Những biến đổi trong ánh mắt Khương Dục, Khuynh Thành đều nhận ra rất rõ. “Ai dám nói nữ không thể bằng nam? Ai dám nói con gái không thể chinh phục thiên ha? Ngày xưa có Võ Tắc Thiên thì ngày nay có Diệp Khuynh Thành!” Võ Tắc Thiên là nhân vật như thế nào? Khương Dục chưa từng nghe nói. Nhưng nghe giọng cô gái này, thì hình như Võ Tắc Thiên là một người rất khủng. Lão băn khoăn không hiểu nhưng cũng ngượng không dám hỏi. Nếu hỏi, thì chứng tỏ mình kiến thức nông cạn. Cho nên, mặc dù lão vẫn rất muốn biết, nhưng lão vẫn nén lại được. “Lão già ạ, lần này thì ta sẽ không sơ suất đâu.” Khương Dục nhếch mép cười rất quái dị, nhìn Khuynh Thành. Một chưởng của lão lúc này, Khuynh Thành đã hứng chịu phần lớn xung lực. Khương Dục nhận định rằng chắc chắn cô ta đã bị trọng thương rồi. Nhưng Khương Dục vẫn là đánh giá nhầm thực lực của cả hai bên. Thế lực của Diệp Khuynh Thành không thật sự mãnh mẽ bền bỉ nhưng lại có một đặc điểm hết sức kỳ lạ. Mỗi lần phải hứng chịu lực tấn công quá mạnh, sắp bị trọng thương đến nơi, thì thân thể của cô lại xuất hiện những biến hóa kỳ diệu. Hễ gặp xung lực tấn công, nó sẽ lấy nhu thắng cương, và kháng cự được quá nửa xung lực ấy một cách dễ dàng. Cho đến giờ chính Khuynh Thành cũng chưa biết về sự biến hóa kỳ diệu ấy. Cô vẫn nghĩ đó là do tác dụng của Tử Thanh bảo kiếm mà Lam Tố giao cho cô. Tử Thanh bảo kiếm đương nhiên là rất khủng. Nhưng nó vẫn chỉ là một thứ binh khí. Nó không có tác dụng điều trị thương tích. “Cô bé à! Ta thực không ngờ nhà họ Diệp lại sinh ra một nữ đại tướng như thế này.” Khương Dục vẫn đang thầm nghĩ. Thì nội lực trong cơ thể Khuynh Thành đã bắt đầu từ từ vận động; lúc nằm im thì nó như trơ trơ núi, hễ vận động thì lại như sấm sét. Công lực của Khuynh Thành không cao bằng Khương Dục nhưng cô vẫn hết sức tự tin vào khí thế tấn công của mình. Chỉ cần có cơ hội tiếp cận, đánh áp sát, thì Khương Dục không thể là đối thủ của cô. Một chiêu chí mạng. Đánh áp sát, cận chiến, thì chưa bao giờ Khuynh Thành ra tay mà không có kết quả. “Ùng!” Vùng không khí giữa Khuynh Thành và Khương Dục hơi bị chấn động. Khương Dục bỗng nhiên trợn mắt, một sức mạnh dời non lấp biển tràn về phía Khuynh Thành. Tay phải của lão cầm tiên khí bỗng quay tít rất mạnh, nội lực của tiên khí tạo ra những làn sóng xoay tròn rạch không gian đâm thẳng vào Khuynh Thành. Vì chuyển động xoáy có tốc độ quá nhanh, nên tiên khí trong tay Khương Dục như những ảo ảnh thoáng qua, bất định; và, không khí xung quanh tiên khí đang xoay tít ấy đều bị rút ra ngoài. Một cơn lốc xoáy cực kỳ hung mãnh tấn công vào Khuynh Thành. Thân thể Khuynh Thành khẽ đung đưa như làn gió nhẹ, tay phải đang nắm chặt Tử Thanh bảo kiếm bỗng thốc ra, chẳng khác gì một bộ móng vuốt chợt xuất hiện trong bóng tối, phạt thẳng vào tiên khí trong tay Khương Dục. Tiên khí đụng độ thần khí, đương nhiên là trứng chọi với đá. Tuy nhiên Khương Dục có công lực vượt trội hơn Diệp Khuynh Thành. Cho nên lão hoàn toàn tự tin dùng tiên khí của mình giao đấu với thần khí của cô. “Hừ!” Khương Dục rất lạnh lùng. Cánh tay lão khẽ vận lực. Tiên khí của lão vốn đang đâm thẳng thì trong nháy mắt đã đổi sang quét ngang. Không! Không quét ngang mà là liên tiếp chém ngang với tần số cực lớn. Diệp Khuynh Thành vừa đánh vừa chặn tiên khí của Khương Dục vừa tìm cơ hội để ra tay. Chưa được, ta phải tiến gần hơn chút nữa. Trong khi Khuynh Thành đang tìm cơ hội ình. Thì tiên khí trong tay Khương Dục lại tăng thêm sức mạnh dữ dội hơn. Đâm thẳng về phía cô, rồi lại cấp tốc rút về chém ngang, cứ thế mãi, hệt như một ảo ảnh mong manh chấp chới. Khuynh Thành né tránh không kịp. Cánh tay cô bị dính ngay một đường kiếm. Bất chấp đau đớn, Khuynh Thành tiếp tục tấn công Khương Dục. Không bỏ lỡ thời cơ, thời cơ không đến hai lần. Sinh hay tử, thường được quyết định trong khoảnh khắc này. Ai thắng ai thua, ai sống ai chết, chỉ trong một ý nghĩ thoáng qua. Điều then chốt nằm ở chỗ con người ta có dám đem tính mạng ra đặt cược hay không. Kẻ nào hơi lơi lỏng, hơi gợn một chút sợ hãi thì chính kẻ đó sẽ phải nằm xuống. Tuyệt đối là thế. “Ta biết con ranh nhà ngươi không sợ chết, nhưng đánh áp sát thì nhà ngươi không đáng mặt!” Khương Dục đã nhìn thấu tâm tư của Diệp Khuynh Thành. Lão rất khinh miệt nhìn cô. Nhưng Khuynh Thành chẳng thèm nhìn lão, cô tấn công hết lần này đến lần khác. Chỉ cần giết được Khương Dục! Mấy tên còn lại, ba tên đã bị thương, Khương Kỳ Lạc thì cô chẳng coi là gì. Khương Kỳ Lạc đứng bên không ngớt hò reo mọi người cùng xông vào. Nhưng sau khi thấy Khương Hằng đã bị thương thì gã chỉ đứng đó xem giao chiến mà thôi. Không phải gã sợ chết. Mà là gã đang chờ thời cơ, chờ đợi một thời cơ tốt nhất. Gã sẽ giáng cho Khuynh Thành một chiêu chí mạng. Sau một hồi giao đấu, Khuynh Thành lại bị Khương Dục chém bị thương mấy nhát vào lưng. Tuy không nghiêm trọng nhưng máu vẫn không ngừng thấm ra. Thủ pháp phòng vệ và tấn công của Khương Dục có thể nói là tuyệt đối chuẩn mực, không sơ hở. Dường như Khuynh Thành không thể tìm ra bất cứ nơi nào để đột phá. Trái lại, chính cô đã liên tiếp bị thương. Không ổn! Nếu cứ tiếp tục kiểu này thì dù cô không bỏ mạng bởi bàn tay Khương Dục thì cũng mệt đứt hơi. Đôi mắt đen láy của Khương Kỳ Lạc bỗng lóe tinh quang. Gã nhận ra cơ hội đã đến. Gã quay sang đưa mắt ra hiệu với Khương Hằng, Khương Mão và Khương Chiến. Cả bốn người nhảy phóc lên như bốn con linh xà, bay thốc về phía Khuynh Thành. Tuy ba người trong đó đang bị thương nhưng tất cả đều cực kỳ hưng phấn, quên cả đau. Phải giết nó! Mắt của bọn họ tràn đầy khát vọng tàn sát. Trong đầu họ ở thời này chỉ còn lại một ý niệm duy nhất. Giết con bé kia! Họ chưa bao giờ có khát vọng giết ai mạnh mẽ dữ dội như lúc này. Có lẽ là tại vì Khuynh Thành đã khiến cho họ cảm thấy phải chịu áp lực thật sự. Cho nên, Khuynh Thành không thể không chết. Không khí xung quanh bỗng nhiên biến dạng, trở nên méo mó. Khuynh Thành bất giác hít thật sâu một hơi khí lạnh. Mấy gã to xác dám trơ trẽn hợp sức đối phó với một mình cô thật rồi. Khuynh Thành vận linh thức. Một viên kim đan đã nằm trong miệng cô. Đây là thứ Lam Tố để lại cho cô để hộ mệnh. Nó không chỉ có công hiệu cải tử hoàn sinh mà còn có thể trị bệnh chữa vết thương và nâng cao công lực. Lam Tố, Lam Tố của cô. Chưa bao giờ Khuynh Thành thấy nhớ nhung ai da diết như lúc này. Ngày trước cô hăng say chiến đấu giết chóc. Cũng chưa từng có người nào chuẩn bị chu đáo cho cô đầy đủ mọi thứ để phòng thân. Cũng chưa từng có một ai lo lắng cho sinh tử của cô. Nhưng anh ấy. Anh ấy đã nghĩ cho cô chu đáo tất cả mọi bề mọi chuyện. Khuynh Thành miệng ngậm kim đan, bỗng thấy sống mũi cay cay. Cô nuốt viên kim đan. Đúng thế, vẫn có một người đang chờ đợi cô. Cả hai sẽ cùng lãng quên thiên hạ, sẽ cùng tiếu ngạo giang hồ. Vẫn có một người đang chờ đợi cô. Người ấy lúc này cũng như cô, đang đối mặt với kẻ cường địch. Cô không thể chết, tuyệt đối không thể chết. Cô còn phải cùng anh sát cánh chiến đấu. Mỗi khi tuyệt vọng, Khuynh Thành chỉ cần nghĩ đến người ấy. Thì thân thể cô lại có những biến đổi kỳ lạ, nguốn sức mạnh trong người bỗng trào dâng lan tỏa khắp tứ chi, lan đến từng tế bào. Đây là một sức mạnh bùng nổ rất to lớn. Không ai có thể hại cô. Và càng không ai có thể làm hại Lam Tố của cô. Không ai có thể chia rẽ họ. Bất cứ ai cũng không thể. Kể cả tử thần cũng vậy. Chỉ cần Diệp Khuynh Thành này chưa bằng lòng thì bất kỳ ai cũng không làm gì nổi. “Ngươi chết đi!” Một sức mạnh kinh người bùng ra từ thân thể Khuynh Thành. Là mùi vị chết chóc tuyệt đối. Còn bọn người nhà họ Khương, tất thảy đều ảo hóa thành những đạo lưu quang nhằm vào Khuynh Thành. Chiến lực hai bên không ngừng đan vào nhau tàn sát. Thiên địa vạn vật dường như đang bị thay đổi một cách dị thường. Không gian bị oằn lại. Không khí lèn chặt con người. Các đệ tử của cung U Minh đi khắp núi Phiêu Diểu tìm Ngũ Độc Thú, tất cả đều dừng lại. Ngẩng đầu lên nhìn lốc xoáy khủng khiếp trên bầu trời. Không một ai dám ngự kiếm phi hành đến gần. Vì sợ sẽ bị nó cuốn vào trong. “Oàng…” Một tiếng nổ phá trời, đẩy năm người nhà họ Khương tức khắc bật ra xa. Khương Dục run bần bật, lão cảm thấy miệng ngòn ngọt, máu tươi, lão bèn nuốt ực luôn. Rõ ràng là con bé kia chẳng có nội lực gì đáng kể. Sao nó lại có thể bung ra một lực độ mạnh kinh khủng thế này? Diệp Khuynh Thành nhanh gọn thu Tử Thanh bảo kiếm lại. Nguồn sức mạnh dồi dào vô tận trong người cô không ngớt trào dâng, cô cảm thấy mình dù tay không cũng thừa sức đánh gục cả năm gã kia. Nhưng cô không thể nhận ra những biến hóa dị thường của thân thể mình. Cô vẫn cho rằng sức mạnh ghê gớm này là hiệu quả phát sinh sau khi cô nuốt một viên kim đan của Lam Tố cho cô. Cô không tránh khỏi cảm thấy hơi bực mình. Mẹ kiếp! Kim đan tuyệt vời như thế này, mà mình lại cho gã khốn kiếp Ba Đạt nuốt hai viên, để rồi khi cha cô đến hồ U U giải độc, gã lại giở thủ đoạn với cô! Càng nghĩ càng tức điên. May sao, ở đây sẵn có năm đối thủ để cô xả giận. Hai tay Khuynh Thành lúc nắm lại thành quyền, lúc lại duỗi ra thành chưởng, lúc lại xỉa ngón tay, cô xuất kích. Người cô chẳng khác gì một làn gió với tốc độ kinh người. “Xẹt…” m thanh không lớn, nhưng cả sáu người ở đây đều nghe rất rõ. Khương Mão lúc đầu đã mất một cánh tay, lão hành động không thể như trước. Không ngờ tàn ảnh của Khuynh Thành vừa chớp lên thì cô đã đứng ngay trước mặt lão. Với nét cười khát khao trả thù trên khuôn mặt. Ngón tay bập vào cổ lão. Chỉ một độc chiêu. Lão chưa hết kinh ngạc, cũng chưa kịp phản kháng, hồn đã lìa khỏi xác. “Tam huynh!” “Khương Mão!” “Tam tổ tông!” Những tiếng gọi đồng thời vang lên. Không sao tin nổi. Bọn họ năm người tấn công, mà Diệp Khuynh Thành vẫn cản phá được, và còn giết chết Khương Mão! Kinh hoàng!!! Ngoài kinh hoàng ra, chỉ có là kinh hoàng! Đâu có thể như thế này? Cô gái kia chẳng qua chỉ là một người tu chân Kiếm vương cao cấp hậu kỳ. Sao có thể công phá được tuyến phòng ngự của năm người bọn họ? Đáng sợ nhất là cô ta vốn không hề dùng đến thần khí kia. Có phải cô ta cố ý giấu nhẹm thực lực của mình? Hay là cô ta thực ra không phải một người tu chân? Không! Điều này thì lại càng không phải. Một đạo tàn ảnh chớp lên, Khương Dục tức tốc lao đến ôm xác Khương Mão đặt vào trong nhẫn không gian của mình. Đồng thời, lão đưa mắt ra hiệu cho đồng đội. Bốn đạo lưu quang chia nhau bay theo bốn hướng chạy trốn cho nhanh. Diệp Khuynh Thành. Con bé này thật đáng sợ. Không thể tiếp tục đánh nữa. Nếu đánh nữa chỉ e nhà họ Khương sẽ tuyệt tự mất thôi. Diệp Khuynh Thành không truy kích họ. Vì cô bỗng cảm thấy toàn thân mềm nhũn. Sức mạnh ghê gớm lúc nãy bung ra, không chỉ khiến nhà họ Khương kinh hồn táng đởm. Lúc này chính cô nghĩ lại cũng thấy sởn gai ốc. Khuynh Thành cảm thấy mệt mỏi không sao tả nổi. Lúc này, cô cần tìm một nơi yên tĩnh để điều hòa hơi thở. Cung U Minh, cung U Minh là nơi quá tốt để cô dưỡng thương và điều hòa cơ thể. Tàn ảnh chớp lên, người đã đến điện U Minh. Toàn thể mọi người ở cung U Minh đều tận mắt chứng kiến cuộc chiến đáng sợ vừa nãy. Bây giờ vừa nhìn thấy Khuynh Thành bước vào. Người nào cũng khúm núm len lét, gật đầu khom lưng với cô, sẵn sàng vâng lệnh. Bọn Khương Dục chạy tháo thân, về thẳng hoàng cung. Ngồi trong mật thất, ai cũng im lặng không nói một câu, rồi cùng thu lại toàn bộ làn khí của thân thế. Vì rất sợ Khuynh Thành lại tìm đến họ. Khương Kỳ Lạc mặt nhơn nhơn, không thể chấp nhận! Không ngờ con bé Diệp Khuynh Thành lại lợi hại như thế. Lần này đã mời Lão tổ tông ra tay, không những không trừ được Khuynh Thành, trái lại Khương Mão còn bị cô ta tiêu diệt. “Lão tổ tông, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Khương Dục mặt xám xịt, hồi lâu sau mới ho ra một chữ. “Chờ!” “Chờ?” Khương Kỳ Lạc cau mày, có phần chưa hiểu rõ ý của Khương Dục. “Đúng thế, chờ đợi. Chúng ta không thể quay về núi Phiêu Diểu nữa. Chỉ còn cách chờ. Chờ sau khi con bé Khuynh Thành đi rồi, thì ta sẽ đi gặp Thủy hoàng đế. Bây giờ chỉ Người mới có thể trừ được con bé ấy giúp chúng ta. Ngày nào con ranh ấy chưa chết thì giang sơn nhà họ Khương chúng ta đừng hòng yên ổn ngày ấy.” Đôi mắt Khương Kỳ Lạc lóe lên một tia ác độc. Gã ngẩng mặt lên, nhếch mép cười gian giảo. “Lão tổ tông, cháu có một cách này.” “Ngươi?” Khương Dục hờ hững nhìn gã, vẻ khinh miệt. Nếu không tại thằng cháu này thì Khương Mão sao chết được? Nếu không phải tại thằng cháu này thì hiện nay họ đâu phải nhếch nhác ngồi đây? “Lão tổ tông, cháu nghe nói Diệp Khuynh Thành nó đang đi tìm Ngũ Độc Thú, thì chắc là Diệp Chấn Thiên bị trúng độc rồi. Thật tình cờ, cháu đưa thuốc độc cho bọn Tả Long và Hữu Hổ, cháu lại cử chúng đi bắt Diệp Chấn Thiên. Vì thế đoán chắc Diệp Chấn Thiên đã bị trúng độc. Cháu còn nghe nói bọn họ đang trốn trong Thực Nhân Cốc. Nếu chúng ta vào đó bắt bọn họ, thì còn lo gì Diệp Khuynh Thành không đưa tay chịu trói?” Thực Nhân Cốc? Những người tu chân nào thoạt đầu cũng cao ngạo có chí vươn xa. Việc làm đầu tiên là muốn đến Thực Nhân Cốc. Nhưng đã có vô số người đến rồi nhưng không bao giờ trở về nữa. Chính Khương Dục cũng từng nghe nói thế không ít. Vậy bọn Diệp Chấn Thiên sao lại có thể đến Thực Nhân Cốc? “Kỳ Lạc, cháu có biết Thực Nhân Cốc là nơi như thế nào không?” “Cháu đương nhiên có biết, người ta phong nó là địa ngục trần gian; chỉ nghe nói, ai vào rồi thì không ra nổi nữa.” Khương Dục cười khẩy. “Thế mà cháu vẫn còn dám nói!” “Lão tổ tông, chiêu này gọi là… nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Chắc chắn Diệp Khuynh Thành cho rằng chúng ta không dám đến, cho nên cô ta mới đưa vào người nhà vào đó.” Khương Hằng từ nãy vẫn nín lặng, bây giờ mới chậm rãi mở miệng. “Kỳ Lạc, cháu còn quá trẻ, có rất nhiều sự việc chớ nên chỉ nhìn bề ngoài, và càng không thể hành động quá lỗ mãng.” Khương Kỳ Lạc ngán ngẩm nhìn họ. Gã ngầm coi thường. Không ngờ họ lại là những người tham sống sợ chết. Mới thua có một trận mà đã sợ rụt đầu rụt cổ lại rồi. Được thôi. Các vị sợ chết không dám đi. Thì tôi tự đi. Khi nào tôi bắt bọn Diệp Chấn Thiên đem về. Thì các vị sẽ biết rốt cuộc ai đúng ai sai. “Kỳ Lạc có ý định sẽ đi một mình phải không?” Khương Hằng lạnh lùng hỏi, dường như lão nhìn thấu tâm tư Khương Kỳ Lạc. “Không… không ạ. Lão tổ tông còn không dám đi thì cháu đâu dám đi? Chẳng lẽ cháu không sợ bọn yêu quái ở đó ăn thịt?” Khương Kỳ Lạc chỉ nói thế, nhưng Khương Dục, Khương Hằng và Khương Chiến đều nhận ra cái ý châm biếm của thằng cháu này. Cả ba đều lắc đầu, không nói gì nữa, và bắt đầu tĩnh tâm ngồi đó điều hòa hơi thở để dưỡng thương. Khương Kỳ Lạc tuy không vừa lòng nhưng cũng không dám mạo hiểm một mình đi Thực Nhân Cốc, gã đành cùng các vị Lão tổ tông luyện công vậy. Họ đều biết cô gái kia sẽ không thể cứ thế mà tha cho họ. Hoàng cung chẳng phải là nơi nên nán lại lâu. Cho nên, khi thương tích đã đỡ nhiều rồi, họ bèn lập tức rời đi ngay. Cuộc chiến vừa rồi, Khuynh Thành tuy đã thắng. Nhưng cô vẫn tuyệt đối không dám chủ quan. Cô bị thương thì chẳng thành vấn đề. Nhưng với cái tính khí của bọn lão tặc người nhà họ Khương. Thì chắc chắn bọn họ sẽ phải quay lại trả thù cho Khương Mão. Cho nên cô biết vẫn còn một cuộc ác chiến nữa. Vì cuộc chiến vừa rồi cô đã khiến cho bọn họ quá đau đớn, chỉ e… thượng tiên nhà họ Khương sẽ không thể giương mắt đứng nhìn không bận tâm. Thời gian thì không còn nhiều. Ở núi Phiêu Diểu, cô vừa đi tìm Ngũ Độc Thú vừa cấp tốc luyện công. Ngoại công và nội công của cô đều còn quá non. Một ngày… mười ngày… một tháng… Thấm thoắt đã ba tháng trôi qua. Khuynh Thành đã sục sạo khắp mọi nơi mọi chốn ở núi Phiêu Diểu này, không sót một xó xỉnh nào. Không thấy Ngũ Độc Thú. Tuyệt đối không có Ngũ Độc Thú. Thời gian thì đã trôi đi gần nửa. Lẽ nào cha cô sẽ phải từ giã cõi đời hay sao? “Thượng tiên nhà họ Khương.” Khuynh Thành lẩm bẩm, nghiến răng ken két, đôi mắt cô như sắp bật máu. Cô thấy lo lắng cho Diệp Chấn Thiên. Rất hận vì không thể lập tức tóm cổ cả nhà họ Khương, bắt họ đưa ra thuốc giải độc. Tuy nhiên, cô đã tìm khắp hoàng thành nhưng cũng không thấy bóng dáng nhà họ Khương đâu cả. “Được! Mình tạm trở lại Thực Nhân Cốc thăm cha đã, rồi tính sau.” Nghĩ vậy, Khuynh Thành bèn ngự kiếm phi hành về phía Thực Nhân Cốc.