Chương 17 Trong Thực Nhân Cốc. Sương mù bảng lảng. Diệp Viễn đang ngồi dưới gốc cây đại thụ nhập thiền điều khí. Diệp Bái đứng gần đó, đang luyện kiếm. Diệp Chấn Thiên và Diệp Thành đang bị hôn mê, cả hai người được đặt bên gốc cây. Tất cả cùng hít thở thứ không khí khác thường trong Thực Nhân Cốc. Có điều, không ai chú ý đến một con rắn màu xanh đang từ một khóm cây bò ra, từ từ tiến đến chỗ bọn họ. Huyết Sâm bỗng cảm thấy có điều gì đó dị thường. Lão mở to mắt. Cái cây cao chọc trời bỗng biến mất không thấy đâu nữa. “Huyết Sâm gia gia đã dậy rồi à?” “Diệp Bái, cậu có cảm thấy gì bất ổn không?” “Không!” Không ư? Nhưng vừa nãy rõ ràng lão cảm thấy có luồng sát khí. Hay là tại lão quá căng thẳng? Không thế! Một chuyện như thế, tuyệt đối không thể! “Huyết Sâm gia gia sao thế?” “Không… không sao. Có lẽ là ta quá căng thẳng. Cậu cứ tiếp tục luyện công đi!” Huyết Sâm thản nhiên nói, rồi trong nháy mắt lại biến thành một cây đại thụ cao chọc trời. Con rắn xanh thấy thế, lại tiếp tục chầm chậm trườn lên phía trước. Dù bằng cái gì, nó cũng phải lấy bằng được thần khí của Diệp Khuynh Thành. Huống chi, con Đại Bàng Cánh Vàng kia còn đánh nó bị thương. Mối hận này nó suốt sao được? “Khuynh Thành cô đừng trách ta ác. Ta chẳng qua cũng vì hết cách rồi. Nếu ta không bắt họ thì ngươi không thể ngoan ngoãn nộp thần khí cho ta.” Nó nghĩ vậy, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước. Yêu thú trong Thực Nhân Cốc vốn đã đông đúc. Cho nên có rắn rết, sâu bọ, chuột kiến… bò qua bò lại trong rừng là chuyện quá bình thường. Không có ai chú ý đến những thứ không thể gây ra mối đe dọa gì đối với mình. Con rắn xanh lại trườn lên phía trước một đoạn. Cách chỗ Diệp Viễn đang ngồi điều khí càng gần hơn. Nó thè lưỡi mang theo chất dịch có chất kịch độc, ánh mắt nó đầy sát khí nhìn Diệp Viễn. “Chỉ cần ta làm cho lão ta và gã kia tê liệt, rồi đưa chúng đến chỗ Yêu vương thì mình còn lo gì không đối phó nổi với con Đại Bàng Cánh Vàng? Nó dù lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là con thần thú vừa mới độ kiếp, nó không thể đánh bại Yêu vương. Chỉ cần Yêu vương giúp ta giết nó, thì con bé Khuynh Thành sẽ rất hận Yêu vương. Đến lúc đó thì… hì hì…” Ba Đạt từ lâu đã nung nấu một kế sách độc ác. Chỉ cần bắt sống Diệp Viễn và Diệp Bái. Thì chẳng lo gì Khuynh Thành không chịu nộp thần khí cho hắn. “Xẹt xẹt…” Con rắn xanh đã bò vào khoảng giữa Diệp Viễn và Diệp Bái. Cái lưỡi nó không ngớt thè ra thụt vào. “Lão tổ tông! Rắn đấy! Cẩn thận!” Nói rồi Diệp Bái cầm kiếm định chém con rắn xanh. Diệp Viễn mở mắt ra, nói: “Chỉ là một con rắn bé tẹo, kệ cho nó đi!” Diệp Bái bèn bước đến phía trước con rắn, giơ kiếm lên định hất nó vào bãi cỏ bên cạnh. Nào ngờ con rắn lái há mồm đớp luôn Diệp Bái. Động tác của nó cực nhanh, cậu ta không kịp phản ứng gì. “Cẩn thận…” Diệp Viễn chưa mở miệng thì ông cũng lăn ra bất tỉnh. Con rắn xanh, khi bò đến sát chỗ hai người, mồm nó đã phì ra một làn khói xanh mờ. Đó là thuốc mê có thể khiến người ta chết ngất. Con rắn xanh nhìn thấy Diệp Viễn và Diệp Bái đã lịm đi. Nó rất chi là đắc ý. Những tàn ảnh của thân nó nháng lên. Một con rắn chín đầu to đùng bỗng xuất hiện. Tiếp đó, là một nam giới trông rất đàng hoàng phong độ, Kẻ đó nhìn Diệp Viễn và Diệp Bái, rồi lấy ra cái nhẫn không gian, định nhét hai người vào trong đó, mang đi. Bỗng nhiên. Một làn khí cực mạnh tràn đến vây chặt lấy Ba Đạt. Làn khí này, Ba Đạt thấy rất quen, rất quen… Chuyện này… đâu có thể có chuyện này? Không! Tuyệt đối không thể! Làn khí này là của Trọng Lâu – chủ nhân của vườn Vạn Thú. Không! Trọng Lâu đã chết từ lâu kia mà! Đây không thể là làn khí của ông ta. Nhưng, tại sao lại quen quen… quen đến mức phát sợ. Các yêu thú trong vườn Vạn Thú, kể cả Yêu vương. Chỉ cần chủ nhân của vườn có một ý nghĩ thoáng quá, chứ không cần mảy may tốn sức, là ông có thể lấy mạng của chúng ngay tức khắc. “Không… đừng…” Sát khí to lớn ấy mỗi lúc một nặng. Áp lực của nó khiến Ba Đạt không sao thở được nữa. “Chủ nhân, chủ nhân? Có phải là Ngài không, chủ nhân? Chủ nhân! Con đã biết lỗi rồi, con đã biết lỗi rồi. Chủ nhân, con xin chủ nhân tha cho con! Xin Ngài tha cho con lần này.” Bốn phía, lá cây bỗng rào rào cuốn bay, luồng sát khí khổng lồ tạo thành một lốc xoáy kinh thiên động địa, vây kín Ba Đạt vào trong. Kinh khủng. Đây là hơi thở của tử vong tuyệt đối. Cái làn hơi này gã rất quen, không gì có thể quen hơn. Trước mắt gã chỉ là một màu đen kịt, không nhìn thấy gì khác. Chỉ có tiếng gió vù vù thổi. Ba Đạt chưa bao giờ kinh hãi như lúc này. Vì gã không còn cách nào để chống lại. Ba Đạt ở trong lốc xoáy đen ngòm, gã có cảm giác mình bị cuốn xuống vực sâu vô tận. Gã không ngừng rơi xuống, rơi xuống, rơi xuống sâu hơn nữa. Không nhìn thấy gì hết. Cũng không sờ thấy gì hết. Chỉ có gió rú rít bên tai và sát khí khát máu. “Chủ nhân, chủ nhân, con biết lỗi rồi. Con xin chủ nhân tha thứ, xin chủ nhận tha thứ cho con. Chủ nhân, con không bao giờ dám như thế nữa. Chủ nhân, con xin Ngài, con xin Ngài cho con thêm một cơ hội, con không dám thế nữa.” Lúc này sát khí ghê gớm mới dần dịu bớt. Màu đen trước mắt cũng dần dần nhạt hơn. Tiếng gió rú rít cũng nhẹ đi. Chẳng mấy chốc, tất cả đã trở lại yên tĩnh như ban đầu. Hình như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ba Đạt vẫn đứng ở vị trí cũ vừa nãy. Trên mặt đất vẫn là Diệp Viễn và Diệp Bái đang nằm. Ảo giác? Lẽ nào vừa rồi là ảo giác? Ba Đạt chùi mồ hôi vã ra trên trán. Vừa rồi tuyệt đối không phải là ảo giác. Đó thật sự là khí lưu của Trọng Lâu. Là sát khí chết chóc tuyệt đối. Ông ta là Chiến thấn. Hơi thở ấy tuyệt đối không thể do ai đó bắt chước mà có được. Nhưng… Trọng Lâu đã chết trong cuộc đại chiến với Tiên đế rồi mà? Thế thì đây là chuyện gì? Có phải… đây là chủ nhân Tịnh Vân? Ba Đạt vẫn chưa hết sợ, nhìn quanh bốn phía. Không có một ai, không thấy làn khí nào cả. Nhưng còn ngọn lửa trong lòng gã. Gã nhận ra độc kế của mình sắp thành công đến nơi. Không ngờ lại xảy ra chuyện vừa nãy. Gã điên tiết đạp một phát thật mạnh vào cái cây đại thụ cao chọc trời. “Huyết Sâm ra đây! Đừng ngủ say như chết nữa!” Cây đại thụ bị đau, kêu lên một tiếng, rồi tức khắc biến thành một ông già xuất hiện trước mặt Ba Đạt. “Ba Đạt, sao ngươi dám vô lễ thế? Ta già nua thế này rồi, chịu sao nổi cú đá của ngươi?” Ba Đạt sắc mặt vô cảm nhìn lão, lạnh lùng nói: “Huyết Sâm, tôi hỏi đây, lão đã bao giờ cảm thấy chủ nhân Trọng Lâu vẫn tồn tại không?” “Chủ nhân Trọng Lâu? Ba Đạt à, chẳng phải chủ nhân Trọng Lâu đã chết trong lần đại chiến với Tiên đế ở tiên giới rồi hay sao?” “Vậy lão đã từng có cảm giác chủ nhân Tịch Vân vẫn tồn tại không?” “Ba Đạt, hôm nay ngươi làm sao thế?” Huyết Sâm dụi mắt. Ông bỗng kêu váng lên: “Họ… họ làm sao thế này?” Lão bất chợt bỗng hiểu ra tất cả. Mặt lão có nét giận dữ, nhìn Ba Đạt: “Nhà ngươi làm phải không?” “Đúng!” “Ba Đạt, ngươi thật quá quắt! Khuynh Thành đối xử tốt với ngươi, lúc đầu, chẳng phải Khuynh Thành đã cứu mạng ngươi là gì? Sao ngươi lại lấy oán để trả ân?” Lấy oán trả ân? Gã chỉ biết một điều: sống trên đời này, phải có sức mạnh tuyệt đối thì mới có thể không bị người khác hà hiếp. Phải có sức mạnh tuyệt đối thì mới có thể giành được những thứ mình muốn có. Mới được người ta kính trọng, mới được người ta sùng bái. “Ba Đạt, ngươi…” “Huyết Sâm! Tốt nhất là lão chớ xía vào chuyện của người khác, nếu không lão đừng trách ta không nể lão!” … “Ba Đạt! Khuynh Thành sẽ không tha cho ngươi đâu.” Ba Đạt “hứ” một tiếng lạnh lùng, vẻ mặt căng thẳng bất cần. “Hôm nay ta không giết lão, ta tha mạng cho để lão nhắn với Khuynh Thành rằng, cô ta muốn cứu người nhà thì hãy đi tìm Yêu vương; đánh thắng Yêu vương thì Yêu vương sẽ thả người.” Yêu vương. Là yêu thú lợi hại nhất trong vườn Vạn Thú. Khuynh Thành đâu có thể là đối thủ của Yêu vương? Cứ gì Khuynh Thành, mà kể cả Đại Bàng Cánh Vàng cũng không thể là đối thủ của Yêu vương. “Ngươi…” Huyết Sâm tức giận không để đâu cho hết. Thằng cha này quá độc ác, quá vô liêm sỉ. “Dù nói gì gì, ta cũng không thể để ngươi đem họ đi!” Ba Đạt nhếch mép cười tanh tưởi. “Được lắm! Lão đã muốn chết thì lão cũng đừng trách ta không khách khí nữa!” Nói xong, một thứ tiên khí thượng thặng đã xuất hiện trong tay gã. Đây là thứ gã đoạt được của một yêu sói, sau khi gã bắt đầu tiếp quản hồ U U. Hôm đó con yêu sói bị thương rất nặng, nếu không điều trị kịp thời thì hai chân nó có thể bị tàn phế. Nếu mất đôi chân, thì dù giữ tiên khí cũng chẳng ăn nhằm gì. Cuối cùng yêu sói đành bấm bụng dâng cho Ba Đạt vậy. Ba Đạt tưởng rằng yêu sói bình phục công lực rồi, nó sẽ quay lại đòi. Nào ngờ con yêu sói ấy lại rất biết giữ chữ tín. Nó không quay lại gây rắc rối gì cho Ba Đạt cả. Sát khí ghê gớm bỗng tỏa ra xung quanh Huyết Sâm. Bốn bề lặng gió. Mà tà áo dài trắng ngà của Ba Đạt phất bay, mái tóc dày của gã cũng bay dựng lên. “Không ngờ công lực của ngươi cũng tiến bộ nhanh thật!” “Cho nên, lão vẫn còn một cơ hội để lựa chọn!” Thực ra gã không định giết Huyết Sâm. Nói cho cùng, đều là yêu thú trong vườn Vạn Thú với nhau cả. Trọng Lâu từng nói rằng, các yêu thú trong vườn Vạn Thú không được tàn sát lẫn nhau, chỉ được ra tay có mức độ mà thôi. Tuy bao năm qua các yêu thú ở đây giết chóc lẫn nhau đã thành thói quen. Nhưng làn khí quen thuộc lúc nãy xuất hiện, đền giờ vẫn làm cho Ba Đạt chưa hết sợ. Có điều, sự cám dỗ của thần khí quá lớn đối với gã. Lớn đến nỗi gã phải liều mạo hiểm một phen. Gã không tin Trọng Lâu đã chết rồi nhưng lại phục sinh. “Khỏi cần cho ta một cơ hội. Dù ngươi có cho ta mười cơ hội ta cũng không bao giờ nộp họ cho ngươi!” “Diệp Khuynh Thành đã cho lão những gì hay ho, mà lão dám thà mất cái mạng già cũng cố bảo vệ người nhà của nó thế?” “Vì cô ta không thể chết. Cho nên người nhà cô ta cũng không thể bị xâm phạm.” Huyết Sâm trả lời rất đơn giản. Nhưng Ba Đạt dường như chưa hiểu hết. Sát khí. Sát khí khát máu. Bỗng nhiên. Một làn sát khí mạnh gấp bội tràn đến, nhanh chóng bao trùm tất cả. Một đạo kim quang chớp lên. Một nửa bầu trời lập tức tối đen. Một con cự điểu đang vỗ cánh bay lại. “Tiểu xà yêu! Xem ra, ta đã sai, vì lần trước ta chưa đánh chết nhà ngươi.” Mặt Ba Đạt chợt biến sắc. Nó… nó đã đi rồi kia mà? Sao bỗng dưng nó lại quay trở lại? “Đại Bàng Cánh Vàng, ngươi có giỏi thì đi mà đánh nhau với Yêu vương, chứ hà hiếp một con rắn nhỏ thì anh hùng cái nỗi gì?” Nhưng… Hình như xưa nay Đại Bàng Cánh Vàng chỉ thích hà hiếp những kẻ yếu đuối. Và, nó chưa từng có ý định làm anh hùng! Anh hùng, thường bị chết một cách rất thê thảm. Đại Bàng Cánh Vàng vỗ mạnh đôi cánh khổng lồ, quạt thẳng vào Ba Đạt. “Vút…” một tiếng, chỉ thấy thân thể Ba Đạt bị thổi đi như một quả cầu đen thui, bay vút lên trời rồi mất hút không nhìn thấy đâu nữa. Rất lâu… trên không trung vọng lại một hồi những tiếng “xèo…” Rồi tiếp theo là một tiếng “oàng…” Mặt đất lõm thành một cái hố to. Ba Đạt nằm vật ở đó kêu rên thảm thiết. Cú chạm đất mạnh đến nỗi không khí bị giãn nở, liên tiếp tạo thành những làn sóng có thể nhìn thấy rõ. Gã cựa quậy mấy cái, rồi lắc mình, biến trở lại chân thân của gã. Một con rắn chín đầu đang ngoe nguẩy đuôi, thè lưỡi, ánh mắt cay độc nhìn Đại Bàng Cánh Vàng. “Thế nào? Muốn đánh nữa không?” Ba Đạt nín lặng. Thâm tâm gã căm hận Đại Bàng Cánh Vàng muốn chết, lúc này gã quên hẳn rằng mình không thể là đối thủ của Đại Bàng Cánh Vàng. Gã chỉ muốn giết nó! Giết nó để trả thù rửa nhục. Bao năm trời khát khao, gã đâu dễ gì khôi phục được vị thế cao quý của mình, trở thành niềm kiêu hãnh của cả xà tộc. Gã tuyệt đối không cho phép bất cứ ai hủy hoại cái vinh dự mà gã vất vả lắm mới có được. Gã vọt lên cao, lao thẳng về phía kẻ đã hủy hoại gã. “Ngươi muốn chết hả?” Đại Bàng Cánh Vàng rít lên the thé bay thốc lên chín tầng mấy. Ba Đạt cũng không chịu lép, gã lao theo truy kích. Đại Bàng Cánh Vàng “hừ” lạnh lừng, lao xuống, giơ cặp móng vuốt sức nhọn quắp chặt thân mình Ba Đạt rồi xé toạc, bẻ gãy làm hai nửa, máu me bắn tung bốn phía. Đại Bàng Cánh Vàng xưa nay không ưa nể nang hoặc bàn bạc lý lẽ gì hết. Lý lẽ ư? Lý lẽ của nó là xuất chiêu. Cho nên. Nó dẫn Huyết Sâm cùng hai người nhà họ Diệp bất tỉnh và gần chết về. Lôi theo cả xác con Cửu Đầu Xà nữa. Rất rầm rộ hoành tráng, trở lại hồ U U, chiếm lĩnh và xưng vương. Nó rất đắc ý ngồi chễm chệ trên chiếc ghế mà mọi ngày Ba Đạt vẫn ngồi. Hì hì! Nếu Diệp Khuynh Thành quay trở lại, không rõ cô ta có vui đến ngỡ ngàng không nhỉ? Bên hồ U U, Đại Bàng Cánh Vàng đã nhẹ nhõm xử lý xong Ba Đạt. Nhưng Khuynh Thành thì không được may mắn như thế. Khi cô quay trở lại đỉnh núi kia, thì gặp Khương Kỳ Lạc và bốn vị Lão tổ tông nhà họ Khương. Nhà họ Khương xưa nay các đời đều chỉ sinh con một. Bốn vị tổ tông này thì cách biệt về thế hệ lại quá xa. Cho nên chẳng biết phải xưng hô với nhau thế nào cho phải. Cho nên cả bốn vị khi bàn bạc đành gọi nhau là huynh đệ vậy. “Cô gái này khá lắm, có thể phá nổi trận pháp của chúng ta!” Đôi mắt sắc như mắt chim ưng già của Khương Dục nhìn xoáy vào Khuynh Thành. “Diệp Khuynh Thành, không có con thần thú kia nữa, cô sẽ như thế nào đây?” Giọng lạnh buốt của Khương Kỳ Lạc rót vào tai Khuynh Thành. Lúc này Khuynh Thành mới nhận ra mình đã bị trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn họ. Gay thật, tại mình quá hấp tấp cho nên mới mắc mưu thế này. “Lão tổ tông, giết cô ta đi!” Đôi mắt Khương Kỳ Lạc đầy sát khí thô bạo. Gã vốn dĩ có chút thiện cảm với Khuynh Thành, nhưng con chim Đại Bàng Cánh Vàng khốn kiếp kia lại dám khạc lửa thiêu đốt gã. Hễ nhớ lại chuyện đó gã lại uất ức nghiến răng ken két. Giết được Khuynh Thành đã, sau đó gã sẽ đi giết con Đại Bàng Cánh Vàng kia để trả thù rửa hận. Khuynh Thành lạnh lùng nhìn bọn họ, cô không hề có chút sợ hãi. Trái lại, ánh mắt cô bắn ra những tia sáng khát máu. Khương Mão và Khương Chiến đều là Kiếm vương cao cấp hậu kỳ, họ ngang đẳng cấp với Khuynh Thành, công lực cũng không ai thua kém ai. Họ bỗng hóa thành hai làn chớp mang theo sát khí vô biên phóng vào Khuynh Thành. Khuynh Thành chỉ cười khẩy, thân ảnh nháng lên, rồi bỏ chạy. “Con ranh khốn kiếp có bản lĩnh thì đừng chạy nữa!” Khương Chiến và Khương Mão tức muốn nổ con ngươi, bám riết phía sau truy sát Khuynh Thành. Đầu Khuynh Thành đâu phải đầu bã đậu! Không chạy thì đứng lại để chờ chết hay sao? “Đồ con bò! Ta cứ chạy đấy! Có giỏi thì đuổi ta xem?” Thực ra cô không định chạy thật, mà là cô muốn khích cho bọn họ thật sự điên tiết; con người khi nóng nảy hết cỡ thì cái đầu họ sẽ mất tỉnh táo. Tốc độ của Khuynh Thành không nhanh nhưng vẫn cứ hơn hẳn bọn Khương Mão và Khương Chiến. Vì thanh kiếm dưới chân cô là thần kiếm. Công lực hai bên suýt soát nhau, nhưng vũ khí lợi hại đã quyết định ưu thế của Khuynh Thành. Chạy một hồi, Khuynh Thành bỗng bất ngờ xoay người lại tung một quyền cực mạnh trúng Khương Mão ở gần cô nhất. “Ha ha… lão già! Hãy xơi một quyền của ta!” Khương Mão đang phát ra nội năng dồi dào cực thịnh, thấy Khuynh Thành không những không chạy tiếp lại còn tấn công trở lại, thì lão mừng rơn. Lão dồn hết năng lượng tung ra một quyền tạt vào Khuynh Thành. Khương Mão đã tu luyện cả trăm năm, lực công phá sẽ mạnh vô cùng. Nhưng Khuynh Thành vẫn không né tránh, quyền của cô vẫn vung thẳng vào lão. “U… uỵch!” Không khí bị nén căng bất chợt lan tỏa ra khắp xung quanh. “Á…” Tiếng kêu của Khương Mão rít lên chói tai. Máu tươi bắn ra tung tóe từ cánh tay nát nhừ của lão. Chẳng khác gì một trận mưa đỏ thắm. Lúc nắm quyền của Khuynh Thành táng vào người lão. Thì một mũi tên tụ tiễn từ ống tay áo của cô bắn ra. Với tốc độ kinh người. Với uy lực mạnh khác thường. Mặt khác, do Khương Mão đã dốc toàn lực vào cánh tay. Cho nên cú đối kháng này khiến cho cánh tay lão vỡ vụn cả xương lẫn thịt. “Tam huynh!” “Lão tổ tông!” “Khương Mão!” Mấy tiếng gọi bỗng cùng một lúc vang lên. Khương Chiến càng thêm phẫn nộ.