Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu ?
Chương 94 : Tuyệt vọng
Anh bần thần cố quên đi sự hổ thẹn của bản thân, dù sao Hoàng Khang cũng không cần Thiên Nghi nữa rồi, Đăng Khôi có nhiệm vụ phải lo lắng cho cô ấy...
"Đăng Khôi."
Anh nhìn ra phía cửa thấy Lam Linh, Tiểu Quỳnh và Hải Băng bước vào. Người vừa gọi tên anh là Lam Linh.
"Mọi người thăm Nghi sao? Cô ấy vừa mới ngủ."
"Cái tên Hoàng Khang chết tiệc, dám làm Thiên Nghi của chúng ta ra nông nổi này... Mình thề là sẽ không tha cho tên bạc tình đó đâu..." Tiểu Quỳnh nghiến răng ken két phẩn nộ, ngồi phịch xuống sofa tự rót cốc nước uống vào để hạ hỏa.
Nhìn người nằm trên giường, không ai mà không thương xót. Thiên Nghi vui vẻ hoạt bát ngày nào giờ như đóa hoa bị vùi dập giữa bão giông, sắc mặt cô xanh xao gầy gò, hai hõm má hiện lên hẳn, cả đôi mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô. Môi cô bị khô nứt do sốt nặng, bàn tay trái vẫn bị băng quấn lại bởi vết thương nhiễm trùng... Thiên Nghi giờ đây, không còn là Thiên Nghi tươi tắn của nhóm Ngũ Long công chúa ngày nào nữa.
Trong khi Hải Băng ngồi cạnh giường nắm lấy tay Thiên Nghi mà rơi lệ thì Lam Linh chỉ biết đứng đó nhìn cô bạn thân từ nhỏ đang ngủ say với bộ dạng ấy. Bàn tay giữ túi xách càng nắm chặt hơn, Lam Linh quay đầu đi khỏi phòng bệnh rồi ra đứng ngoài hành lang mà lấy tay che miệng khóc, nước mắt mặn như nó không thể xóa bỏ cảm giác hối hận lẫn tội lỗi trong Lam Linh bấy giờ. Cô hạ người từ từ xuống ngồi hẳn lên sàn, những bác sĩ lẫn y tá qua lại đều nhìn ngó xem xảy ra chuyện gì, nhưng Lam Linh nào hay, có một người cũng đứng bên cạnh cô, không biết làm gì cho cô lúc này, nên lau nước mắt cho cô hay lẳng lặng bỏ đi...
"Đừng khóc..." Cuối cùng Đăng Khôi cũng chìa trước mặt Lam Linh một tờ khăn giấy, Lam Linh không nhận mà tự tay gạt nước mắt của mình, tiếng nấc còn nghẹn ngào chua xót...
Khi hai người ngồi ở ghế đá tại công viên của bệnh viện, Lam Linh đã ngừng khóc, chỉ nổi mũi và mất đều đỏ hoe,
"Em về lâu chưa?"
"Mới vừa xuống máy bay."
"Về nghỉ ngơi đi, chuyến bay dài như vậy chắc chắn sẽ rất mệt, Thiên Nghi để anh lo được rồi, ngày mai em hãy đến."
Cô mỉm cười: "Anh vẫn lo cho Thiên Nghi nhiều lắm đúng không?"
Đăng Khôi im lặng không nói lời nào nữa, buổi sáng ngoài công viên có vô số người bệnh đang tản bộ, chỉ có hai người là ngồi yên tại đó không lên tiếng nữa, cũng không biết nói gì với nhau bây giờ, đã rất lâu rồi, Lam Linh cảm nhận Đăng Khôi dường như khác xưa rất nhiều, không còn hiếu thắng thích tranh giành, anh bình tĩnh và trầm hẳn đi. Còn cô, cô có thay đổi gì sau gần hai năm sống một mình nơi đất khách quê người? Cũng chỉ là con đường thành công được đổi bằng một lỗi lầm mà thôi.
Được một lát, Lam Linh lên phòng bệnh thăm Thiên Nghi, Đăng Khôi đã về trước không làm phiền mọi người trò chuyện, lúc Lam Linh vừa bước vào thì trong phòng đã có thêm Hồng Ngân và Gia Minh, Thiên Nghi ngồi trên giường tựa đầu vào đầu giường được kê gối cẩn thận, thấy cô, Thiên Nghi nở nụ cười dịu dàng, nhưng Lam Linh cảm thấy nụ cười đó cô không hề xứng đáng và cũng không dám nhận lấy...
"Nghi khỏe chưa?"
"Ừm... Linh mới về sao không ở nhà nghỉ cho lại sức, Nghi không sao rồi, cảm thôi mà."
Gia Minh đang ngồi trên sofa cạnh Tiểu Quỳnh, anh cứ cúi gầm mặt xuống đất không lên tiếng từ khi bước vào, lúc này trông Thiên Nghi như thế, anh càng muốn đấm cho Hoàng Khang vài cái nữa.
"Thiên Nghi này... chuyện đó em đừng bận tâm, thứ người như cậu ta không xứng với em, em tốt như vậy chắc chắn sẽ tìm được một người đáng để em yêu."
"Anh đang nói anh đấy à?" Tiểu Quỳnh bĩu môi khi nghĩ những lời đó chỉ toàn biện hộ cho anh em tốt của Gia Minh. Cô giật lấy dĩa trái cây trước mặt Gia Minh rồi trừng mắt nhìn anh ta.
"Xin lỗi Nghi... Tôi cũng hết cách rồi..." Hồng Ngân ngồi cạnh đó cũng không thể nhịn được nữa, chửi cũng chửi rồi, đánh cũng đánh rồi, Hoàng Khang vẫn tỉnh bơ như chưa xảy ra bất kì chuyện gì cả.
"Không sao nữa đâu...N ghi tin Hoàng Khang có lý do."
"Lý do gì nữa... Nghi à Nghi, đừng tin hắn ta, người như thế chỉ dùng nắm đấm mới giải quyết được thôi." Rồi cô quay phắt sang Gia Minh: "Chiều nay anh với tôi đến cho anh ta một trận ra hồn."
Lam Linh nhìn quanh bỗng thấy thiếu một người: "Ngọc Diệp đâu?"
Phòng im lặng, cô về nước nên chưa hay biết chuyện Ngọc Diệp trở mặt với Thiên Nghi, mà điều bất ngờ nhất là Ngọc Diệp lại nghi ngờ Đại Phong day dưa tình cảm cùng Thiên Nghi, vì chuyện này mà cả Hải Băng và Tiểu Quỳnh cũng đều bất đồng cùng Ngọc Diệp. Kết quả bây giờ Ngọc Diệp không cần ai hết, cứ đi thâu đêm ăn chơi cùng đám bạn cũ bên The First.
Sau khi nghe mọi người nói tình hình cụ thể, Hồng Ngân ở lại chăm sóc Thiên Nghi, Gia Minh phải về trường xử lí một số việc tiện thể tìm Hoàng Khang hỏi cho rõ lần nữa. Còn ba người kia thì đến nhà tìm Ngọc Diệp.
Diệp tiểu thư đang nằm dài ở nhà xem tivi, vừa nhìn thấy ba người kia bước vào, cô hờ hững như chẳng trông thấy, đến cả bà Lưu mấy ngày nay trông thái độ đó của con mình mà còn ngao ngán, đành sang nước ngoài tham gia một hoạt động từ thiện.
"Thiên Nghi nhập viện rồi." Hải Băng đến tắt tivi rồi ngồi đối diện với Ngọc Diệp. Cô nàng ngồi dậy ôm gối vào lòng nhìn Lam Linh: "Về rồi sao? Tưởng rằng ba năm Linh hết chuyến du học mới về luôn chứ."
"À... tôi nghỉ hè."
Càng nghĩ càng tức giận, Tiểu Quỳnh ném cái gối vào người Ngọc Diệp rồi quát lớn: "Diệp đừng có như thế nữa, nghi ngờ ai không nghi ngờ mà lại nghi ngờ bạn mình là sao hả? Thiên Nghi đã đủ tội rồi, bị Hoàng Khang bỏ rơi giờ lại còn bị Diệp ghẻ lạnh, rốt cuộc có còn là bạn không vậy?"
Ném cả hai cái gối xuống sàn, Ngọc Diệp đang bực tức vì Đại Phong không thèm giải thích lấy một câu, anh gần như đoạn tuyệt quan hệ với cô. Giờ lại thấy cả nhóm bạn của mình vì Thiên Nghi mà đến đây làm ầm lên, Ngọc Diệp không thể nhịn được nữa.
"Bạn bè? Vì nghĩ bạn bè nên tôi mới cho qua mọi chuyện, các người không nghĩ Thiên Nghi và Đại Phong có chuyện gì sao? Lầm rồi, Đại Phong chăm sóc Thiên Nghi thấy rõ, không ai nhìn ra sao, ba người mà gặp chuyện thì có bao giờ Đại Phong tận tâm chu đáo thế không hả? Còn Thiên Nghi, bị Hoàng Khang bỏ coi chừng vì Hoàng Khang nhận ra được bộ mặt thật của cô ta thôi."
"Ngọc Diệp!" Hải Băng tức giận đứng hẳn dậy: "Diệp vừa phải thôi, giờ phút này mà còn ghen bừa bãi, sao Diệp không tự hỏi lại mình đã làm gì khiến Đại Phong thất vọng, đến lúc chia tay rồi mà còn đổ tội hết cho Thiên Nghi, đúng là Đại Phong có quan tâm Thiên Nghi, nhưng đó chỉ là chuyện bình thường thôi."
Lam Linh nhìn tình hình không ổn nên nắm lấy tay Ngọc Diệp, bàn tay đang run lên vì tức giận, làn da trắng của Diệp tiểu thư đang chuyển sang màu đỏ hồng.
"Nghĩ kĩ lại đi Ngọc Diệp... Thiên Nghi không thể nào như Diệp nói đâu."
Cô liền quay hẳn sang Lam Linh nói bằng giọng bất bình: "Linh còn nói giúp Thiên Nghi, chẳng phải từ nhỏ Thiên Nghi đã cướp mất Đăng Khôi của Linh sao? " Sau đó Ngọc Diệp lại nhìn về Hải Băng: "Cả Băng nữa, Băng quên trước kia Thiên Nghi đã tranh giành Nhật Hoàng với Băng hả? Sao hai người không chịu nghĩ vậy, Thiên Nghi đã có hai lần thì đương nhiên có lần thứ ba, Đại Phong vốn yêu mến cô ấy, giờ Hoàng Khang cũng không cần Thiên Nghi nữa, Thiên Nghi tất nhiên quay sang Đại Phong của Diệp rồi."
Tiểu Quỳnh giơ tay lên hạ thẳng vào mặt Ngọc Diệp một cái tát, âm thanh rõ ràng khiến mọi người sững sờ.
"Bạn bè... Chúng ta quen biết Thiên Nghi bao lâu rồi mà Diệp lại nói vậy, cùng học chung trung học đến khi cả nhóm đều có người yêu... Vậy mà không ngờ Diệp lại có thể nói ra những lời ác độc đó..."
"Đúng đó... tôi không xem các người là bạn nữa, ai cũng bên vực cô ta, trước giờ luôn như thế... Đi đi! Đi hết đi!" Mắng xong, Ngọc Diệp ôm mặt chạy lên lầu đóng sầm cửa lại, cô ngồi tại đó mà khóc nức nở.
Tại sao thế? Bạn bè trở mặt không cần, đến cả tình yêu cũng ghét bỏ cô. Rốt cuộc cô sai ở đâu? Mọi chuyện sao lại ra thế này? Ngọc Diệp tự hỏi lòng mình.... Bản thân có gì sai?
Ba người không biết làm gì hơn, giờ này mà lên đó chỉ nổi cãi nhau nữa thôi. Tình bạn đôi lúc không cần định nghĩa chỉ cần hiểu nhau, tôn trọng và tin tưởng nhau thì quá đủ rồi. Tuy nó không lớn mạnh như tình yêu, nhưng khi mất đi tình bạn, bạn sẽ cảm thấy mình cô đơn, lạc vào một thế giới lớn rộng như chẳng có chỗ nào để dừng chân... Mất đi phương hướng cho chính mình.
Tối nay, trong một quán bar náo nhiệt, đầy tiếng nhạc sàn sôi nổi, những bóng hồng lắc lư theo điệu, nơi đó, chỉ có mùi hương ngào ngạt của tất cả những nước hoa đẳng cấp khác nhau, nơi đó đầy son phấn làm nổi bật những cô nàng đang cố sức đung đưa ẻo lả bên các chàng công tử thứ thiệt không ngừng hưởng ứng. Cô ngồi trước quán rượu, trên tay vẫn cầm ly rượu mạnh màu trắng đó, hết cốc này đến cốc khác, cô muốn uống thật say để quên đi nỗi đau bị cả tình bạn lẫn tình yêu lừa gạt. Nhưng càng uống, cái cảnh tượng kẻ mang danh nghĩa là bạn trai đang ôm lấy nhỏ bạn thân mình tin tưởng nhất cứ hiện lên, anh ấy nói sẽ ở bên chăm sóc cô ta, anh ta nói không nhẫn tâm nhìn cô ta khóc, còn cô thì thế nào, anh chẳng phân biệt đúng sai, không hiểu cho cảm giác của cô rồi cứ lạnh nhạt vô tình bỏ mặc cô không thèm lo tới.
Cô lên xe của Trình Viễn sao anh lại không chịu đuổi theo, chỉ cần thấy bóng anh đuổi theo, cô sẽ xuống xe ngay lập tức, anh chỉ biết ra lệnh cho cô, anh không hiểu cô. Đó là những gì Ngọc Diệp luôn cho là đúng.
"Sao rồi?"
"Anh đến đây… làm gì hả? Tôi chưa thê thảm thì anh không hài lòng sao..."
Cô ngước mặt lườm người đàn ông đã ngồi sát vào mình, tay cũng nâng ly rượu tương tự. Anh ta vuốt keo vào tóc mái hất ngược lên, để lộ vầng trán đầy đặn cùng ánh mắt lãng tử phong lưu. Anh là Trình Viễn – một công tử ăn chơi và nhẫn tâm ruồng bỏ tất cả những người con gái quanh mình mà không chút thương tiếc.
"Em nói gì vậy cục cưng? Thấy em và Đại Phong như thế... Anh đau lòng hơn bất kì ai..."
Ngọc Diệp nhếch môi cười chế giễu anh, đau lòng sao? Thấy tôi như thế anh vui còn chưa hết thì lấy gì mà đau lòng. Cô không thèm quan tâm đến vẻ mặt đắc ý của anh ta nữa, cúi đầu xuống uống liên tiếp, xem rượu như nước lã mà đổ vào bụng mình.
"Anh có ý này... Hay là bỏ quắc đi Dương Đại Phong, em về bên anh đi, anh bảo đảm cho em cuộc sống tốt đẹp hơn em đang có."
Trông Ngọc Diệp đã say khướt, cả lời nói của anh mà cô cũng bỏ ngoài tay, đôi gò má ửng hồng, mái tóc màu vàng nâu uống nhẹ đang phủ xuống bờ vai trắng ngần. Người Trình Viễn bắt đầu có những ngọn lửa thôi thúc, nỗi khao khát của anh đang dần muốn chiếm hữu cô gái đầy sức hút này. Anh ta vòng tay qua eo Ngọc Diệp rồi ôm chặt cô vào lòng.
"Làm... gì thế hả?" Cô quay người định gián cho tên đó một bạt tay, nhưng cô say quá rồi, tay nhấc không nổi, trước mắt chỉ hình ảnh mập mờ của một người đàn ông, Ngọc Diệp không thể xác nhận rõ đó là ai, cũng không thể dùng sức xô một làn khí nóng đang lan tỏa khắp người cô ra ngoài...
"Đại Phong... Là anh... sao?"
"Ừ... Chúng ta về thôi..."
Ngọc Diệp gật đầu rồi tựa vào lòng anh, mặc cho anh ôm ấp dắt cô khỏi nơi ồn ào đó. Tiếng nhạc ầm ĩ đã không còn, xung quanh cô có một luồn khí lạnh ập vào, có lẽ là máy điều hòa... Cứ như thế, Ngọc Diệp an tâm nhắm mắt lại để cho Đại Phong đưa về.
Khi cô chập chờn mở mắt, mọi thứ xung quanh hoàn toàn xa lạ, hơi rượu vẫn còn, cô cố ngồi dậy để lấy lại chút tỉnh táo. Cô vừa thiếp đi chưa được bao lâu... Đại Phong... Chính Đại Phong đã đưa cô rồi khỏi quán bar, trên xe anh còn ôm cô vào lòng, hôn lên khắp mặt cô... Nhưng sao hơi thở đó vô cùng xa lạ... Lại lần nữa, Ngọc Diệp lắc lắc đầu để nhớ lại...
"Sao lại tỉnh nhanh thế? Coi ra rượu này không hợp với em rồi? Cục cưng?"
Cái gọi kinh tởm đó không thể là của Đại Phong. Ngọc Diệp bừng tỉnh nhìn người đang từ phía cửa tiến lại gần mình, Trình Viễn, anh ta đang tiến lại gần cô, không những thế, tên đó còn từng chút từng chút một cởi bỏ áo sơ mi của mình... Theo phản xạ, Ngọc Diệp đứng bật dậy định chạy trốn, nào ngờ đâu rượu vẫn còn đọng lại trong người, cô loạng choạng rồi ngã phịch xuống giường, tay cố gượng dậy lần nữa, không thể để hắn ta đến gần.
Không kịp rồi, eo cô đã bị ai đó giữ chặt lấy, hắn ta cầm chặt hai tay Ngọc Diệp, ôm cô hẳn vào lòng rồi không ngừng hôn lên khắp khuôn mặt xinh xắn như nàng Bạch Tuyết kia... Ngọc Diệp gớm riết cái hôn của hắn, kinh tởm cái hơi thở xấu xa của hắn... Cô vùng dậy nhưng không thể cử động nổi nữa, tay chân đều bị hắn ta khống chế... Hắn đè lên người Ngọc Diệp, quấn chặt môi cô... Phản kháng, Ngọc Diệp dùng hết ý nghĩ còn lại mà cắn thật mạnh vào thứ đang cuống lấy lưỡi cô.
Bốp... Má cô đau điếng, cô hoàn toàn không thể hình dung đươc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, gương mặt cầm thú kia đã mờ dần, chỉ còn tiếng chửi làu bàu như con thú đang gầm lên vì tức giận.
"Mẹ kiếp... Dám cắn tao sao?" Hắn tức giận giật phăn lớp vải mỏng manh trên người Ngọc Diệp, chiếc áo ngắn tay bị hắn quăn xuống sàn như mảnh giẻ. Lần này hết thật rồi, bàn tay hắn không ngừng chuyển động theo từng đường cong quyến rũ đó. Đại Phong! Đại Phong! Đại Phong! Anh đang ở nơi nào... Anh bỏ rơi em thật sao...
"Đại Phong... Cứu em..." Cô chỉ có thể nói lên mấy từ cuối cùng đó. Một bạt tay lại gián xuống.
"Thằng đó không cần cô nữa... Ngoan ngoãn nghe theo tôi thì ít ra tôi sẽ nhẹ nhàng với cô..."
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
30 chương
25 chương
10 chương
317 chương
33 chương
105 chương