Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu ?
Chương 95 : Đỉnh cao của tình bạn
Ngọc Diệp như rơi vào tuyện vọng, môi hắn trượt xuống cổ cô, bàn tay Ngọc Diệp không còn đủ sức để dùng dao đâm chết tên cặn bã này. Cô ân hận, cô đau đớn, thể xác này, cô đã từng nghĩ chỉ cho nó thuộc về một người. Hôm nay là ngày cuối cùng cô có thể biết rằng mình sai ở đâu... Quá muộn rồi... Qua đêm nay, cô sẽ chết mất... Giọt nước mắt kéo dài xuống theo khóe mắt, Ngọc Diệp mơ màng nhắm mắt lại, cô không dám nhìn thấy hắn ta, cô sẽ không còn gì cả, không còn cơ hội nói ra những từ đó với anh... Biết mình sai nhưng quá muộn thì mọi chuyện gần như kết thúc cả rồi...
"Á... Mày…mày..."
Mọi thứ im lặng sau những tiếng động rất dữ dội, đầu tiên như có tiếng cửa, sau đó là tiếng thủy tinh, tiếng la của ai đó, tiếp đến là tiếng đấm đá... âm thanh gì đó, cô không còn nghe được... Rất im lặng, có lẽ cô chết rồi, Ngọc Diệp tự nghĩ nếu mình chết thì có ai đau lòng không. Họ quá thất vọng về cô, vậy họ có đau lòng khi cảnh sát báo tới cô bị cưỡng bức rồi giết chết không?
Cô muốn mở mắt, cô chưa muốn chết lúc này, còn nhiều điều cô còn chưa hoàn thành xong, nhưng mọi thứ trước mắt Ngọc Diệp cô hoàn toàn không thể nhìn rõ, cô cố mở mí mắt mình to hơn một tí, dường như không thể nhìn rõ... Gương mặt của ai đó... Có thứ gì đó đã được đắp xuống người cô, rồi một hơi ấm truyền tới... Hơi ấm này rất thân thuộc, cô bị nhấc bổng lên rồi vai bị siết chặt, cảm giác đau nhưng chỉ trong vài giây sau lại không còn... Có ai vừa lên tiếng, nhưng Ngọc Diệp không thể nghe rõ, âm thanh kia là gì, thứ vừa chạm vào trán cô là gì, giống như một nụ hôn mà sao lại mang đầy đắng cay. Cô không còn biết gì nữa và hoàn toàn mất cảm giác về mọi thứ xung quanh.
Khi cô ngồi bật dậy trong hoảng hốt thì nhận ra bản thân đang nằm trong một căn phòng khác nữa, đây là bệnh viện, chính xác, cô đang nằm trong bệnh viện, Ngọc Diệp ngơ ngát nhìn một lượt, ngay trước cô là gương mặt xanh xao cùng bộ đồ bệnh nhân của Thiên Nghi, là ánh mắt xót xa của Hải Băng, là cái căm tức của Tiểu Quỳnh, là cái cúi đầu không nói của Lam Linh, còn có cả sự bi phẫn của Hồng Ngân. Cô im lặng rồi cố hồi tưởng xem chuyện gì đã xảy ra, cô uống say rồi gặp Trình Viễn, sau đó, anh ta đã đưa cô đến một căn phòng xa lạ, anh ta đã xé rách áo cô, ôm hôn cô và trong đáy mắt đó xuất hiện dục vọng dâng trào. Ngọc Diệp co rúm mình lại, cúi đầu nhìn xuống đất, lấy hai tay ôm lấy vai mình, cô run lên từng đợt, người toát đầy mồ hôi. Hắn ta đã cưỡng bức cô!
"Diệp... mọi chuyện không sao rồi... Đừng sợ mà." Đó là giọng nói của Thiên Nghi, Ngọc Diệp ngước lên nhìn cô ấy, người này bị cô mắng chửi thậm tệ, vốn tưởng khi gặp lại sẽ lên giọng cho cô biết thế nào là lễ độ, nhưng Thiên Nghi lúc này đang dùng bàn tay vẫn đang truyền dịch nắm lấy tay cô, nhìn cô bằng chính sự chia sẻ và ẩn hiện một nỗi đau thay cô.
"Nghi... Nghi ơi!... Diệp…" Ngọc Diệp không nói thành lời, chỉ ấp úng muốn nói thêm nhưng nước mắt trực trào ngăn những lời vừa nói lại. Cô vòng tay ôm lấy Thiên Nghi, tựa người vào Thiên Nghi và khóc thành tiếng.
"Không sao đâu Diệp... tên cầm thú đó đang dở sống dở chết kìa... Hắn ta sẽ bị cảnh sát bắt ngay khi hồi phục... Không sao đâu."
Ngọc Diệp vừa mếu máo khóc không nên lời, cứ một tiếng gọi trong sợ hãi là một tiếng nấc đầy uất ức nghẹn ngào, khóe môi cô bị vết thương do tên Trình Viễn đó gây ra, hai cổ tay đều bầm tím bởi hắn ta dùng lực quá mạnh, khắp người Ngọc Diệp chỉ còn vết bầm thôi, da cô luôn nhạy cảm như thế.
Tiểu Quỳnh cũng không thể ngăn nổi nước mắt đành quay đầu ra cửa sổ mà lặng lẽ tự gạt đi hai hàng lệ cứ muốn rơi mà không cho phép ngừng, Lam Linh đến bên cạnh đưa khăn giấy cho Tiểu Quỳnh mà không biết bản thân cũng đang khóc. Hồng Ngân tức giận cố nén nước mắt rồi quay đi rời khỏi phòng, đến tìm tên gây ra chuyện, tiếp tục cho hắn biết thế nào mới là đau khổ, cô thề nếu không cho hắn lê tấm thân tàn dại để xé lịch trong tù thì cô không phải là đại tỉ Hồng Ngân nữa.
Hải Băng nhìn mọi người rồi mắt rưng rưng, cô đến vỗ vỗ vai Ngọc Diệp: "Diệp không bị gì cả, tên đó bị đánh thương tích đầy mình, đầu thì vỡ, cảnh sát vẫn đang trông chừng, cho dù gia thế hắn có tốt đến đâu cũng không tránh khỏi tội danh có ý đồ cưỡng bức. Hắn ta chưa làm gì đâu... Diệp đừng lo mà..."
Ngọc Diệp buông Thiên Nghi ra, cô nhìn mọi người rồi lấy lại mọi cảm giác của bản thân, có lẽ cô không bị gì thật, cô không sao, không sao rồi... Rồi Ngọc Diệp lại bật khóc thật lớn.
"Diệp có lỗi với mọi người... Diệp là đứa bạn tồi... Đừng quan tâm tới Diệp nữa…"
"Con nhỏ này, bị mình đánh chưa đủ sao. Đợi Diệp khỏe đi, mình sẽ cho Diệp biết thế nào là taekwondo chính hiệu." Tiểu Quỳnh hùng hổ bước tới đe dọa khiến cho không khi bớt phần căng thẳng. Bỗng Lam Linh có điện thoại nên xin phép ra ngoài nghe.
"Không ai trách Diệp cả... Chúng ta là bạn mà." Nghe Hải Băng nói thế, lòng Ngọc Diệp càng thấy có lỗi nhiều hơn, nhất là đối với người đang ngồi trước mình. Cô cầm tay Thiên Nghi, hai bàn tay nhỏ nhắn, cái nào cũng đang truyền dịch áp vào nhau: "Tha lỗi cho Diệp... Thiên Nghi... Diệp xin lỗi... xin lỗi Nghi, chỉ vì Diệp đang bực tức lại thấy Đại Phong như thế nên mới có mấy ý nghĩ điên rồ kia... Xin lỗi Nghi... xin lỗi..." Cô nói trong nước mắt, càng nói càng không đầu không đuôi, Ngọc Diệp luôn nhanh nhẹn giờ lại không có cách nào biện hộ cho lỗi lầm của mình nữa.
"Diệp! Đừng nói nữa có được không hả?" Nước mắt Thiên Nghi cũng đầm đìa: "Nghi không trách Diệp mà, chúng ta luôn là bạn tốt, không sao cả, qua chuyện này chúng ta sẽ hiểu nhau hơn, Diệp đừng xin lỗi nữa, Nghi không muốn thấy Diệp như thế đâu..."
"Hai con này... khóc làm người ta khóc theo nè..."
"Băng thấy họ y như người yêu vừa làm hòa..."
Ngọc Diệp ôm lấy Thiên Nghi: "Cảm ơn Nghi..." Cô nhìn hai người kia bằng mắt ngấn nước: "Cảm ơn mọi người... cảm ơn đã không bỏ mặc Diệp... cảm ơn..."
Hai người kia từ khóc chuyển thành cười rồi đứng bên cạnh, Lam Linh cầm điện thoại bước vào đến cửa, nhìn cảnh tượng ấy, cô lặng im. Dưới ánh nắng, họ rạng ngời và lộng lẫy như hoa hồng, nước mắt long lanh tựa pha lê, nụ cười đầy ấm áp như hoa bách hợp và thật dịu dàng như cánh hoa bồ công anh...
Nhờ Nhật Hoàng có quen biết trong bệnh viện nên Ngọc Diệp dễ dàng chuyển phòng sang nằm cùng Thiên Nghi. Trong căn phòng vip hai người, có vẻ náo nhiệt hẳn lên, chỉ có vậy mới quên được nỗi đau mà họ đang chịu.
Tên Trình Viễn vẫn còn hôn mê do đầu bị trấn thương mạnh, người gây ra lại không phải chịu bất kì trách nhiệm nào, nhưng còn hắn ta, dù gia đình có mời luật sư giỏi đến đâu thì cũng phải ngồi ăn cơm tù, mà dù sau này có ra tù, có chết hắn vẫn không dám tìm đến Ngọc Diệp lần hai.
Thứ nhất, bố mẹ hắn vì việc hắn làm đã chịu ảnh hưởng không nhỏ, mọi hoạt động của công ty không biết vì sao bị ngừng lại tất cả, đã có một thế lực nào đó ở phía sau gây nên.
Thứ hai, chỉ cần hắn tỉnh lại sẽ gánh ngay thủ đoạn trả thù dài lâu của đàn chị Hồng Ngân, ngoài ra còn đối đầu luôn với cả người từng làm mưa làm gió trong giới ăn chơi như Gia Minh.
Thế ra, lần này không ăn được thịt thỏ mà còn bị cọp nhai nuốt không bỏ xương... Trình Viễn mãi mãi cũng không bao giờ dám gặp mặt Ngọc Diệp thêm lần nào nữa, có đi đường cũng sẽ tránh xa cô ấy ra cả trăm mét thì tốt nhất.
Bà Lưu đã sang nước ngoài nên đám bạn không dám thông báo sợ bà lại lo, nếu để bà biết, bà sẽ ngất xỉu nữa vì bệnh cao huyết áp.
Ngọc Diệp dù sao cũng có những người bạn ở bên, cô cũng không hề muốn mẹ mình lo nên đành im lặng. Dù sao mọi chuyện đã qua.
Tối đến, Ngọc Diệp nghiêng người quay mặt vào tường để không ai thấy được nước mắt cô rơi nhiều như thế nào. Cô luôn suy nghĩ xem vì lí do gì mà mình được an toàn trong khi đã đến bên bờ vực thẳm. Ngọc Diệp sững sờ hoàn toàn khi biết người đã đưa tay cứu vớt cô lại là anh – là Đại Phong của cô. Hơi ấm mà cô cảm nhận được giây phút đó đích thực là của anh. Anh không những không bỏ mặc cô mà ngược lại còn yêu thương, lo lắng cho cô. Nhưng biết làm sao đây khi anh đi rồi, anh hận cô không yêu anh mà luôn mang đến cho anh toàn đau khổ, anh bỏ đi không chịu đoái hoài đến cô nữa...
Thiên Nghi bảo lúc Đại Phong đưa cô vào viện, anh ngồi rất lâu ở sofa nhìn cô, anh không nói bất cứ từ nào cho đến khi Thiên Nghi từ tầng trên nghe tin mà đến, lúc ấy Đại Phong mới đi, lúc anh bước đi, mắt anh đã đỏ hoe, có lẽ anh còn tiếc nuối đứa con gái vô lương tâm như cô đây.
Ngọc Diệp không hề biết rằng những gì cô làm trong suốt thời gian anh ở bên lại khiến Đại Phong thất vọng nhiều như vậy, anh đối xử tốt với cô, cô coi như điều hiển nhiên, anh tha thứ và chủ động gọi điện xin lồi mỗi lần gây nhau, cô cũng coi đó là chuyện vô cùng bình thường. Sự cao ngạo kia cướp đi niềm tin, cướp mất luôn cả tình yêu cuối cùng Đại Phong dành cho cô... Cô khóc, dùng răng cắn lấy khớp ngón tay của mình để đừng nấc thành tiếng mà ảnh hưởng đến Thiên Nghi, nhưng sao mà càng làm thế, cô lại càng đau khổ tiếc nuối như thế này... Sao anh không cho cô thêm một cơ hội nữa, nếu có thể, Ngọc Diệp nguyện dùng tất cả những gì cô có khả năng để bù đắp lỗi lầm của mình... Nhưng kết thúc thật rồi, anh đi đến một nơi mà không có sự xuất hiện của người hết lần này đến lần khác xem việc tổn thương anh là một trò chơi...
Anh nói với Thiên Nghi cô chưa hề yêu anh, sao anh biết rõ như vậy? Anh chắc chắn đến thế sao... Ngọc Diệp cần chặt cuộn len đan rồi ôm nó vào lòng, cô chỉ học lén mà mắc được vài đường vô cùng đơn giản thôi, cuộn len màu xám tro rất hợp với anh, anh luôn chọn nhữn gam màu tối làm chủ đạo, cô đã tập đan rồi, nếu đan xong, cô sẽ cho anh một bất ngờ... Sao anh không chịu cho cô cơ hội cuối, chờ để cô hoàn thành khăn choàng này. Nhưng Ngọc Diệp không có bất kì tư cách nào trách Đại Phong, anh đã quá bao dung cho cô suốt mấy năm qua, chính cô không biết trân trọng gì thì tự trách bản thân mà nằm đó khóc và khóc... Khóc để chứng tỏ cô đang đau, đau không chỉ cho riêng mình mà cho cả anh, cho cả tình yêu mà cô không hề quý trọng kia...
"Diệp..." Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai gầy của cô. Ngọc Diệp quay mặt lại thấy Thiên Nghi ngồi cạnh giường mình, mặt hiền hòa nhưng chứa đựng nhiều nỗi buồn không tên. Cô ngồi dậy, để cuộn len cạnh giường mình rồi quẹt qua quẹt lại trên mặt gạt phanh nước mắt.
"Không có gì đâu... chỉ là... ân hận. Có phải muộn quá không Nghi?"
"Không..." Cô lắc nhẹ đầu, mỉm cười: "Đại Phong vì quá yêu Diệp nên mới tránh mặt một thời gian, anh ấy cần thời gian ình nên Diệp nghĩ Diệp có thể cho anh ấy không?"
"Cho... Diệp sẽ cho Đại Phong thời gian, bất kể thời gian bao lâu Diệp cũng cho, miễn là anh ấy quay về cho Diệp thêm cơ hội nữa là được, Diệp còn lời chưa nói..."
Ánh mắt này của Ngọc Diệp, Thiên Nghi trong gần chín năm qua chưa từng thấy, từ lúc quen biết Ngọc Diệp vào năm lớp sáu. Với Thiên Nghi, Ngọc Diệp lúc nào cũng ham chơi và lại có thêm tính trăng hoa, không gì có thể giữ chân cô ấy. Còn lúc này, Ngọc Diệp cầm chặt tay Thiên Nghi mà gật đầu sau câu hỏi đó, Thiên Nghi tin rằng lần này nếu Đại Phong dám cược thì anh ấy sẽ thắng, chỉ tiếc Đại Phong không chờ nổi mà bỏ đi mất rồi...
"Vậy... Diệp dám chờ Đại Phong?"
Cô ấy gật đầu một cái rõ mạnh: "Chờ... Diệp chờ... Diệp tin Đại Phong sẽ quay về, nếu anh ấy muốn trốn thì dù Diệp lật tung cả quả đất cũng sẽ không tìm thấy, cô Hoa lại ghét Diệp như vậy, hỏi như không thôi. Nên Diệp sẽ chờ... chờ đến khi Đại Phong có đủ thời gian để Diệp còn cơ hội nói những lời trong lòng với anh ấy..."
"Ừm... Nghi tin rằng nếu Đại Phong biết Diệp thế này thì anh ấy hạnh phúc biết nhường nào... Người Diệp chờ còn cho Diệp hy vọng, nhưng còn Nghi..." Trong ánh sáng của đèn, gương mặt Thiên Nghi càng trở nên lạnh lẽo hơn, cô cúi đầu không dám nói nữa.
"Đừng bao giờ làm việc gì để mình phải ân hận..."
Thiên Nghi hiểu Ngọc Diệp đang khuyên cô như thế để cô có đủ dũng khí mà tiếp tục đuổi theo Hoàng Khang, dù anh có chạy xa hơn thì cô vẫn đuổi theo, miễn anh còn yêu cô, cô sẽ không cho phép mình bỏ cuộc.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
30 chương
25 chương
10 chương
317 chương
33 chương
105 chương