Hệ Thống Cho Ta Làm Học Sinh Tiểu Học!
Chương 88 : giam giữ
Tiêu Phạm Nhạc ngồi âu sầu.
Cô nào ngờ cái ải này khó nhai như vậy. Đã nói không được lỗ mãng, ai ngờ đã lên kế hoạch kỹ càng rồi mà khi xâm nhập vẫn bị bắt lại hết. Bây giờ mấy tên bắp thịt kia chắc là bị tra tấn mất rồi. Lâm Phạm Nhạc còn đang rầu rĩ, thời điểm hai người trốn thoát cũng là đám kia yểm trợ. Nếu không chắc cũng bị bắt rồi.
Tiêu Phạm Nhạc cùng Lâm Phạm Nhạc trước tiên về căn cứ cũ của Lâm Phạm Nhạc. Trên cơ bản thì lần đột nhập này thiệt hại mười sáu người cũng không quá.
Trước khi đột nhập mọi người đều đã tính cả rồi, trong thời điểm bị bắt một số sẽ coi như điệp vụ nằm vùng giả đầu hàng. Chỗ này sớm muộn gì cũng sẽ để đám người kia tìm tới. Lâm Phạm Nhạc tìm số thủ hạ còn lại sẽ rời đi trước, Tiêu Phạm Nhạc ở lại diễn một bộ phim mỹ nhân. Tử Huyết ba người kia ăn chơi chỉ biết xem trò vui Tiêu Phạm Nhạc không dám nói tới, chỉ có thể để Ngải Mị giúp trông chừng. La Lạp, Hải Nghiên cùng Tu Văn đi tìm xem tại cái căn cứ kia rốt cuộc Lâm Phạm Hoàng ở chỗ nào. Hồ ly Tiếu Phi cùng với Nạp Tư ở lại tại chỗ Tiêu Phạm Nhạc.
Tiêu Phạm Nhạc tìm nâng cấp một số đạo cụ cất giữ vật phẩm để tăng số đồ vật lưu trữ, sau đó cất những món đồ còn dùng được. Một số vũ khí cô cho vào trang bị, còn tìm thấy súng đạn. Sau đó nhờ Nạp Tư ra ngoài thăm dò rồi liền để Lâm Phạm Nhạc rời đi trước.
Chẳng mấy chốc người đã xông vào. Tiêu Phạm Nhạc đã chuẩn bị sẵn giơ tay chịu trói, bị bắt đi. Tới nơi gặp được đám La Lạp, nghe báo cáo thì không tìm ra được Lâm Phạm Hoàng. Tuy không ai thấy bọn họ nhưng mà bọn họ cũng cần mở cửa mới qua được nên có một số chỗ không đi qua được. Nói chung vẫn chưa thám thính được gì.
Tiêu Phạm Nhạc trước bị giam trong một căn phòng trắng trống rỗng. Nhìn căn phòng mà cô phát khóc. Cô quay lại hai người áp giải.
- Vị đại ca này, có thể đổi phòng cho tôi không?
- Đừng nhiều lời, vào trong đi!
-...
Tiêu Phạm Nhạc rất không cam tâm tình nguyện mà tiến vào chỗ chết, bởi vì trong phòng giam có tầm mười người khác. Mà mười người này, ai cũng muốn đâm chết cô. Nhìn mấy khuôn mặt đằng đằng sát khí kia là biết.
Đúng rồi đó, con cưng của cô...
Sao bọn nó lại ở đây chứ!!!!!
Cứu!!!
Tiêu Phạm Nhạc rất không có tiền đồ rúc tại một góc. Bên cạnh cô bây giờ chỉ có Hải Nghiên, Tu Văn, La Lạp, Nạp Tư và Tiếu Phi thôi. Không ai có lực chiến đặc biệt cao hết. Dù sao có giết thì trong truyện cô viết vẫn còn sống nên cô nghĩ chắc cô ra tay giết hết đi cho đỡ sợ. Lỡ đâu ngủ quên bị đâm chết thì sao? Cô đâu thể chết oan như vậy!
Quyết định luôn!
Tiêu Phạm Nhạc để tránh người ta nghĩ mình điên múa may một mình, cô dùng trang bị Hoa Vũ như một món ám khí. Nhìn thấy thì cũng nghĩ là cô buồn quá ném kẹp tóc chơi thôi.
Đám La Lạp cũng không phải vô dụng.
Nhanh chóng, mười nhân vật phản diện kia đã được đưa về đúng chỗ. Tiêu Phạm Nhạc mới yên tâm ngồi. Cô dựa tường lim dim mắt. Chưa ngủ được bao lâu cô đã bị gọi dậy, còng tay và áp giải đi.
Cái cơ sở này khá lớn, nằm dưới lòng đất. Ngoại trừ được xây dựng vững chắc còn được canh phòng cẩn mật. Cái chỗ này không phải ngày một ngày hai có thể làm được, nhất định là một loại thế lực lớn lâu đời.
Tiêu Phạm Nhạc bị bắt đi qua mấy lần hành lang, cô đi tới một căn phòng lớn. Một căn phòng bài trí cách điệu trắng đen, khá u tối. Cô bắt đầu bất an.
- Boss.
- Được rồi.
Những người áp giải để lại Tiêu Phạm Nhạc trong phòng và rời đi. Cửa phòng đóng lại, và người đàn ông quay lưng ngồi trên ghế cạnh bàn hơi đung đưa. Căn phòng nghi ngút khói thuốc. Có những kẻ to xác nằm ở một góc, máu nhỏ xung quanh. Tiêu Phạm Nhạc rùng mình.
- Nói. Lã Vô Tâm ở đâu?
Tiêu Phạm Nhạc hốt hoảng lùi lại mấy bước, ngã xuống đất. Cô quay đầu nhìn người đàn ông trong phòng.
- Cô ta bỏ lại tôi rồi chạy một mình! Bây giờ tôi thật sự không biết cô ta đang ở đâu!
Người đàn ông hơi cười.
- Nể tình cô là phụ nữ mới nhẹ tay, nhưng cũng đừng nói dối chứ. Một người đi cùng với đám sát thủ như Lã Vô Tâm, còn làm bộ mình là cô nương trói gà không chặt?
Tiêu Phạm Nhạc giãy tay khỏi còng tay, lết người về phía cửa. Người đàn ông gõ nhẹ bàn, cổ họng phát ra âm thanh không hài lòng. Cô giật mình vội dừng lại.
- Bởi vì cô ta sợ tôi tiết lộ bí mật nên mới mang tôi theo!
- Lý do này quá miễn cưỡng rồi. Không phải người chết đáng tin nhất sao?
Tiêu Phạm Nhạc túng quẫn cúi đầu.
- Tôi...
- Diễn xuất của cô vụng về quá đấy. Trước đây tình nhân của tôi còn là ảnh hậu cơ. Trình độ của cô, qua mắt tôi không nổi đâu.
Người đàn ông thở ra một hơi khói, tay đụng nhẹ làm tàn thuốc rơi xuống. Hắn ta nhìn đâu đó không rõ.
- Có tin tôi giết cô không, con cừu nhỏ?
Sắc mặt Tiêu Phạm Nhạc biến đổi. Cô lập tức bò dậy, tiến tới cạnh bàn.
- Tôi không muốn chết! Anh nói gì tôi đều làm theo! Anh muốn biết gì về Lã Vô Tâm, tôi đều nói cho anh! Tôi biết rất nhiều về cô ta!
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
79 chương
107 chương
49 chương
20 chương
82 chương