nàng đã được vương sủng hạnh đưa vào cung, Thân hậu ngày càng thất sủng, Thân Ung không ngừng bị phơi bày sai lầm trước mặt Quân vương, ngày phế Thân hậu sắp tới rồi...” Còn lại là vài chuyện về hiện trạng Ba Quốc, Cơ Vô Cương kể lại cặn kẽ để Khương Tú Nhuận hiểu rõ thế cục triều chính Ba Quốc và tình hình loạn trong giặc ngoài.
Khương Tú Nhuận nhìn đi nhìn lại vài lần, sau khi nhớ kỹ chuyện quan trọng vào trong lòng rồi thì vứt mảnh lụa vào trong nước nóng. Bị nước hòa tan, chữ rất nhanh biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Phượng Ly Ngô thẳng thắn hỏi nàng có để ý kế vặt của Dương Như Nhứ không, lúc đó nàng nói không để ý là thật lòng.
Buồn cười! Những trò chia sủng chia quyền này, nàng chơi thừa rồi, sao còn không biết xấu hổ đi xoi mói chỗ sai của người khác?
Hơn nữa loại chiêu thức như vậy, kiếp trước nàng dùng qua rồi, chỉ là đánh cờ kém một nước nên bị Thân hậu thiết kế hóa giải. Lần này trở lại, có Cơ Vô Cương trợ uy, cho dù Khương Tú Nhuận cách xa ngàn dặm cũng có thể ung dung kiểm soát.
Phượng Ly Ngô luôn có lòng nghi ngờ nàng muốn lén chạy trốn nhưng nàng có huynh trưởng và tẩu tẩu, còn có cháu nhỏ chưa chào đời, làm sao có thể ích kỷ chạy trốn?
Nếu có cơ hội, Khương Tú Nhuận thật sự vô cùng muốn cho Phượng Ly Ngô ăn một viên thuốc an lòng. Nàng chắc chắn sẽ không bỏ trốn nữa... Muốn đi, cũng là đi quang minh chính đại, đường đường chính chính!
Tắm rửa xong, Khương Tú Nhuận đứng dậy quấn vải bố dài, sau đó hỏi Thiển nhi nấu chén thuốc tránh thai chưa.
Nàng phải ở lại chỗ này hai ngày, không thể không uống.
Thiển nhi cau mày nói: “Tiểu chủ tử, tầm một tháng ngài chưa có kinh nguyệt rồi. Lang trung cho thuốc đặc biệt dặn dò, nếu uống xong không tới tháng thì nhất định phải ngừng thuốc, nếu dược tính mạnh hơn một chút, ngài muốn có thai cũng không có được nữa đâu nên là về sau nên bớt uống chén thuốc đó đi!”
Khương Tú Nhuận sững sờ, ở Hán Dương nàng bận rộn như con thoi, đâu có nhớ rõ nguyệt sự của mình tới khi nào.
Được Thiển nhi nhắc nhở Khương Tú Nhuận mới mơ hồ nhớ ra hình như đã lâu nàng chưa có kinh nguyệt rồi.
Nhưng... Nếu tháng sau không tới thì rốt cuộc là bị dược tính hàn hay là... Khương Tú Nhuận không nghĩ thêm nữa, Thiển nhi không chịu nấu thuốc cho nàng, nhưng nếu như là vì uống thuốc quá nhiều, cho dù hai đêm này chung phòng với Phượng Ly Ngô cũng sẽ không thể có thai.
Đợi qua hai ngày trở về thành Lạc An, nàng sẽ âm thầm tìm lang trung tra rõ nguyên do rồi nói sau.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
67 chương
324 chương
16 chương
1 chương
11 chương
10 chương