Hình danh tiểu sư gia

Chương 3 : Ánh sáng kỳ lạ.

"Không dám!" Tư Đồ Sách thu liễm tươi cười, nghiêm mặt nói: "Những chi tiết nhỏ nhặt cũng có thể dùng để phá án. Tại hạ nghe nói Hạ sư gia phá án như thần, cho nên tại hạ rất là ngưỡng mộ. Vừa lúc tại hạ cũng thích tìm tòi nghiên cứu một ít vụ án bí ẩn. Lần này có diễm phúc được chứng kiến Hạ sư gia phá án. Tại hạ mới cả gan mạo muội muốn cùng Hạ sư gia luận bàn một chút kỹ năng phá án. Thực không muốn Hạ sư gia hiểu lầm tại hạ có ý xấu, một khi đã như vậy, xem như tại hạ lắm miệng. Cáo từ!" Tư Đồ Sách xuyên việt cũng đã được nửa tháng. Hắn cũng đã học được một ít lễ nghi thời Minh triều. Lúc này, hắn chắp tay thở dài làm lễ, lập tức vừa chắp tay, quay đầu xoay người muốn đi. Một chiêu "lấy lui làm tiến" quả nhiên hiệu quả, Hạ Lan Băng lông mày dựng lên: "Đứng lại!" Tư Đồ Sách nghe thấy liền dừng lại, nhưng hắn không có quay người lại. Hạ Lan Băng nói : "Ngươi muốn cùng ta luận bàn kỹ năng phá án?" "Đúng vậy!" "Ngươi rốt cuộc là ai?" "Tại hạ chỉ là một kẻ lang bạt trên giang hồ mà thôi." "Ngươi có giấy thông hành không?" Tư Đồ Sách trong lòng hồi hộp, trấn định tự nhiên, nói : "Đương nhiên là có!" Hắn trước khi lên tiếng, đã suy nghĩ kỹ. Trong trường bào của lão thầy bói thể nào cũng có giấy thông hành, nói không chừng lại có thể dùng để nguỵ trang một chút, cũng may giấy tờ thông hành thời cổ đại chỉ có ghi danh tính cùng miêu tả bên ngoài mà không có ảnh chụp. Tuy tuổi của hắn và thầy bói tuổi tác có đôi chút chênh lệch, nhưng cũng đành nhắm mắt nhận liều mà thôi. Dứt lời, hắn sờ sờ lên ống tay áo của trường bào. Thời gian này, do tiếp xúc nhiều, hắn cũng biết cổ nhân mặc trường bào khi có vật cần cất giữ thường để ở túi của ống tay áo hoặc là thắt lưng, vừa rồi khi lão thầy bói cởi trường bào ra, hắn không thấy lão có mang theo túi ở thắt lưng. Vậy thì, chỉ có một khả năng là đồ đạc đều nằm ở ống tay áo. Quả nhiên, vừa sờ đã thấy một tờ giấy gấp tư, trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng bất động thần sắc. Hắn lấy giấy ra, thấy trên bìa quả nhiên viết hai chữ "Thông hành", lập tức xoay người lại, đưa tới cho Hạ sư gia. Hạ Lan Băng không cầm lấy tờ giấy, vẫn đứng yên đối diện hắn, chậm rãi nói: "Ngươi muốn tỷ thí như thế nào?" Tư Đồ Sách thuận thế thu hồi giấy thông hành, cất lại vào ống tay áo, vỗ vỗ túi tiền bên hông, nói : "Bây giờ chúng ta cùng đặt cược đi. Chỗ này của tại hạ có bốn lượng bạc trắng. Trong thời gian tàn một nén nhang. Nếu tại hạ không tìm thấy đạo tặc, thì xem như tại hạ thua, bạc trắng sẽ giao cho Hạ sư gia, chỉ đơn giản vậy thôi." Hạ Lan Băng thản nhiên nói: "Nguyên lai các hạ không phải đến tìm ta tỷ thí, mà là đến hiển lộ bổn sự đây." "Ha ha, là lãnh giáo. Thỉnh Hạ sư gia xem lúc tại hạ phá án, nếu như có thể chỉ điểm một phần, tại hạ thật vô cùng cảm kích." Dứt lời, hắn chắp tay thở dài. Tư Đồ Sách thể hiện thái độ đúng mực, không kiêu ngạo mà cũng không siểm nịnh. Rốt cục khiến cho Hạ Lan Băng hứng thú, nói : "Tốt lắm, tại hạ mỏi mắt mong chờ. Phiền đốt một nén nhang!" Lão mập chưởng quầy vội vàng mang đến một cái Tiểu Hương lô, sau đó đốt một nén nhang. Mọi người vây xem thấy một thầy tướng số cùng nữ thần thám Hạ sư gia phá án, nghĩ thầm vụ này thật hay. Cả đám đều thực hưng phấn mà ráng ngẩng cổ, chen chân vào xem. Tư Đồ Sách cất bước tiến vào từ phía bên trái, đặt phướn gọi hồn cùng trường bào xuống. Hắn nhìn lướt qua chư vị thực khách ở giữa sảnh, lấy ra một gói to từ rương dụng cụ pháp ý, bước nhanh đến túi tang vật còn đang bị ghim dưới đáy bàn, ngồi xổm người xuống xem xét vật chứng. Hắn vừa cúi xuống nhìn, trong lòng nhất thời chợt lạnh. Hắn vốn tưởng là từ cây chủy thủ kia có thể tìm ra vân tay, sau đó tiến hành đem so với vân tay của đám thực khách , liền có thể tìm được tội phạm. Nhưng làm hắn đau đầu là, chuôi của chủy thủ bị dây thừng quấn quang, mà các vòng quấn lại cách nhau. Tuy rằng có thể có lưu vân tay, nhưng mà khoảng cách của dây thừng làm cho vân tay không được trọn vẹn. Cho dù có lấy được dấu vân tay thì sợ là cũng không tìm ra đủ điểm đặc thù để mà so sánh nhằm tìm ra thủ phạm. Trán Tư Đồ Sách có chút lạnh băng. Nếu là trước kia, hắn cố nhiên có thể còn tìm biện pháp khác, nhưng mà vừa rồi, hắn chỉ yêu cầu thời gian có một nén nhang! Một nén nhang thời cổ đại cũng không có bao lâu. Thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể nghĩ ra cách khác tìm được manh mối để phá án? Tư Đồ Sách chợt nhìn đến cái túi vải xanh. Muốn lấy dấu vân tay từ vải thì phải dùng phương pháp chưng cất, nhưng phương pháp này đòi hỏi nhiều dụng cụ và thời gian. Trong thời gian ngắn ngủi một nén nhang, hắn thực không có cách nào tìm ra biện pháp thay thế. Vân tay trên mép bàn? Không có sức thuyết phục! Đây là tửu lâu, ai cũng có thể đụng tới những chỗ này. Hắn đứng lên, quay đầu, liền thấy Hạ Lan Băng mặt lạnh lùng nhìn hắn. Ông trời ơi, vụ án này mà không phá được. Đừng nói đến chuyện hiển lộ bổn sự để dọa người, mà ngay cả giấc mộng có thể ở tại Trấn Hải huyện dựa vào phá án kiếm cơm ăn cũng tan thành mây khói. Điều phiền toái nhất chính là, chính mình mới vừa nói đặt cược bốn lượng bạc nhưng trên người thực chỉ có bốn văn tiền mà thôi. Trong đầu Tư Đồ Sách lúc này nhiều ý nghĩ xoay chuyển dữ dội. Lúc này đây đã lỡ leo lên lưng cọp, đi một bước tính một bước, điều quan trọng nhất là phải tìm ra chứng cứ. Hắn rất nhanh tỉnh táo lại, một lần nữa tập trung suy nghĩ của mình vào vụ án. Tên trộm này lợi dụng thời gian ngắn ngủi chưởng quầy đến cửa xem náo nhiệt, liền đánh cắp tiền trong ngăn tủ. Nếu hắn muốn đánh cắp bạc, nhất định đi đến trong quầy rồi mở ngăn tủ ra. Ở quầy nhất định còn có lưu lại vân tay hắn ! Chỉ cần lấy được dấu tay không giống với vân tay chưởng quầy, thì nhất định đó là dấu tay của đạo tặc ! Tư Đồ Sách cầm theo túi đựng rương dụng cụ pháp y, bước nhanh đi vào quầy thu ngân, đang muốn cất bước đi vào, bỗng nhiên hắn lại đứng lại, dừng ở trước quầy. Nền của tửu lâu là nền đất sét, phi thường bằng phẳng, bóng loáng. Liệu tên đạo tặc có thể lưu lại dấu giày ở đây không? Nếu như có thể phát hiện dấu giày, thì sẽ dễ dàng thuyết phục mọi người là dùng dấu vân tay nhiều. Tư Đồ Sách học qua lịch sử của điều tra hình sự . Hắn biết, Trung Quốc cổ đại từ rất lâu đã sử dụng chưởng ấn làm chứng cớ. Họ cũng dùng chưởng ấn trong công văn để nhận dạng. Nhưng mà, việc dùng chưởng ấn để phân biệt của Trung Quốc cổ đại chưởng không giống với việc sử dụng dấu vân tay của ngày nay. Đối với chưởng ấn thì người Trung Quốc trước đây chỉ dựa vào chưởng ấn lớn nhỏ, các đầu ngón tay dài ngắn mà tiến hành nhận dạng, mà không phải so với lòng bàn tay hoặc là vân tay. Cho nên, nếu như mình có lấy được vân tay đạo tặc, thông qua so sánh vân tay để tiến hành phá án, đối với cổ nhân mà nói, rất thiếu sức thuyết phục, bởi vì cổ nhân còn không biết thông qua vân tay có thể tiến hành nhận dạng. Nhưng là, bởi vì cổ nhân thực hiện chưởng ấn phân biệt, nếu có thể tìm được dấu giày, thông qua dấu giày tiến hành phân biệt, đối cổ nhân mà nói hẳn là càng có sức thuyết phục, cũng càng có thể làm cho bọn hắn tin tưởng. Hơn nữa giày thời xưa toàn bộ là làm bằng tay, các loại đồ án hoa văn đều có sự khác nhau. Nếu tiến hành so sánh, cổ nhân lại càng dễ tin tưởng. Nghĩ vậy, Tư Đồ Sách ngồi xổm người xuống, lấy rương dụng cụ pháp y từ trong túi ra, mở ra, lấy một chiếc đèn mũ đội lên đầu. Sau khi hắn bấm công tắc, phía sau quầy lập tức sáng ngời. Lão mập chưởng quầy đứng ở phía ngoài, tầm mắt bị ngăn cản. Hắn không biết Tư Đồ Sách ở phía sau làm cái gì, bỗng nhiên nhìn thấy trong quầy đột ngột phát ra ánh sáng, nhất thời hoảng sợ, vội vàng đi đến xem xét. Nhưng hắn lại bị Hạ Lan Băng ngăn cản. Hạ Lan Băng cũng rất ngạc nhiên, nhưng là nàng nén tò mò, không đi thăm dò xem. Mà nàng cũng ngăn trở lão mập chưởng quầy nhìn. Bởi vì nàng biết, tay thầy bói có gan trực tiếp cùng chính mình phá án, khẳng định có chút bổn sự. Phía trong quầy đột nhiên tỏa ánh sáng, có lẽ chính là do hắn dùng pháp thuật phá án. Nàng quyết định cố gắng không gây phiền nhiễu là tốt nhất. Tránh cho hắn lúc phá không được án, lại lấy cớ nói là do người khác phá hư việc. Tư Đồ Sách chậm rãi nằm úp sấp trên mặt đất, đầu nhìn nghiêng, quan sát mặt đất xem có lưu lại dấu giày gì không. Đột nhiên, ánh mắt hắn bắt gặp mấy dấu chân trần còn rất mới! Dấu chân trần! Dấu vết này so với dấu giày lại càng có sức thuyết phục hơn! Nếu là so dấu giày, tên trộm có thể nói là cho người khác mượn giày nên không biết, còn nếu so bằng dấu chân trần thì tên trộm sẽ không biện pháp chống chế!