Hình danh tiểu sư gia

Chương 2 : Vụ án tửu lâu bị mất trộm.

Lão mập chưởng quầy của tửu lâu mang vẻ mặt lo lắng, tiến lên, cúi chào Hạ Lan Băng, nói: "Hạ sư gia, ngài đã tới?" "Ân, sao lại thế này?" "Vừa rồi, ta bận chút việc ở trong quầy, đột nhiên chợt nghe đi ra bên ngoài rất ồn ào, có tiếng một nữ nhân truy hô giết người làm ta sợ hết hồn. Ngay sau đó nhiều thực khách đều chạy đến cửa xem, ta cũng đi theo chạy tới xem, vội quá nên đã quên khóa ngăn đựng tiền. Sau khi chạy đến cửa, ta thấy một người đàn ông cầm một chiếc giầy truy đánh một phụ nữ. Nữ tử kia tóc tai bù xù, chạy loạn. Nam tử lại mắng nàng thối tha, không biết xấu hổ, đi nhìn trộm đàn ông. Một bên truy đánh, một bên vừa chạy vừa la. Tất cả mọi người cười vang lên. Ta nhìn thấy vậy cũng thấy buồn cười. Xem một hồi, ta chợt nhớ ra chưa khóa ngăn tiền, nhanh chóng chạy về quầy. Kết quả... tiền trong ngăn đã không cánh mà bay! Hơn ba mươi lượng! Ta mới vừa rút ra từ Phúc Ký tiền trang để chuẩn bị nhập hàng. Ta tức giận đến toàn thân phát run, nhanh chóng kêu hỏa kế đi báo quan, đồng thời bảo điếm tiểu nhị giữ lại toàn bộ khách nhân trong tửu lâu, trình bày chuyện đã xảy ra, đề nghị họ giữ nguyên vị trí để có thể xác định thủ phạm. Sau đó thì các vị đến. Hạ sư gia, mọi người đều nói cô nương phá án như thần. Cô nương nhất định phải giúp ta tìm lại được số tiền đó!" Hạ Lan Băng khoát tay chặn lại, nhìn qua toàn bộ thực khách, hỏi: "Vừa nãy xảy ra chuyện đánh nhau, người nào ra xem? Người nào ở lại?" Phần đông thực khách đều hét lên: "Ta đi!" "Ta cũng đi!" "Ta còn thấy hán tử kia dùng đế giày đánh vào mặt nữ nhân kia!" Hạ Lan Băng lông mày vừa nhíu, khoát tay chặn lại: "Không cần loạn!" Lập tức, căn phòng liền lặng ngắt như tờ. Mọi người đồng loạt nhìn nàng. Hạ Lan Băng hướng chưởng quầy nói : "Từ lúc ngươi phát hiện ra mất trộm, đến lúc ngươi giữ thực khách ở lại, ngươi có để cho người nào đi không?" "Không có! Tuyệt đối không có!" Chưởng quầy thập phần khẳng định, "Ta chỉ đứng ở cửa một chút để xem náo nhiệt thôi, lúc đó, không hề có ai ra ngoài theo cửa chính, cũng không thấy có người nhảy cửa sổ mà ra, về phía cửa sau ta cũng đã hỏi hỏa kế, không ai đi ra ngoài, ta may mắn phát hiện đúng lúc nên đạo tặc kia khẳng định chưa kịp trốn, khẳng định còn lại trong tửu lâu!" "Nếu tìm chỗ bạc, ngươi có thể nhận ra không?" "Có thể!" Chưởng quầy khẳng định nói, "Mấy lượng bạc vụn trong tủ là do khách nhân trả, ta không nhất định nhận ra được, nhưng ba mươi lượng bạc kia là do ta rút ra từ Phúc Ký tiền trang, ta đã nhập hàng một ít thịt dê, bò, đang đợi cửa hàng đưa tới rồi trả tiền. Chỗ bạc ấy là một thỏi năm lượng, sáu thỏi được sắp ngay ngắn, dùng vải xanh bọc lại rồi để vào hộp. Mặt trên thỏi bạc còn có ngân ấn của Phúc Ký tiền trang!" Ngân ấn chính là con dấu mà mỗi tiền trang tư nhân khi đúc bạc sẽ lưu lại, nếu thỏi bạc bị thiếu cân lượng hoặc tỷ lệ bạc không đủ thì có thể dựa theo ngân ấn , tìm đến tiền trang để đòi bồi thường. Đương nhiên ngân ấn cũng là cách mà các tiền trang tư nhân quảng bá thương hiệu của mình. "Nga! Nếu là như vậy thì tốt rồi." Hạ Lan Băng cười lạnh một tiếng, nhìn lướt qua giữa sảnh, hướng mọi người, nói : "Chư vị, thật xin lỗi, bắt trộm thì bắt tận tay, hiện giờ ta chỉ còn cách lục soát người, mong các vị thứ lỗi!" Cơ hồ toàn bộ thực khách đều lập tức nói: "Đúng! Lục soát người! Đem thằng nhãi trộm cắp này ra đánh chết nó!" "Mụ nội nó, hại lão tử ăn cơm cũng không yên, cầm ra đến nhất định đánh chết!" Hạ Lan Băng nói : "Thằng nhãi này trộm hơn ba mươi lượng bạc, những vị nào trên người có hơn ba mươi lượng, mời bỏ tiền ra để chưởng quầy nhìn xem." Ở thời Minh triều, một lượng bạc trị giá một nghìn nhân dân tệ ( ghi chú: đây chỉ là so sánh tương đối, cùng với lịch sử có thể có chút sai lệch ), ba mươi lượng cũng chính là ba mươi nghìn nhân dân tệ, hơn nữa chỗ bạc đó rất nặng, cho nên người bình thường nếu không có việc gì cũng sẽ không mang theo người nhiều bạc như vậy. Cho nên, ở giữa sảnh tất cả mọi người đều không lên tiếng. Hạ Lan Băng vung tay mở chiết phiến, quạt hai cái, dáng điệu thong dong nói : "Nếu chư vị không có ý kiến, tốt lắm, thỉnh chư vị tự giác đem toàn bộ tư trang mang theo người để ra ngoài. Người của ta cần phải lục soát người!" Lập tức, toàn bộ thực khách đều mở túi tư trang của mình ra, nâng hai tay lên chờ lục soát. Hạ Lan Băng vung tay lên, mấy bộ khoái tiến lên điều tra, có hai nữ bộ khoái phụ trách điều tra nữ khách. Bọn bộ khoái lục soát thật sự cẩn thận, chỉ chốc lát đã lục soát xong, tìm ra ngân lượng đều đặt lên bàn, chờ chưởng quầy xem xét, tuy rằng cũng có bạc của Phúc Ký tiền trang, nhưng đều là thỏi nhỏ loại một lượng, hai lượng, không có thỏi nào là năm lượng. Còn lại đều là bạc vụnvà tiền đồng. Toàn bộ bộ khoái cùng thực khách đều nhìn hướng Hạ Lan Băng, muốn biết xem vị cô nương mang danh thần thám sư gia của địa phương tiếp theo sẽ làm thế nào. Hạ Lan Băng lông mày nhíu lại, suy nghĩ, tay thu chiết phiến lại, rồi cắm sau cổ áo, chậm rãi đi phía trước, tay lay lay cái bàn, xem xét kỹ từng cái bàn một. Khi đến cái bàn cạnh quầy, đột nhiên nàng dừng lại, ngồi xổm người xuống xem xét, khóe miệng lộ ra một tia đắc ý cười lạnh. Nàng cúi xuống nhìn dưới bàn, nói : "Chưởng quầy, bạc tìm được rồi!" Lão mập chưởng quầy kinh hỉ, vội vàng chạy tới, thở hổn hển thở, cố sức ngồi xổm người xuống, nghiêng đầu hướng dưới bàn nhìn lên, quả nhiên, một gói bọc bằng vải màu lam bị một thanh chủy thủ ghim chặt ở đáy bàn! Những cái bàn ở trong tửu lâu bốn mặt đều có thanh chắn ngang ngay dưới mặt bàn, đạo tặc lại dùng chủy thủ ghim túi bạc ở đáy bàn, mọi người nếu đứng hoặc ngồi đều không thể nhìn thấy, trừ phi ngồi xổm người xuống nhìn vào gầm bàn. Những người xem bên ngoài đều ồ lên thán phục. Lão mập chưởng quầy vui vẻ ra mặt: "Đúng rồi! Đây đúng là bạc của ta! Ta nhận ra cái bao vải xanh này, nó là cái túi của ta! Ôi trời, bạc của ta!" Vừa nói, lão chưởng quầy vừa định chui xuống bàn để lấy cái túi ra. "Chậm đã!" Tư Đồ Sách đang chen giữa đám người đứng ngoài xem, đột nhiên kêu lớn. "Ngươi đừng có chạm vào vật chứng, như vậy sẽ không thể tìm ra thủ phạm!" Hạ Lan Băng phất tay ngăn lão béo chưởng quầy, quay đầu hướng Tư Đồ Sách, hỏi: "Ngươi nói cái gì?" Tư Đồ Sách một tay nhấc lên phướn gọi hồn của thầy tướng số , một tay mang theo rương dụng cụ pháp y, trên vai lại vắt ngang trường bào của thầy bói, từng bước chen lên phía trước: "Thân là bộ khoái, à không, thân là hình danh sư gia, ngươi không phải chỉ tìm ra tang vật là được, mà còn phải bắt lấy đạo tặc, như vậy mới tính là đã phá án xong! Đạo tặc khi giấu tang vật chắc chắn là có lưu lại dấu vết trên tang vật. Đây chính là manh mối trọng yếu. Nếu các ngươi động tay động chân, phá hủy dấu vết, manh mối gián đoạn, thì sẽ rất khó khăn trong việc tìm ra thủ phạm!" Hạ Lan Băng chậm rãi đứng lên, chiết phiến hé ra, đi tới cửa, nhìn Tư Đồ Sách: "Ngươi là ai?" "Tại hạ là Tư Đồ Sách." Hạ Lan Băng nhìn lướt qua, thấy hắn nào là phướn gọi hồn, nào là trường bào, ảm đạm cười: "Thầy tướng số ?" Tư Đồ Sách sửng sốt, không đợi hắn trả lời, Hạ Lan Băng lại từ tốn nói: "Ta nghe lời nói vừa rồi của ngươi. Có phải ngươi cũng muốn phá án?" "Muốn." Tư Đồ Sách lại từng bước chen về phía trước, nói : "Ta có thể tìm ra đạo tặc trong khoảng thời gian một nén nhang! Nếu Hạ sư gia nguyện ý, xin hãy để ta thử xem." Hạ Lan Băng a một tiếng, lại liếc mắt đánh giá hắn: "Một nén nhang?" "Đúng vậy!" Tư Đồ Sách đã định liệu trước, chắc chắn đạo tặc còn lại trong tửu lâu, mà hiện giờ lại tìm ra được tang vật, chỉ cần lấy được dấu vân tay, sau đó đối chiếu với từng người, hắn tin tưởng là sẽ bắt được thủ phạm. Hắn nắm chặt rương dụng cụ pháp y trong tay. Mấu chốt là cái rương bảo bối này. Hắn nhìn thấy Hạ Lan Băng khóe miệng có một nụ cười thản nhiên, liền biết nàng cũng không chấp nhất rằng hắn chỉ là tên thầy bói giang hồ mà lại muốn phá án. Hắn lập tức cất cao giọng nói: "Thủ đoạn phá án của sư gia và tại hạ có chút bất đồng, không biết sư gia có hứng thú chỉ giáo hay không?" Hạ Lan Băng nói : "Bổn sư gia công vụ đang bề bộn, không rảnh. Ngươi lo đi kiếm bạc của ngươi đi!" Dứt lời xoay người, bỏ đi vào trong tửu lâu. Tư Đồ Sách ngửa mặt lên trời, cười to: "Nguyên lai tưởng rằng Hạ sư gia là con người rộng lượng, nào ngờ lại sợ có người khác giỏi hơn mình, ha ha ha " Hạ Lan Băng chợt đứng lại, sau đó chậm rãi quay trở lại: "Các hạ tới đây là để mỉa mai ta?"