Bảo bối, em đang ở đâu
Chương 1
BÙM....một ai đó đã bị rơi xuống hồ, trên bờ là một cô bé thiên thần khoảng 7 tuổi đang hốt hoảng. Phía đằng xa , 2 bé trai khoảng 10 tuổi và một bé gái khoảng 8 tuổi chạy lại , mặt cũng biểu hiện nét lo sợ, cùng các vị phụ huynh. Cứu với.. ặc..ặc...người con gái khoảng 9 bị rơi xuống nước đang cầu cứu.
Nhi..Nhi..cố lên em - một cậu con trai mặt giống như mặt của cô bé thiên thần nhưng lại có đôi mắt màu nâu nhảy xuống cứu cô bé, kéo cô bé lên bờ, nhanh chóng kêu người lớn đến cứu.
Sau khi người cô bé bình tĩnh thù các quý vị phụ huynh mới hỏi.
- Nhi , con sao lại rơi xuống hồ, nói mama nghe- một người phụ nữ trung niên có một vài nét như cô bé thiên thần trên chính là mẹ cô bé , còn Nhi chỉ là con nuôi, mặt lúc nào cũng tỏ ra vẻ ngoan hiền, bao che cho bé nhưng trong lòng có tâm hồn rắn rết.
Hic..hic...là do Bé Băng ..Bé Băng...thấy bọn anh Minh luôn chăm sóc con nên nảy ra ghen ghét....hu...hu... Nhi vừa kể vừa khóc to hơn, áp vào lòng ngực ấm áp của mẹ nuôi nhưng miệng lại nở nụ cười không ai thấy được.
Không...không phải con- bé băng, cô bé thiên thần đang lo sợ khi ánh mắt của mọi người hướng về cô.
Băng nhi, sao con lại làm vậy- người đàn ông trung niên nhìn Băng ánh mắt thất vọng.
Không ...không phải con mà..baba...mama ...anh- cô bé nhìn xung quanh, ánh mắt của mọi người .
Bốp...bốp.. Băng..sao con lại làm vậy hả, mẹ có dạy con như thế sao- mẹ nó tức giận đánh nó , không còn xem nó là đứa con ruột của mình nữa mà chính Nhi mới là con của bà sinh ra..
Mama...nó hoảng sợ vì đây là lần đầu tiên mẹ đánh nó.
Anh Minh- bé thất vọng quay qua anh trai của bé.nhưng một câu nói của anh làm bé như rớt xuống địa ngục.
Anh không ngờ em lại là người như vậy- Minh lạnh lùng.
Chị Thảo- nó lại kêu chị của mình .
Anh Thiên- bé lại quay qua kêu vị hôn phu của mình...người luôn luôn yêu chiều bé.
Nhưng cả hai người lại cho bé một sự im lặng đáng sợ.
Mày cút khỏi nhà tao, mày không còn là con tao nữa- mẹ nó đuổi nó đi
Ha...ha...thì ra là vậy, cái gia đình này tôi không cần nữa, ngay cả con ruột của mình cũng không tin, vậy thì chào mọi người- bé như người điên mà khóc quay lưng lại bước ra khỏi ngôi nhà đáng ghê tởm kia.
Băng..băng...- các cô cậu bé định chạy ra ngăn nhưng đã bị người hầu ngăn lại do lệnh của ông bà chủ.
Tiểu thư...- một cậu thanh niên khoảng 20 tuổi chạy ra ngăn đó chính là quản gia do chính ông ngoại đưa cô, chỉ nghe lời cô.
Anh Dương, anh bảo trọng nhé- nó quay lại nở nụ cười nhưng không còn vẻ ngây thơ nữa mà thay vào đó là nét ưu thương.
Sao cô không về với ông ngoại của cô, tôi sẽ điện cho ông chủ - anh thắc mắc
Xin đừng nói với ông, em đã không còn mang dòng máu của ông nữa nên xin anh - nước mắt nó lại rơi khi nghĩ về người ông yêu quý của mình.
Vậy , chúc cô sinh nhật vui vẻ- anh đặt con gấu vào tay cô.
Cảm ơn anh- nó lại mỉm cười nhưng đây là nụ cười chân thật của cô.
Hẹn gặp lại cô- anh nhìn bóng dáng cô đơn lẻ loi. Một đứa trẻ mới 7 tuổi lại bị chính cha mẹ ruột của mình đuổi ra khỏi nhà trong ngày sinh nhật, có ai lại chịu được cơ chứ
Truyện khác cùng thể loại
118 chương
85 chương
40 chương
67 chương
343 chương
91 chương
1 chương
112 chương
9 chương