Tuy rằng tiệc hoa quả của Dương Như Nhứ nghe rất mới mẻ, thứ thưởng thức ắt hẳn phong nhã lắm nhưng Khương Tú Nhuận lười đi qua đi lại. Huống chi hiện tại tay và mặt nàng không thể gặp người, nếu bị người khác bắt gặp Khương Hòa Nhuận mặt rám đen chẳng phải sẽ liên tưởng tới muội muội hay sao. Nàng không muốn gặp khách, thế nhưng Tào Khê bị ngăn cản tới nỗi nổi giận, xông thẳng vào trong phòng tắm, trông thấy Khương Tú Nhuận thoa dầu cao khắp tay và mặt, lập tức nổi cáu: “Dao Cơ thật biết hưởng thụ, ta tưởng ngươi ốm đau không dậy nổi thế nào! Bây giờ nhìn thấy, hóa ra ngươi cũng không bỏ lỡ tắm gội dưỡng sinh đâu nhỉ!” Khương Tú Nhuận thản nhiên nói: “Ra ngoài!” Hai chữ kia phối hợp với gương mặt bôi đầy dầu cao chỉ lộ đôi mắt to hết sức dọa người. Tào Khê cảm thấy nhìn người ta ngâm mình trong hồ quả thực bất lịch sự, cuối cùng không tình nguyện đi ra ngoài. Có điều Khương Tú Nhuận cũng biết tính kiên nhẫn của Tào Khê kia có hạn, cho nên nàng bảo Đào Hoa phủ dày phấn lên tay và mặt mình, rồi mới chải đầu thay quần áo, ra ngoài sảnh gặp hai vị Trắc phi. Tào Khê sớm mất kiên nhẫn chờ đợi rồi, thấy nàng đi ra là nổi giận đùng đùng nói: “Cơ thiếp đầy phủ chúng ta, ngươi là người được sủng ái, biết tâm ý Thái tử nhất, hắn thật sự muốn cưới nữ nhân Dương thị kia? Vậy nàng ta nhập phủ bằng lễ của Trắc phi hay là của Chính phi? Hôm nay mời chúng ta là có ý ra oai sao?” Khương Tú Nhuận bình tĩnh nói: “Điền Cơ thấy thế nào?” Điền Cơ khẽ mỉm cười nói: “Bây giờ trong thành Lạc An, mặc dù thế gia lớn nhỏ mọc lên như nấm nhưng nói có mặt mũi thì chính là ba gia tộc cũ Mạnh, Dương, Uý, còn có tân quý Tần gia. Tuy rằng trong tứ đại gia tộc này, chỉ có Tần gia thật sự có công trạng nổi bật nhưng ba nhà khác cũng không thể khinh thường. Hiện tại Mạnh gia xa lánh Thái tử, ý tứ Tần gia dường như là ở trung lập quan sát, Úy gia bởi vì chuyện lúc trước Hoàng đế... Chỉ trích Hoàng hậu mà gây ồn ào mất hết mặt mũi, hơn nữa Nhị điện hạ không còn quy ẩn nữa, Hoàng đế bắt đầu nạp sủng phi mới rồi, sau này e khó mượn lực hơn nên thái độ của Dương gia cực kỳ quan trọng, theo ta thấy... Thái tử chắc chắn sẽ không bạc đãi con gái Dương gia...” Khương Tú Nhuận cũng cảm thấy Điền Cơ suy nghĩ thấu đáo, bèn nói với Tào Khê: “Điền Cơ nói rất có lý, cho nên hai người các ngươi vẫn nên cố gắng sửa sang đi tới Dương phủ làm khách một phen thôi, người Thái tử coi trọng như thế nhất định là người có phẩm hạnh nhiều mặt, có thể ở chung!” Đáng tiếc Tào Khê là người ngu dốt khó chơi, tuy rằng Khương Tú Nhuận hạ lệnh đuổi khách, nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Nói như ngươi không ở trong phủ Thái tử này vậy, nếu nàng ta thật sự thành Chính phi, lẽ nào ngươi không bị nàng quản thúc? Muốn đi thì cùng đi, sao có thể thiếu một người?” Tào Khê nghĩ rất đơn giản. Mặc dù lúc trước Thái tử có ước hẹn một năm, thế nhưng bây giờ mắt thấy thời hạn sắp tới rồi. Điện hạ căn bản không chạm vào thân thể nàng và Điền Cơ, chỉ độc sủng một mình Khương Tú Nhuận, cho nên bây giờ người có tia hy vọng duy nhất chính là Dao Cơ. Chẳng bằng kích động ý chí chiến đấu của Dao Cơ điêu ngoa, ở trên tiệc hoa quả cho nữ tử Dương gia một đòn phủ đầu, khiến nàng ta nản lòng vào phủ mới hay. Chỉ là loại ý nghĩ này của nàng, có lý nào Khương Tú Nhuận không nhìn ra? Lúc đang muốn mở miệng từ chối, Thái tử phái người tới chuyển lời nhắn, tiệc hoa quả ở Dương gia, cả ba vị Trắc phi đều phải tham gia. Hơn nữa gã sai vặt còn âm thầm báo cho Khương Tú Nhuận, bởi vì Dương phủ gần Binh Mã ti, Dao Cơ ở trong Dương phủ giết thời gian nửa ngày, vừa đúng lúc Thái tử làm việc xong rời khỏi phủ nha, tới lúc đó hai người cùng tới hành cung ngoài ngoại ô kinh thành qua đêm. Lần này Khương Tú Nhuận không thể kiếm cớ nữa, đành phải bảo Đào Hoa dặm phấn thêm cho nàng, sau khi phủ cả mặt và cổ đồng đều, trang điểm cài trâm, thay váy dài xong thì theo hai người kia đi. Tiệc hoa quả ở Dương gia cũng có lai lịch của nó, nghe nói ở phía nam có vườn trái cây tổ truyền, bên trong kết ra quả cam quýt có vị chua ngọt vừa phải, mùi vị rất ngon. Cho nên nữ quyến Dương gia hàng năm đều sẽ tổ chức bữa tiệc hoa quả rồi mời đám quý phụ trong kinh thành tới. Năm nay cam quýt vẫn mỏng vỏ, căng mọng nước như cũ, được nữ đầu bếp khéo tay ở Dương gia dùng làm bánh ngọt, còn có nước trái cây và mật ong. Đám quý phụ ở trong phòng ấm của Dương gia ngắm hoa ăn quýt rất thoải mái. Chỉ là ánh mắt các quý phu nhân đều nhìn về phía Trắc phi Dao Cơ của phủ Thái tử. Mặc dù nàng vẫn xinh đẹp giống như trước kia, thế nhưng khuôn mặt, cổ và tay lộ ra ngoài đều phủ phấn trắng thuần, phối thêm môi đỏ và phấn má, nhìn qua cực kỳ khác người. Nhưng ngũ quan nàng vẫn cứ nổi bật, điệu bộ ăn nói đều lộ ra vẻ tự tin khiến người ta không nói nên lời, nhìn lâu còn cảm thấy dùng cả cân phấn như thế rất độc đáo! Trong lòng thầm suy nghĩ, lần sau cũng phải dùng phấn như vậy, cả tay cũng phải thoa mới lộ ra vẻ toàn thân trắng thuần. Khương Tú Nhuận không biết bản thân vô ý tạo nên tục lệ trong thành Lạc An, chỉ lười nhác ngồi một bên, nhàn rỗi nghe quý phụ kể lại những biến động ở các phủ trạch trong thành trong một tháng nàng không có ở đây. Có lẽ cảm nhận được phong thủy nữ chủ nhân trong phủ Thái tử sẽ phát sinh biến cố. Hôm nay mọi người không còn vờn quanh cạnh Khương Tú Nhuận như lúc ở núi Minh nữa, mà thành nhóm quý phu nhân đều ở bên cạnh Dương Như Nhứ tâng bốc nàng ta. Có điều tiểu thư Dương gia được giáo dưỡng rất khá, cho dù bị mọi người vờn quanh, cũng không mất bình tĩnh chút nào, vẫn dịu dàng lễ nghĩa thảnh thơi trò chuyện với mọi người như cũ. Tào Khê và Điền Cơ tuy rằng cực kỳ ghen ghét vị tiểu thư Dương gia này nhưng vì thể diện chung quy cũng vẫn phải hàn huyên cùng tiểu thư Dương gia một lần. Chỉ là Dao Cơ giống như ngần ngại, không đi qua chào hỏi Dương tiểu thư. Thế nên một lúc sau, Dương Như Nhứ bèn đi tới, khẽ cười nói: “Không thấy Dao Cơ ăn gì cả, có phải bánh ngọt quý phủ ta không hợp khẩu vị không?” Khương Tú Nhuận cảm thấy bây giờ mình kham tên tuổi Trắc phi Thái tử, không tội gì phải hỏi han ân cần với một nữ tử chưa xuất giá nên chỉ lạnh nhạt nói: “Không hợp khẩu vị.” Dương Như Nhứ hơi sững sờ, dường như không ngờ tới vị Dao Cơ này không nể mặt như vậy, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Là quý phủ ta chiêu đãi không chu đáo, xin hỏi Khương Trắc phi thích ăn cái gì? Ta ra lệnh cho người chuẩn bị là được.” Thật không hổ là hạng người kiếp trước đẩy ngã Úy Hoàng hậu, bản lĩnh giữ đức hạnh trên mặt của nàng ta người như Tào Khê và Điền Oánh không thể so sánh. Khương Tú Nhuận nếu từ góc độ bà bà thưởng thức vị tiểu thư Dương gia này thì thật đúng là sẽ cảm thấy hài lòng về mọi mặt. Nói thật ra, không phải Khương Tú Nhuận bực bội gây khó dễ, mà là một tháng vật vả mệt nhọc, không duyên không cớ bị gọi ra ngoài xã giao nên có chút lười biếng mà thôi. Tiểu thư Dương gia khiêm cung [*] lễ phép, nàng cũng không phải hạng người không ra gì, chỉ cười nói đáp lại, nói dạ dày mình không khỏe, không dám ăn linh tinh. [*] Khiêm tốn, cung kính. Nhưng Dương Như Nhứ nghĩ nhiều. Nàng là trưởng nữ Dương gia, nhỏ tuổi nhất nhà, trên nàng là đại ca Dương Giản nhưng hắn không thành tài. Lúc trước bởi vì liên quan tới chuyện súng đạn cấu kết Lương Quốc nên bị Thái tử trị tội. Nhưng tộc trưởng tiết lộ rằng, nguyên nhân hình như là vì Dương Giản thích nam sắc, đắc tội phụ tá Khương Hòa Nhuận của Thái tử. Nói thật ra, thế gia vọng tộc to lớn truyền ra chuyện Dương Giản bại hoại không làm nên trò trống gì, quả thực mất mặt. Hắn bị hỏi tội là chuyện nhỏ, rạn nứt quan hệ với Thái tử mới là chuyện lớn. Bây giờ trong tứ đại gia tộc, Dương gia vốn sánh vai cùng Mạnh gia, nhưng thế hệ trước sắp không còn nữa rồi, thực lực con cháu thậm chí không bằng nhân tài mới xuất hiện như Tần gia. Nói thế nào thì Dương gia cũng cần gấp một bước ngoặt chấn hưng cửa nhà, thông gia cùng Thái tử thật sự là thời cơ hiếm có. Tuy rằng Thái tử không hề xác định việc hôn nhân này với tộc trưởng nhưng nói gần nói xa đều lộ ra ý này. Hơn nữa ý tứ điện hạ rõ ràng, chỉ yêu cầu phủ trạch yên ổn, không cần Thái tử phi tài giỏi, chỉ cần người có lòng dạ rộng lượng bao dung. Lúc ở trên tiệc gia đình, Dương Như Nhứ nghe xong lời Thái tử nói đã suy nghĩ nhiều ngày. Cũng lờ mờ rõ ràng ý tứ của Thái tử, người có thể bao dung, cần bao dung chỉ sợ chính là vị Khương Trắc phi trước mắt này? Chỉ là lúc trước, nàng chưa từng tiếp xúc nhiều với Dao Cơ, thật sự không biết tính nết vị sủng phi này của Thái tử, thế nên sắp xếp bữa tiệc này là có ý thân cận thử xem. Thế nhưng Dao Cơ hình như không muốn nói chuyện nhiều với nàng, khác một trời một vực với bộ dạng dốc sức thân thiết của Dao Cơ và Điền Cơ, rất có thể là ghen tuông với mình, không muốn nàng vào phủ tranh giành tình cảm. Thế là Dương Như Nhứ cười cười, không khuyên nàng ăn uống nữa, chỉ khen ngợi công lao của huynh trưởng Dao Cơ Khương Hòa Nhuận một chút rồi xoay người rời đi. Tựa như lời mẫu thân của nàng, đại phu nhân Dương gia nói: Tuổi trẻ qua mau. Sủng cơ của phủ Thái tử lúc nào cũng có, chỉ là khó có người nào có thể lâu dài. Đó là chỗ phong thủy một đám mỹ nữ giai nhân thay phiên nhau ngồi thôi, tranh giành vị trí lấy nhan sắc làm người kia làm cái gì? Làm phu nhân đứng đầu chân chính thì phải là người khoan dung độ lượng, Thái tử muốn sủng Trắc phi, Chính phi cũng sủng nàng là được rồi. Chính thất phải rộng lượng như vậy, phải cho Thái tử thấy rõ, như vậy mới là vợ hiền mà nam nhân say mê chính sự như Thái tử cần. Lời của mẫu thân, Dương Như Nhứ không chỉ ghi nhớ trong lòng, còn cố gắng làm, sau khi bàn bạc với mẫu thân xong, chọn mua vài nha hoàn có dáng dấp thân hình xinh đẹp dựa theo Dao Cơ trong phủ Thái tử làm của hồi môn. Về phần chuyện chăn gối thì lén mời ma ma có kinh nghiệm tới dạy dỗ để cho bọn họ học hỏi làm sao hầu hạ nam nhân vừa ý. Dương Như Nhứ sở dĩ dốc sức như vậy. Là vì nàng cảm thấy Thái tử có thể sủng người nhưng chuyên sủng lại cần phải vỗ béo tâm can người ta. Đợi sau khi nàng vào phủ, không cần lập uy, cũng không cầu Thái tử sủng ái nàng, chỉ cần rải mấy tiểu nha hoàn phong tình vạn chủng ra khắp nơi, thừa cơ chiếm đoạt phòng ngủ của Thái tử thôi. Dao Cơ kia không được độc sủng nữa sẽ lập tức bị đánh trở về nguyên hình, chỉ là chất nữ nước yếu mà thôi, còn có thể làm bộ làm tịch cái gì? Về phần cô nương xinh đẹp, chỉ cần có tiền lo gì không chọn được? Chính thất biết cân nhắc mới có thể được Thái tử ngợi khen, còn nếu không thì dựa theo sủng ái mà xử trí, đây chính là pháp bảo có một không hai để chèn ép chính thất! Nói thật ra, Dương Như Nhứ từ đầu tới cuối không nhìn vừa mắt yêu cơ mặt phủ dày phấn kia. Cô nương gia kiều diễm thật sự như đóa hoa chóng nở chóng tàn, dựa vào nhan sắc tìm chỗ dựa, không có ai có kết quả tốt! Có điều Điền Cơ có đôi mắt rất tinh, thấy hai nha đầu bên người Dương Như Nhứ nhìn thế nào cũng cảm thấy mặt mày giống Dao Cơ. Nàng suy nghĩ một chút, bèn cười khẽ đi tới bên cạnh Dao Cơ, nói ra: “Dao Cơ có phát hiện ra không, hai nha hoàn bên người Dương tiểu thư, thế mà so sánh với tỷ tỷ cũng rất đẹp đẽ đấy!” Khương Tú Nhuận ngẩng đầu nhìn một chút, gật đầu một cái nói: “Có thể thấy được Dương tiểu thư có khả năng thưởng thức không tầm thường.” Điền Cơ thấy Dao Cơ không vào tròng, liền nghiêng người nói ra chỗ mấu chốt: “Thế nào? Ngươi thật sự không nhìn ra sao? Vị Dương tiểu thư này có ý đồ xấu với ngươi đấy!”