Đôi mắt lão như muốn tóe lửa. “Con ranh khốn kiếp! Ngươi đánh bị thương Tam huynh của ta, ngươi phải đền mạng!” Tức điên, tức điên rồi! Tức điên thật rồi! Ha ha… Khuynh Thành đang muốn có cái hiệu quả này. Phải bất ngờ xuất kích khi đối thủ không phòng bị, mới có thể giành chiến thắng. Nhất là đối với kẻ địch hùng mạnh hơn ta. “Cứ đuổi kịp ta đã rồi tính sau!” Khuynh Thành lại ngự kiếm chạy trốn một quãng. Thân hình cô chấp chới bay liệng nhẹ nhàng như làn gió, dễ dàng né tránh được Khương Chiến. “Lão già! Ta thấy lão yếu ớt quá đấy, chi bằng hãy gọi mấy gã kia cũng xông lại đây đi!” Giọng Khuynh Thành vang rền khắp vùng sơn cốc. “Con ranh nhà ngươi không biết trời cao đất dày là gì, hãy xem hôm nay lão phu xử lý ngươi ra sao!” Nó lại dám coi thường lão? Khương Chiến giận dữ lên đến đỉnh điểm, lão phi nhanh như chớp nhờ vào linh thức là linh khí thượng thặng dưới chân lão. Lão tức nhất là binh khí mà con ranh này có lại là thần khí. Lão dù lợi hại hơn nữa thì tốc độ ngự kiếm của lão cũng không thể sánh với linh khí của đối phương. Nhưng lão lại vừa mới nói thế rồi. Thì còn mặt mũi nào gọi đồng đội lên giúp sức? Lão đang rất điên đầu. Thì Khuynh Thành bỗng nhiên giảm tốc độ. Nhếch mép cười chế giễu lão. “Này lão già nên chịu thua đi thôi! Lão không đáng là đối thủ của ta đâu!” “Ranh con, hãy nếm một chưởng của ta!” Chiêu thức không hoa mỹ. Cũng không nói dài dòng. Một đòn chí mạng. Khí thế cực hung hãn. Khi chưởng của Khương Chiến còn chưa tạt đến Khuynh Thành thì sóng không khí bị chấn động đã vang lên rào rào inh tai. Công lực quá mạnh. Tuy bọn họ đều là cao thủ Kiếm vương cao cấp hậu kỳ. Nhưng nội công của Khương Chiến mạnh hơn Khương Mão rất nhiều. Khuynh Thành biết, nếu cứ liều tiếp chưởng này của lão, chỉ e chính mình sẽ bị tác động chấn thương. Dù sao nội công tu vi của cô vốn cũng chưa cao. Cô bèn né sang bên, rồi nhanh chóng trốn vào cái xuyến không gian của Lam Tố cho cô. Nhanh như chớp mắt. Nếu tốc độ của cô không đủ nhanh, thì có lẽ cô đã bị nội thương rồi. Tuy nhiên, dù là thế. Cô vẫn bị chưởng lực ấy tạt đau rát da thịt. Bên ngoài cái xuyến không gian, tiếng nổ vang trời không ngớt, sơn thạch nứt toác vỡ vụn, vách núi đổ sập. Đủ thấy chưởng lực của Khương Chiến mạnh đến đâu. Khương Chiến không thể nhìn rõ Khuynh Thành bỗng nhiên biến mất như thế nào. Lão vẫn nhân đà ấy tiếp tục phi hành về phía đã núi đã bị chấn động vỡ vụn. Lão đang nghĩ ngợi rất đắc ý. “Con ranh con tinh khôn quái quỷ lại có thần khí trong tay, nhưng nội công của nó thì chẳng ra sao cả!” Lão khoái trá nhìn về phía Khương Mão. Và an ủi: “Tam huynh, thế là đệ đã báo thù cho huynh rồi!” Khương Chiến chưa nhìn rõ, nhưng Khương Dục và Khương Hằng đứng ngoài thì nhìn rất rõ. “Đệ vui mừng quá sớm đấy!” Giọng nói lạnh buốt của Khương Dục vang lên. “Huynh… nói thế là ý gì?” “E rằng con bé đó chưa chết đâu!” “Chưa chết?” Khương Chiến bật cười ha hả. “Không thể! Nó chưa chết? Chết rồi! Nhưng lại không thấy xác nó đâu, thì chắc xác nó đã bị vùi trong đống đá vụn kia rồi.” “Khương Chiến à, đúng là con bé đó chưa chết. Đệ cũng nhìn thấy rồi. Bóng nó nháng lên một cái rồi không thấy đâu nữa, chắc chắn nó đang nấp ở đâu đây quanh chỗ chúng ta.” Khương Chiến cảm thấy nói thế thì thật khôi hài! Nấp rồi? Lão vận linh thức phủ khắp núi Phiêu Diểu, nếu đã nấp thì đâu có chuyện lão không thể nhận ra? Bọn họ nói chuyện, Khuynh Thành nấp trong cái xuyến không gian nghe rõ mồn một. Cũng chẳng nên trách bọn họ. Trong thế giới của người tu chân thì không có không gian nào để người ta có thế ẩn náu mà không bị lộ. Nhẫn không gian tuy là một khoảng không gian rất rộng để cất giữ mọi thứ nhưng chỉ có thể cất giữ các vật không có linh hồn. Chứ giấu người còn sống vào đó thì lại không thể được. “Có lẽ người con bé ấy đem theo một pháp bảo gì đó, và chắc chắn nó đã trốn vào trong ấy rồi.” Ngồi trong cái xuyến không gian, Khuynh Thành cười khúc khích. Xem ra lão Khương Dục thông minh hơn mấy lão kia rất nhiều. Mặc kệ, dù bọn họ đoán biết, cô chỉ cần không chui ra là được. Bọn họ sẽ chẳng thể làm gì nổi cô. Nên biết, đây là thần khí của Lam Tố cho cô. Nó là pháp bảo bảo vệ tính mạng. Và là thứ mà những người tu chân không thể công phá. Cô đoán rằng, kể cả thượng tiên trên tiên giới cũng phải bó tay. Tuy nhiên, cứ trốn mãi thế này thì cũng không phải là tác phong của Khuynh Thành. Năm xưa khi Mao chủ tịch kháng Nhật, còn phải đánh du kích chiến kia mà! Cho nên. Vĩ nhân còn phải chơi cái chiêu này. Khuynh Thành chỉ chơi một lúc cũng chưa có gì là quá đáng cả! Nghĩ vậy, cho nên chỉ khoảnh khắc sau Khuynh Thành bỗng dưng đã xuất hiện sau lưng Khương Chiến. Và bất thình lình tung ra một chưởng về phía bọn họ. Khi bọn Khương Chiến phát hiện ra thì không kịp chống đỡ nữa. Nội lực của Khuynh Thành tuy chưa cao. Nhưng sức mạnh của bàn tay thì rất mạnh. Chiêu này chưa thể nói là ghê gớm nhưng cũng không nhẹ. Nó vừa đủ để tạt Khương Chiến bắn ra rất xa. “Huỵch…” Người lão văng thẳng vào vách núi đối diện. Rồi lại bị vách núi bật trở ra, sau đó mới nặng nề rơi phịch xuống mặt đất. Mặt Khương Chiến bỗng trắng bệch, mồm hộc máu tươi, thoải mái tuôn ra như miễn phí. Tất cả bọn họ đều kinh hãi trước màn trình diễn này. Con bé này bất ngờ từ đâu mọc ra? Không ai biết. Và càng không có ai nhìn rõ. “Ha ha… lão già thấy thế nào? Ta đã nói rồi, lão không thể địch nổi ta!” Khuynh Thành còn làm bộ diễu võ giương oai rất tinh tướng. Ai nhìn cũng muốn cho ăn no đòn. Khương Dục không kìm nén nổi nữa. “Ranh con, chớ vội đắc ý!” “Này ông già! Thằng cháu ông, ngay cả một con chim cũng không đánh nổi, bị nó đuổi chạy cong đuôi, vậy ông có tư cách gì mà huênh hoang với tôi ở đây?” Khuynh Thành nhìn lão với ánh mắt rất khinh thường. Khương Dục nghe thấy câu này, mặt mũi bỗng trắng nhợt. Lão chưa từng bị ai nói như thế bao giờ. Ai ai cũng bợ đỡ lão. Có ai dám đắc tội với lão? “Ta sẽ cho con ranh con nếm mùi lợi hại của ta!” Khương Dục chụm ngón tay thành trảo giơ lên, một làn chân khí màu tím không ngừng xoay quanh người lão. Sau đó tụ lại ở bàn tay phải của lão. Một tiếng thét giận dữ, rạch đứt không khí, thủ trảo của lão nhằm vào Khuynh Thành. Nhìn bàn tay tím như màu tử ngọc của Khương Dục, Khuynh Thành thầm nghĩ: gay rồi! Có lẽ vố này buộc phải tàn sát. Nấp? Nấp cũng không kịp nữa. Tử Thanh bảo kiếm đã giơ lên. “Ranh con, hãy nhận lấy cái chết!” Khương Dục giận dữ quát lên, lão hóa thành một đạo lưu quang phóng vào Khuynh Thành. “Định giết ta ư, ngươi chưa đáng mặt!” Khuynh Thành dứt khoát đứng đó, bất động. Giống như đã biết mình sắp chết, điềm tĩnh đứng chờ tử thần đến. Nhưng khi thủ trảo màu tím của Khương Dục phóng đến. Cô lại khẽ né sang bên, tránh được. Đây là cách Khuynh Thành biến tấu, xuất phát từ thái cực quyền hòa nhập vào võ công hiện đại. Cô đã vận dụng đến trình hộ nhuần nhuyễn. So với thái cực quyền nguyên bản, nó đã đạt đến tầm cao uyên thâm. Khương Dục kinh ngạc nhìn Khuynh Thành vẫn không hề bị mảy may thương tổn. Ánh mắt lão bàng hoàng. Sao có chuyện như thế được? Rõ ràng lão đã nhìn thấy con bé ấy bất động, sao nó bỗng tránh thoát được chưởng này của lão? Khương Dục vẫn chưa hết ngạc nhiên. Thì Khuynh Thành tay cầm Tử Thanh bảo kiếm đã xông về phía lão. “Cẩn thận!” Tàn ảnh Khương Hằng loáng lên, tay lão cầm linh khí cực phẩm nhằm vào Khuynh Thành. Thân ảnh Khuynh Thành khẽ động, đồng thời, vang lên một tiếng “choang” kim khí va đập. Tử Thanh bảo kiếm đã chém thanh chiến đao linh khí cực phẩm vỡ tan thành các mảnh vụn; còn Tử Thanh bảo kiếm lập tức hóa thành một đạo lưu quang phóng về phía yết hầu Khương Hằng. Lần này không đánh kiểu dờn dứ như lúc nãy nữa. Đây là cuộc chém giết giữa các cao thủ với nhau. Trong thâm tâm Khuynh Thành hiểu rất rõ. Chỉ cần cô hơi sơ suất, thì rất có thể cô sẽ mất mạng. Đương nhiên cô không muốn chết. Vì cô còn phải giết bọn người đang ở ngay trước mặt. Chính bọn họ đã hại cha cô và anh cô thành ra như bây giờ. Chính bọn họ, họ đã giết hại nhà họ Diệp tan tác điêu linh. Nhà họ Diệp đã tận tụy hết lòng phục vụ triều đình. Đối lại, bọn họ lại lấy mạng nhà họ Diệp. “Họ Khương các ngươi nghe cho rõ đây! Hôm nay ta phải giết các ngươi, để cho vương triều Đại Cương được đổi thay, mang họ mới. Vương triều Đại Cương sẽ không còn là của họ Khương các ngươi nữa. Mà là thuộc về họ Diệp! Nếu không vì các ngươi, thì ông nội ta Diệp Tông đã không phải chiến đấu với Hoằng Bá Thiên. Nếu Hoằng Bá Thiên không chết, thì gã Hoằng Ngạo sẽ không phải trả thù cho cha hắn. Và ông Diệp Tông cũng không phải chết. Cả nhà họ Diệp mọi người cũng càng không phải chết. Tất cả nguồn cơn là tại các ngươi!” Gã Khương Kỳ Lạc từ đầu vẫn ngậm miệng, bây giờ không nén nổi nữa. “Lão tổ tông, cháu nói không sai chứ? Cô gái này có dã tâm cực lớn. Nếu hôm nay không trừ bỏ nó, thì tất sẽ để lại mối họa dài lâu khó lường. Lão tổ tông khỏi cần nể nang với hạng người như cô ta! Cô ta cậy có thần khí, hà hiếp chúng ta; chúng ta hà tất phải giữ nghĩ khí giang hồ làm gì, tất cả chúng thời gian cùng xông vào!” Nhìn khuôn mặt thanh tú trang nhã hoàn hảo của Khương Kỳ Lạc. Khuynh Thành bỗng có cảm giác buồn nôn. Tại sao hạng người như vậy mà lại có khuôn mặt tuấn tú như thế kia? Rõ ràng là ông trời không có mắt rồi! Một kẻ như thế mà cũng mở mồm nói bốn chữ nghĩa khí giang hồ! Hắn đã bao giờ thể hiện nghĩa khí giang hồ chưa? Hai cao thủ Kiếm vương cao cấp đại viên mãn, và một cao thủ Kiếm vương cao cấp hậu kỳ. Ba chọi một. Thâm tâm Khuynh Thành thật sự không đủ tự tin. Nhưng cuộc chiến này là không thể tránh khỏi. Đã châm ngòi rồi thì hãy cứ để cho nó bùng lên thật dữ dội! Tàn ảnh Khuynh Thành loáng lên, quyền nắm chặt như thép, xuất kích. Tuy nội lực của cô không mạnh, sức mạnh cơ bắp cũng không mạnh. Nhưng cô lại có chỗ độc đáo của mình. Điều này thì đối phương không thể sánh nổi. Vũ khí tốt nhất. Trang thiết bị đã được cải tiến. Võ công có bài bản khác lạ. Thân thể nhẹ nhàng như chim én. Dẻo dai mềm mại như thân rắn, cực nhanh nhẹn. Phòng ngự, truy kích, ẩn hiện, đều là sở trường của Diệp Khuynh Thành. Điều rất kỳ lạ là, đồng hành với công lực tăng tiến thì nguồn sức mạnh trong người cô không rõ từ đâu đến càng lúc càng tăng. Ba vầng tàn ảnh như ba đạo lưu quang cùng giáng vào Khuynh Thành. Trong nháy mắt đã vây chặt cô. Ngay Khương Mão và Khương Chiến đang bị thương cũng bất chợt xông vào trận chiến. Xem ra cả bọn đều hận Khuynh Thành muốn chết. Những cặp mắt màu đen lia quét. Những cặp mắt phóng ra hàn quang lạnh buốt. Không chút sợ hãi. Không ai nói thừa lời. Chỉ có sát khí khát máu. Sát khí đặc quánh. Khương Dục lúc trước kinh hãi, chiến đao bị vỡ vụn, giờ đã hoàn hồn. Lão tập trung sức mạnh ngàn cân, trong khoảnh khắc dồn cả vào nắm quyền. “Vù…”. Một âm thanh vang lên. Nhằm thẳng vào yết hầu Diệp Khuynh Thành. Lực độ của cơ thể Khương Dục có thể nói là mạnh nhất trên toàn cõi Lam Tử Tinh này. Lão có thể một tay nâng bổng vật nặng ngàn cân. Lão thật sự đáng gọi là xương đồng da sắt. Nhưng Khuynh Thành chỉ cần vận ra một lực rất nhỏ cũng hóa giải được nắm quyền cực mạnh của đối phương, rồi ngay lập tức cô đánh thẳng vào Khương Hằng đang lao đến. Khuynh Thành nhếch mép cười gằn đầy sát khí. “Hừ” một tiếng lạnh lùng. “Đây là chiêu mượn lực phá lực!” Khương Hằng lao đến quá nhanh, nhanh đến nỗi Khương Dục không kịp thu quyền của mình về. Cho nên quyền này lẽ ra giáng thẳng vào yết hầu Khuynh Thành. Thì lại táng cực mạnh vào yết hầu Khương Hằng! Khiến lão ta tức khắc hộc máu mồm. Máu bắn tóe lên không trung. Vô cùng rực rỡ. “Khương Hằng!” Nếu mọi ngày Khương Hằng không miệt mài luyện công thì có lẽ quyền ấy đã khiến lão chết lăn quay. Lão lau máu ở hai bên mép. Họng gần như không thể ầm ừ được một âm thanh nào. Chỉ có đôi mắt rất kiên định của lão vẫn nhìn vào Khương Dục. Ánh mắt không hàm chứa gì nhiều. Chỉ có ba chữ “giết nó đi”. Cứng rắn như thép. Rất quyết liệt, chắc như đinh đóng cột. Phải giết Khuynh Thành bằng bất cứ giá nào. Ánh mắt như thế, ngay Khuynh Thành nhìn vào ít nhiều cũng phải thán phục. Đôi mắt Khương Dục đỏ vằn những tia máu, toàn thân lão như đã hóa điên. Một đứa trẻ ranh như thế lại có thể đánh bị thương ba người nhà của lão. Mối hận này nuốt sao nổi? Nhà họ Khương đã bao giờ bị khốn đốn như thế này đâu? Nó không chết. Thì trời không dung. Một ngọn giáo dài bỗng dưng xuất hiện trong tay Khương Dục. Khuynh Thành nhìn thấy rất rõ. Đó không hải linh khí cực phẩm gì gì. Mà là tiên khí! Khuynh Thành thầm cảm tạ biết ơn. Nếu Lam Tố không nghĩ rất chu đáo, thì có lẽ hôm nay cô sẽ phải bỏ mạng ở đây rồi. Công lực của cô đã không bằng họ. Nếu binh khí cũng thua nốt. Thì chỉ có thể là cái chết tuyệt đối, miễn thông cảm! Bàn tay Khuynh Thành nắm Tử Thanh bảo kiếm, cô thấy lòng ấm áp. Không biết anh lúc này có đang giao chiến sinh tử với kẻ địch, giống như cô không? Toàn thân cô bỗng hóa thành một làn lưu quang, nhanh chóng hội tụ nội lực ở huyệt đan điền, một làn khí thể màu trắng bao kín thân hình cô, toàn thân Khuynh Thành tràn ngập một sức mạnh cuồng bạo. Lúc này Khuynh Thành như một con giao long, lưu quang đi đến đâu thì nơi ấy đậm đặc một sát khí ghê gớm. “Hoành tảo thiên quân[1]!” [1] Quét sạch ngàn quân. Tiếp đó là tiếng quát vang động bầu trời, một làn khí thế dũng mãnh như giao long từ thân thể Khuynh Thành tràn ra. Khương Dục cười khẩy. Dám đọ nội lực với lão thì chỉ có chết! Làn khí thế mạnh như bão tố cuốn khắp bốn phương tám hướng, phương nào cũng bị nó tấn công; dường như chỉ trong khoảnh khắc, làn ánh sáng trắng bạc quanh người Khuynh Thành đã bị công phá nổ bùng. Toàn thân cô bay văng đi. Khuynh Thành phải lùi lại hơn chục thước mới gượng đứng lại được. Cô khẽ lắc người rồi vọt đứng thẳng trên không nhìn xuống Khương Dục. Thật không thể tưởng tượng nổi! Không ngờ nội lực của lão quá mạnh, chứ không như cô tưởng tượng về lão. Cô tập trung nội lực, chẳng qua vì muốn phân tán sự chú ý của lão, sau đó tìm cách tiếp cận và đánh lén lão. Nào ngờ cô lại bị nội lực của lão đánh bật ra. Khương Dục sắc mặt lạnh tanh, chậm rãi hỏi: “Ranh con, ngươi thấy nội lực của lão phu thế nào?” “Quả là lợi hại!” Khuynh Thành lạnh lùng nhìn lão, cô đồng thời nuốt ực một hụm máu tươi trong họng trôi xuống. “Nếu bây giờ ranh con nhà ngươi đầu hàng, lão phu có thể châm chước tha chết cho.” “Hừ! Đầu hàng? Lão coi trọng Diệp Khuynh Thành ta quá nhỉ? Nhà họ Diệp chỉ có thể hoặc tử chiến khi giao đấu hoặc giết chết đối thủ. Chứ xưa nay chưa bao giờ nói đến hai chữ đầu hàng.” Giọng Khuynh Thành không vang dội nhưng từng chữ từng chữ đều chắc nịch đầy sức mạnh. Không những rất đúng mực phải chăng mà còn đậm nét hào hùng cứng cỏi. Khiến Khương Dục bất giác cảm thấy kinh ngạc. Cô gái này nếu là một trang nam nhi thì có lẽ đất nước này phải sang tên đổi họ thật!