Ác Hán

Chương 1

Đổng Phi hoảng sợ phát hiện, hắn không ngờ đã biến thành trẻ con . Bên cạnh hắn còn nằm một nữ nhân, một nữ nhân có tướng mạo rất thanh tú nhưng đã không còn có hơi thở. Mà nơi hắn nằm cũng phi thường xa lạ , mọi người đều mặc cổ trang , hơn nữa ngôn ngữ tựa hồ rất xa lạ . Duy nhất có thể xác định những người này đều là người trung quốc , ít nhất hắn có thể hiểu được những người đó đang nói cái gì . “ Hài tử này cũng thật khó coi!” Nói chuyện là một nữ nhân cao lớn thô kệch, nhìn tuổi của ả thì khoảng ba bốn mươi tuổi, nhìn qua rất là “ Bưu hãn” “ Không chỉ khó coi , mà còn là Tang Môn Tinh * ( chỉ điềm gở ) … A Quyên thật vất vả sinh nó ra, cuộc sống không có vui vẻ lấy một ngày thì đã bị tiểu gia hoả này hại chết . Người tiếp miệng, nhìn qua rất giống bà đỡ ở thôn Đổng Phi , những lời này nói ra mang theo vô tận oán độc , Đổng phi im lặng nghiêng tai lắng nghe mọi người xung quanh nói nhỏ, Ở trong nàykhông có một người nói tốt cho hắn. Trời ạ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Đổng Phi có chút mạc danh kỳ diệu , thật không nghĩ ra như thế nào lại biến thành bộ dạng như thế này. Hắn sinh tại xã hội hiện đại, bất qúa là một cô nhi,chỉ dựa vào những người thiện lương trong thôn nuôi hắn từng ngày lớn lên, sau lại làm bảo vệ rừng, thôn của hắn nằm ở Võ Lăng Sơn Hồ Nam, đây là ngọn núi có rất nhiều đông vật quý hiếm được Quốc Gia bảo vệ , cho nên ngoài đảm nhiệm chức vụ bảo vệ rừng , Đổng Phi còn có nhiệm vụ là bảo vệ các động vật . Mười ngày trước , Hắn phát hiện có người muốn vụng trộm liệp sát động vật trong núi. Với tinh thần có từ lúc nhỏ là người cực kỳ có trách nhiệm , Đổng Phi liền nhờ người trong thôn báo cảnh sát, còn mình thì mang theo vũ khí vào rừng tìm kiếm bọn săn trộm, sau mười ngày bôn ba hắn đã tìm được kẻ săn trộm, nhưng khi muốn bắt lấy kẻ săn trộm thì chính hắn lại bị võ cảnh hiểu lầm là bọn săn bắt trộm , chỉ vì một cái hiểu lầm , cho nên Đổng Phi đã trúng đạn mất đi mạng nhỏ . Đổng Phi không thân không thích không có gì vướng bận, Tại trước khi chết trong nháy mắt , không ngờ lại có cảm giác được giải thoát . Trên đời này chẳng lẽ thật sự có quỷ thần ,thật sự có luân hồi,? Đổng Phi tuy rằng ít học , nhưng cũng không tin chuyện quỷ thần,nhưng trong lòng lại đối với quỷ thần lại dâng lên một niềm không hiểu kính sợ . Nguyên tưởng rằng đã chết , nhưng không ngờ lại được sống lại ! Không phải truyền thuyết nói là khi chết phải đi qua cầu Nại hà , uống Mạnh Bà Thang hay sao? Vì cái gì mình vẫn nhớ rõ ràng chuyện trước kia? “ Hài tử này như thế nào lại không khóc?” Một cái phụ nhân đột nhiên lớn tiếng hỏi , lời nói mang nồng đậm chút nghi hoặc , đồng thời còn mang theo một chút sợ hãi . “ Hài, Hài tử này sẽ không là yêu quái chứ?” “ Nhất định là yêu quái, nếu không như thế nào lại khắc chết A Quyên? Nói không chừng chính nó giết chết A Quyên!” Một câu nói khiến cho đông đảo mọi người lâm vào khủng hoảng, Đổng phi vốn đang mê mang , nghe được những lời nói này không khỏi hoảng sợ, những người này cũng quá suy nghĩ đi , mình như thế này sao đột nhiên biến thành yêu quái? Đúng lúc này, một loạt tiếng chân truyền đến . Theo tiếng bước chân là một Đại hán khôi ngô , thân người vạm vỡ hiện ra trước mặt ĐỔng Phi, Đại hán này tuổi khoảng trên dưới bốn mươi, khuôn mặt ngăm đen cùng với bộ râu quai nón, toàn thân mang theo một cỗ phong trần . “ Con ta đâu, Con ta ở nơi nào ?” Đại hán khôi ngô lớn tiếng la lên, giọng nói như chuông đồng, làm cho lỗ tai của Đổng Phi cứ ông ông vang lên . “ Lão gia , đây là tiểu công tử …. Bất quá A Quyên đã chết !” Kiện phụ toát ra vẻ bi thương, trả lời vấn đề của Đại hán. “ Đây là con ta?” Đại hán mừng rỡ , đưa tay ôm lấy Đổng Phi , Nhưng khi hắn thấy rõ khuông mặt của Đổng Phi thì nhíu mày hỏi : “ Hài tử như thế nào lại khó coi như vậy ?” Tục ngữ nói rất đúng , như chân với tay , huyết mạch tương liên. Phàm là người cha khi ôm con mình luôn sẽ có một cảm giác thân thiết. Nhưng người đại hán lại không có cảm thụ như vậy, tương phản bởi vì Đổng phi lúc này đang trong tình trạng mê mang , cho nên ánh mắt dừng lại ở Đại hán lại biến thành một loại cự tuyệt lạnh lùng ngàn dặm , làm cho Đại Hán có chút không thoải mái. “ Lão gia, hài tử này từ khi sinh ra nó không có khóc!” Một ả kiện phụ nhẹ giọng nói cho Đại hán , làm cho khuôn mặt đại hán càng thêm âm trầm. “ Hài tử này là con ta?” Đại hán trong lòng cân nhắc, đối với đứa con càng vài phần không thích , nhưng lúc này một ả kiện phụ lại lầu bầu :” Hay là yêu quái, A Quyên nói không chừng là do nó hại chết.” “ Yêu Quái?” Trong đầu đại hán liện hiện ra một cái ý niệm, giật mình im lặng, tay không tự chủ được liền buông lỏng. Đổng Phi liền bị đánh rớt ngay trên giường, cũng may khoảng cách ngã từ tay xuống giường cũng không tính là cao, tuy rằng rất đau nhưng cũng không đủ để làm cho hắn khóc . Thân thể trẻ con , tư tưởng trưỏng thành, Đổng Phi trong phút chốc không thể thích ứng loại biến hoá này, khi thời điểm hắn rớt xuống giường theo bản năng không kêu lên một tiếng . “Chẳng lẽ hài tử này là yêu quái?” Phản ứng của Đổng phi lại càng khiến cho người xung quanh nghi ngờ . Đại hán trong lòng cực kỳ không thoải mái, chứng kiến Đổng Phi không khóc, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn hắn , cái trán không ngờ lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh . “ Người đâu , đến đưa tên yêu quái kia dìm vào trong ao sen !” “ Nhạc phụ , việc này không tốt!” Phía sau đại hán , xuất hiện một người thanh niên ước chừng mười bảy , mười tám tuổi, nhìn rất là thư sinh . Hắn nhẹ giọng nói :” Nói không chừng là một người bị câm điếc… Ngài năm nay đã gần bốn mươi, đến nay không có con trai, nếu….” “ Ngưu Phụ , ngươi xem ánh mắt của hắn, ngươi xem ánh mắt của hắn…. Ngươi có thấy hài tử nào mới sinh có bộ dạng như thế này? Không thể lưu nó, không thể lưu nó…. Nó ngay cả Nương mình cũng giết chết, nếu chờ hắn trưởng thành nhất định không bỏ qua cho ta. Nói không chừng đến lúc đó toàn bộ Đổng gia sẽ trở thành thực vật trong bụng hắn … Phải giết chết hắn!” Đại Hán hoảng sợ chỉ vào Đổng Phi , lớn tiếng quát lên . Thanh niên được gọi là Ngưu Phụ khẽ cau mày , Ánh mắt nhìn Đổng phi toát ra vẻ không đành lòng . Nhưng hắn cũng không dám khuyên can tiếp, dù sao Đổng Phi biểu hiện quá mức quỷ dị, hắn thật sự không rõ hài tử này là người hay quỷ đồng thời cũng lo lắng lời nói của nhạc phụ trở thành sự thật nên đành im miệng . Một kiện phụ tiến đến ôm lấy Đổng Phi . Đến lúc này Đổng phi mới kịp phản ứng. “ Ta không phải yêu quái, ta không phải yêu quái!” Hắn lớn tiếng quát to , đồng thời dùng sức dãy dụa, nhưng tiếng gào thét của gã lại chính là tiếng trẻ con đang khóc, mà sự dãy dụa kia càng làm cho mọi người nghi ngờ hơn. Hài tử này nghe hiểu? Bộ dạng như thế này nhất định là yêu quái! Đổng Phi ở trong tay kiện phụ ra sức dãy dụa , nhưng lực lượng trẻ con mới sinh so với người trưởng thành quả thực không đáng giá nhắc tới. Nguyên tưởng rằng chết oan chết uổng , tưởng có được cuộc sống mới nhưng không ngờ lại càng chết oan uổng hơn .Ở thị trấn ông thầy tướng số họ Lý người mù kia quả nói không sai, Đổng Phi này “ Phi”* chỉ sợ là chết oan chết uổng a! Đổng Phi cảm thấy thoái chí , buông tha cho việc chống cự. Mắt thấy kiện phụ muốn ôm hắn ra khỏi phòng không ngờ lại dừng bước chân lại. Một Lão phu nhân mặc quần áo quý giá đẹp đẽ đứng chắn trước cửa phòng và mấy người nô tỳ đứng lại phía sau Lão Phu nhân , đứng gần Lão phu nhân là một tiểu cô nương khoảng mười ba, mười bốn tuổi có khuôn mặt như ngọc bộ dáng lo âu nhìn Đổng Phi trong lòng kiện phụ. Kiện phụ chứng kiến lão phu nhân liền vội vàng quỳ trên mặt đất. “ Viện nhi, là một nam oa tử sao?” “ Bà nội, là một bé trai.” “ Đưa hài tử cho ta.” Trong lời nói của lão bà có một loại lực lượng khiến người ta không dám kháng cự, người nô tỳ bên cạnh vội vàng tiếp nhận Đổng Phi trong lòng kiện phụ , đặt ở trong tay lão bà . Lão bà sao lại có hành động như vậy, Đổng Phi giận tím mặt , lớn tiếng kháng nghị , nguyên lai lão phu nhân sau khi tiếp nhận Đổng phi , không ngờ lại lấy tay chạm vào tiểu JJJ của hắn . Mặc dù hắn có thân thể trẻ con , nhưng dẫu sao cũng là tư tưởng người trưởng thành, Đổng Phi đời trước là một gã xử nam , chưa bao giờ chạm qua nữ nhân , nhưng không ngờ mới có được cuộc sống mới , cứ nhiên lại bị lão thái thái phi lễ . Hắn càng lớn tiếng kháng nghị , thì tiếng khóc càng phát ra vang dội. Sắc mặt lão thái thai vốn đang bình thản , nhưng khi đụng đến tiểu JJ( trim) sắc mặt cứ nhiên lộ ra vui mừng . Sau khi Bà nghe được tiếng khóc nỉ non của Đổng Phi thì sắc mặt càng phát ra sự vui mừng nồng đậm , đến cuối cùng nở ra một nụ cười rạng rỡ, thậm chí còn không thèm nhìn đến đại hán đang quỳ trước mặt bà, nhưng nụ cười trên khuôn mặt không có giảm đi chút nào . “ Là một nam oa tử, là một nam oa tử, Đổng gia có hậu rồi!” “Nhà này cũng họ Đổng sao? Thật đúng là xảo hợp.” “ Con bái kiến mẫu thân!” Đừng nhìn đại hán bộ dạng hung ác , nhưng lại đối với lão thái thái cực kỳ cung kính , không có một điểm kháng cự . “ Bà nội , thật sự là một đệ đệ sao?” “ Là đệ đệ , là đệ đệ …… Viện nhi , về sau ngươi phải chăm sóc và đối đãi thật tốt với đệ đệ này của ngươi nghe không.” “ Nãi nãi, cho con ôm đệ đệ một chút được không?” “ Cẩn thận một chút , đừng để rớt.” Cô nương này bế con nít nhìn rất khéo , không giống như đại hán kia, Nàng ôm Đổng Phi cười khanh khách , trong miệng còn nói : “kêu tỷ tỷ, mau gọi tỷ tỷ ….. Phụ thân , Viện nhi có đệ đệ ! Hì hì , mau gọi tỷ tỷ!” Tiểu cô nương lá gan không nhỏ, khuôn mặt mặc dù nóng lên , nhưng không ngờ bàn tay lại đặt ở tiểu JJ của Đổng phi sờ lộng. Sĩ có thể sát nhưng không thể nhục ! Đổng phi quả thực xấu hổ vô cùng, bị Lão thái thái phi lễ còn chưa tính , cứ nhiên còn bị tiểu nha đầu này phi lễ. Dưới cơn nóng giận , tiểu jj phún ra một đạo nước nóng bắn thẳng về phía tiểu nha đầu. “ Nãi nãi , đệ đệ tiểu trúng con!” Tiểu cô nương quay lại lúc này mới phát hiện khuôn mặt lão thái thái đã trở nên lạnh như băng. “ Là ai quỳ nơi đó?” “ Mầu thân , là con!” “ Con ? Ha , nguyên lai là Quảng Vũ lệnh đại nhân!” Một câu lãnh đạm, làm cho Đại hán mồ hôi chảy ra đầm đìa, lấy đầu dập đất không dám ngẩng đầu lên . “ Mẫu thân, nếu con làm gì sai. Ngài đánh đập mắng chửi thế nào cũng được , mong ngài đừng xưng hô con như vậy.” Lão thái thái cười lạnh một tiếng:” Ta là một bà già mù, làm sao dám đánh Quảng Vũ lệnh đại nhân….. Có câu , hùm dữ không ăn thịt con, hài tử này là con trai ruột của ngươi không ngờ ngươi có thể tàn nhẫn làm cho người ta bắt hắn dìm chết?” “ Mẫu thân , hài tử này là một yêu quái!” “ Nói hươu nói vượn, hài tử này làm sao là yêu quái? Là cao nhân nào nói cho ngươi biết hài tử này là yêu quái?” Lão thái thái cứ nhiên là một người mù, những khi nói những lời này , những người xung quanh cũng không dám ho lên một tiếng. “ Ngưu Phụ , nói , là ai nói hắn là yêu quái!” Thanh niên nuốt một ngụm nước miếng , run giọng trả lời:” Không ,…. Không có ai…. Chính mọi người thấy đứa trẻ sinh ra lại không khóc mà có bộ dạng khó coi lại còn khắc chết A Quyên, cho nên mọi người có điểm sợ hãi.” “ Không khóc chính là yêu quái? Bộ dạng khó coi chính là yêu quái?” Lão thái thái đột nhiên toát ra nồng đậm sát khí nói :” Tiếng khóc của hài tử này cực kỳ vang dội , như thế nào lại không khóc? Bộ dạng khó coi… Trọng Toánh, ngươi mới thời điểm sinh hạ cũng cực kỳ khó coi, sao ta không dìm chết ngươi, nhưng không phải hiện tại ngươi sống rất tốt đó sao? về phần A Quyên, nàng chết như thế nào , chẳng lẽ ngươi không rõ ràng hay sao?” “ Con , con biết sai rồi !” “ Ta không muốn chỉ trích ai, chỉ tiếc cho số khổ của A Quyên, mắt thấy sau này sẽ có cuộc sống tốt . không ngờ….. Hài tử này nếu ngươi cảm thấy bên người khó chịu , vậy thì để cho bà già này mang theo, ta đã sống được hơn bảy mươi, sống cũng đủ lâu, ta không sợ chết , nếu hài tử này là yêu quái thì trước hết để cho hắn giết ta , ngươi không cần quan tâm.” “Mẫu thân…..” “ Tốt lắm , cứ làm như thế , tất cả mọi người không cần nói nữa.” Lão thái thái tiếp nhận Đổng Phi từ Tiểu cô nương , nô tỳ đứng bên cạnh nâng bà chuẩn bị ly khai . Đi được hai bước , bà đột nhiên dừng lại nói : “ Trọng Toánh , không quản như thế nào , hắn là cốt nhục của ngươi, ngươi cho hắn cái tên chứ !” Đại hán ngẩn người ngẩng đầu lên nhìn lão bà , miệng mở to một lúc rồi mới nói : “ Xin để mẫu thân làm chủ.” Lão Bà nghĩ một lát rồi nói:” Ngươi cho hắn là yêu quái, là xấu xí , rồi còn cho hắn giết nương lại ruồng bỏ hắn …. Hài tử này trời sinh là số khổ , cho nên kêu tên Phi , Đổng Phi , ta lại cho con nhũ danh là A Sửu.” Đổng Phi lúc này đang mê mang trong trong lòng, Nguyên nhân rất đơn giản , Trọng Toánh? Ngưu Phụ? Hai cái tên này như thế nào nghe rất quen tai a! Đây là thời đại nào, đây là địa phương nào a? Trọng Toánh này là ai, vì cái gì cảm thấy rất quen tai ? Mà khi hắn nghe thấy lão bà cho hắn cái tên , không khỏi lắp bắp kinh hãi. Tại sao lại là “ Phi”? Đời trước kêu “Phi” kết quả chết oan uổng , chỉ sợ đời này cũng thế? Không, ta không muốn kêu Đổng Phi, ta muốn đổi tên. Đổng Phi múa máy tay chân , lớn tiếng kháng nghị , nhưng thanh âm kia chuyển vào trong tai chính là giống như tiên nhạc rất dễ nghe. Khuôn mặt vốn hiền lành của Lão thái thái lúc này lại nở ra nụ cười . “ A Sửu, Trên đời này ai cũng có thể ruồng bỏ, Nhưng con phải nhớ kỹ , vĩnh viễn không thể bỏ người nhà , vì đó chính là gốc rễ của con.”* “ Phi “ Nghĩa của nó là ruồng bỏ ( Nói chung là cái tên không may mắn )