Đây không phải là phần tiếp theo của Tâm hữu bất cam, nó chỉ là một giả thiết.) Tiết tử Chết là cảm giác gì? Tô Dần Chính nằm trong góc hẹp chỗ tay lái, chỉ cảm thấy hô hấp ngày càng khó. Thời điểm xe lao khỏi quốc lộ, hắn đã nghĩ cái gì?! Là giải thoát? Sợ hãi? Tiếc nuối? Thương tâm? Hối hận? Hay vẫn là vui vẻ? Anh sao còn chưa về nhà? Thương Thương, thì ra em vẫn đang đợi anh trở về nhà... Một tiếng thanh thúy vang lên, chiếc nhẫn màu trắng bạc theo xe ngã nhào từ trên đường xuống dưới. Tô Dần Chính mở mắt ra, chiếc nhẫn đã mất tự lúc nào, xe cũng đã biến dạng. Tô Dần Chính chịu đựng cơn đau nhức theo chỗ tay lái lết ra. Hắn đang tìm chiếc nhẫn và cũng không muốn chết ở cái xó chật hẹp này. Đêm nay trăng thật sáng, hắn ngửi thấy mùi máu của chính mình, đột nhiên trong lòng dâng lên một tia khoái cảm. Nếu Thương Thương biết, cô ấy có đau khổ không? Phổi bị thương nặng, thời gian sống chỉ còn tính bằng giây. Tô Dần Chính đau đớn cuộn mình, khi biết hắn chết, liệu Thương Thương có khổ sở không? Thương Thương… Nghĩ đến Thương Thương, từ trong hốc mắt Tô Dần Chính từng giọt nước chậm rãi chảy xuống, khát vọng sinh tồn dâng lên mãnh liệt. Hắn không muốn chết, ít nhất, hắn muốn nhìn thấy cô ấy, hắn muốn trông thấy Thương Thương. Chết thực sự có thể giải thoát sao? Không, chết rồi, thật sự cái gì cũng không có… Một khắc trước còn nghĩ thông qua cái chết để giải thoát, hiện tại, khi cái chết thật sự đến gần, Tô Dần Chính lại sợ hãi. Hắn sợ, thật sự rất sợ. … Tô Dần Chính giật mình tỉnh dậy, hai tay theo bản năng ôm đầu, hắn thử sờ ngực mình, toàn thân đều phát run, mồ hôi sớm đã tẩm ướt áo ngủ. “Dần Chính?” Đèn bật sáng, một thanh âm mềm nhẹ vang lên: “Dần Chính, làm sao vậy, anh gặp ác mộng à?” Tô Dần Chính từ từ quay đầu lại, mở to hai mắt: “Thương Thương?” Chu Thương Thương cũng giống hắn trợn tròn mắt, vươn tay đến trước mắt Tô Dần Chính quơ quơ: “Ác mộng cỡ nào mới có thể khiến anh sợ đến thế này vậy?” Trước mắt Tô Dần Chính, Chu Thương Thương tựa như hình ảnh chiếu ngược trong mắt hắn. Thật lâu sau, Tô Dần Chính ôm mạnh Chu Thương Thương. Chu Thương Thương: “Xong rồi, thật sự dọa choáng váng…” Hết thảy tựa như một cơn ác mộng, một ác mộng vô cùng chân thật. Tô Dần Chính trong chớp mắt phân không rõ đâu là thật, đâu là giả. Nếu hiện tại chỉ là một giấc mơ, vậy cũng đến lúc nên tỉnh lại. Hắn ôm ngực mình, rõ ràng nơi này bị thương nặng, một khắc trước hắn còn cảm nhận được mùi vị tuyệt vọng khi cái chết cận kề. Ở thời điểm đó, hắn đã nhìn thấy hồi ức chính mình khi còn sống, cùng Thương Thương yêu đương. Sau đó vụng trộm bên ngoài, Thương Thương tuyệt vọng, và sau đó nữa là tự dằn vặt lẫn nhau không ngừng… Làm sao có thể là một giấc mộng, thử so sánh, hiện tại càng giống mộng. Loại mộng này, hắn cùng Thương Thương ly hôn ba năm, hắn làm nhiều thứ lắm. Chu Thương Thương vỗ vỗ Tô Dần Chính: “Dần Chính, anh sao vậy?” Tô Dần Chính như cũ ôm Chu Thương Thương, đầu chôn ở vai cô. Rất lâu sau, hắn buông Chu Thương Thương ra, thử mở miệng: “Thương Thương?” Chu Thương Thương nháy nháy mắt, vẻ mặt rầu rĩ: “Dần Chính, anh đừng dọa em nữa.” Tô Dần Chính nhìn xung quanh căn hộ mà hắn cùng Chu Thương Thương mua, có hai phòng, còn có cả vườn hoa. Thời điểm mua, hắn và Chu Thương Thương còn chưa kết hôn. “Thương Thương, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?” Chu Thương Thương nghi hoặc nhìn hắn một cái: “Ngày 2 tháng 7!” “Năm nào?” Tô Dần Chính dẩu môi hỏi. Ngay lập tức, một cái gối đầu hướng Tô Dần Chính đập mạnh xuống. “Hơn nửa đêm, anh nổi hứng bắt em chơi cùng chứ gì, em cắn chết anh!” Chu Thương Thương véo Tô Dần Chính. “Anh đúng là nhàm chán muốn chết, anh có biết vừa rồi dọa em sợ thật đó không?” Tô Dần Chính nhìn áo ngủ Chu Thương Thương đang mặc. Bộ đồ này là hắn dẫn cô đi mua sau vụ làm ăn thành công đầu tiên ở thành phố S, rồi còn mua cho Trần Uyển Chi một đôi giày. Vì sao lại mua giày cho Trần Uyển Chi? Là bởi ngày hôm sau công ty có tham gia một hoạt động kinh doanh, hắn cần mang Trần Uyển Chi theo cùng. Không phải chỉ bởi sự chất phác của Trần Uyển Chi dần lưu lại trong lòng hắn, mà phần nhiều là vì hắn nhìn trúng năng lực làm việc của cô ta, hắn cần nhân tài. Nhưng rồi về sau, Tô Dần Chính lại nảy sinh một ý nghĩ khốn nạn, hắn cảm thấy dù sao chỉ cần Thương Thương ở trong lòng mình quan trọng nhất là được rồi. Tô Dần Chính nhìn vẻ mặt buồn ngủ muốn chết của Chu Thương Thương, đưa tay sờ mặt cô: “Thương Thương, anh thật sự xin lỗi.” Chu Thương Thương giương mắt: “Xin lỗi cái con khỉ, anh đánh thức em rồi. Anh có biết ngày mai em phải lên lớp sớm không hả?!” Tô Dần Chính lại nhéo mặt Chu Thương Thương. Ba năm hôn nhân sau này làm cho Thương Thương ngày càng gầy. Trước khi kết hôn cô tuy gầy nhưng trên mặt vẫn còn chút thịt, mỗi khi tức giận lại đỏ bừng. “Xin lỗi!” Đáy lòng nổi lên một trận đau lòng. Tô Dần Chính theo bản năng mở miệng nói xin lỗi. Chu Thương Thương quăng cho Tô Dần Chính một ánh mắt phiền chán: “Em muốn ngủ!” Tô Dần Chính ôm Chu Thương Thương: “Được, cùng nhau ngủ.” Chu Thương Thương giận dỗi đứng lên: “Không cho chạm vào em, phiền chết được!” Mặc dù nói là muốn ngủ nhưng Tô Dần Chính cũng không dám nhắm mắt lại, tắt đèn. Bên ngoài, ánh trăng lạnh theo khe hở của cửa sổ tiến vào, hắn quay sang nhìn ngắm khuôn mặt của Chu Thương Thương, chân thật như vậy, lại như không thể tin. Tô Dần Chính véo cổ tay mình, bật cười thành tiếng. Lại véo thêm cái nữa, lại cười khẽ. Thật sự không phải mộng! Vậy kia là cái gì? Kỳ tích sau khi chết?? Cứ như vậy được một khắc, Tô Dần Chính liền có cảm giác viên mãn, nhìn Thương Thương im lặng ngủ bên cạnh mình, hắn cùng cô khi đó không có ngăn cách và thương tổn. Tô Dần Chính lại vươn tay muốn chạm vào mặt Chu Thương Thương nhưng lại sợ đánh thức cô, ánh mắt lẳng lặng đặt ở sườn mặt Chu Thương Thương. Nếu đây thực sự là kỳ tích, hắn nhất định sẽ không buông tay, sẽ không đánh mất người con gái này một lần nữa. … Tô Dần Chính dậy rất sớm, đun nóng sữa. Cùng Chu Thương Thương ly hôn ba năm, hắn chưa một lần dùng qua bữa sáng, càng đừng nói là làm đồ ăn sáng. Kỳ thật tay nghề của hắn cũng coi như không tồi, thời điểm còn ở Bắc Kinh cũng sẽ cùng Chu Thương Thương vào bếp, sau này trở lại thành phố S làm ăn phát đạt, một mặt bận rộn, một mặt hắn tự giễu suy nghĩ, khi đó mình đã đem việc được cô chăm sóc trở thành chuyện đương nhiên. Lúc Chu Thương Thương thức dậy, nhìn một bàn đồ ăn sáng “oa” lớn một tiếng, ngẩng đầu liếc Tô Dần Chính: “Ngày hôm qua động kinh tới bây giờ còn chưa hết sao?” Tô Dần Chính đưa tay đặt lên bả vai Chu Thương Thương: “Ngày mai là thứ bảy, Thương Thương, chúng ta lên kế hoạch đi chơi ít ngày nhé?” Chu Thương Thương uống một ngụm sữa, đánh giá Tô Dần Chính, từ từ mở miệng: “Tô Dần Chính, nói thật đi, có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với em không đấy?” Tô Dần Chính cười ra tiếng: “Chúng ta đã lâu rồi không có đi đâu chơi.” “Anh rốt cuộc cũng nhớ tới chúng ta lâu rồi không có đi chơi?!” Chu Thương Thương quệt miệng, cúi xuống, thân mật nhìn Tô Dần Chính: “Tuần này không phải anh phải đi Hàng Châu ký hợp đồng nước khoáng với siêu thị Tô Khang sao?” “Không đi!” Chu Thương Thương lắc đầu: “Công việc quan trọng hơn, thôi để hôm khác rồi đi chơi.” Tô Dần Chính ôn nhu nhìn Chu Thương Thương: “Thương Thương, coi như là theo giúp anh, anh muốn đi giải sầu một chút,” Nói xong, bật cười một cái “Gần đây áp lực rất lớn, rất muốn đi chơi một lần.” Chu Thương Thương đột nhiên hôn lên miệng Tô Dần Chính, cười ngọt ngào: “Ông xã, anh biết giác ngộ như này thì tốt quá, thưởng cho anh nè.” Đầu óc Tô Dần Chính lập tức ngừng hoạt động. Ông xã… lâu lắm rồi không nhìn thấy Thương Thương làm cái bộ dạng này gọi hắn, thật lâu lắm rồi… Thiếu chút nữa hắn đã nghi ngờ tai của mình sinh ra ảo giác. Tô Dần Chính chậm chạp quay đầu: “Bà xã…” Chu Thương Thương dùng ngón giữa chọc chọc Tô Dần Chính, cười ngây ngô đứng lên: “Dần Chính a, em thực cảm thấy anh hơi kỳ lạ, có phải cơn ác mộng hôm qua còn chưa hết ám ảnh hay không?” Đúng lúc này, tiếng điện thoại trên sofa vang lên. Chu Thương Thương đứng lên thay hắn cầm lấy di động, nhìn dãy số trên màn hình, tùy ý quăng điện thoại cho Tô Dần Chính: “Uyển Chi!” (Tác giả có lời muốn nói: Đây là một câu chuyện ngắn~ hố mới cũng cần có sự chuẩn bị nên số lượng từ sẽ không nhiều. Hố này là do ta nhất thời nảy lòng tham, về phần Tô Dần Chính trọng sinh khi nào chắc không cần giải thích nữa, thỉnh quay về đầu truyện, bất quá lúc này Trần Uyển Chi đã là thư ký của Tô Dần Chính, chuyện mua giày là chuyện sau… P/s: Sẽ không ra khỏi hố a~~)