Hệ Thống Cho Ta Làm Học Sinh Tiểu Học!
Chương 87 : trấn áp
- Đây là đâu?
Tiêu Phạm Nhạc tròn xoe mắt, ra vẻ bảo bối đáng yêu.
- Mama?
- Nhàm chán.
- Đáng yêu quá nhỉ?
-...
Tiêu Phạm Nhạc còn muốn khiến bọn họ ngạc nhiên một trận, ai ngờ chẳng ai có phản ứng gì đặc biệt. Nạp Tư hỏi một câu xác định thân phận, Ngải Mị nhìn một cái còn Tử Vân thì véo má cô. Chẳng ai có phản ứng gì quá đặc biệt cả.
Chẳng lẽ sức hấp dẫn của cô hết rồi hả?
Hông chịu!
Tiêu Phạm Nhạc khóc không ra nước mắt.
Tử Vân có mái tóc đen óng ánh và đôi mắt tím kiều mị. Đôi mắt của Tử Vân có khả năng thôi miên nên Tiêu Phạm Nhạc không dám nhìn lâu. Cô đẩy Tử Vân ra, sau đó xem xét hai người còn lại.
Nạp Tư có tóc bạc. Là màu bạc trắng và sợi tóc mỏng manh yếu đuối chứ không phải bạch kim tàn bạo như Tử Huyết. Mắt cô màu bạc do đột biến gen, ngoài ra còn có làn da trắng rất bất thường. Nhìn bên ngoài thì giống như là một cô nàng bạch tạng yếu ớt, nhưng thực chất Nạp Tư rất mạnh. Tuy không phải quá mạnh nhưng là một kẻ lẩn khuất đáng đề phòng.
Ngải Mị có ngoại hình vô cùng nổi bật. Mắt màu lục trong veo và tóc vàng óng ánh như một mảng nắng, cùng với trang phục lộng lẫy trên người thì cô quả thật không thể không thu hút ánh nhìn. Ngải Mị có hai hình dạng thật, chia thành ngày và đêm. Ban đêm tóc cô màu đen, và mắt đỏ phát sáng. Ngoài hai hình dạng thật ra cô có thể thay đổi ngoại hình tùy ý bằng Thần thuật của mình. Chỉ số của Ngải Mị gần như là hack, cao sẵn từ khi sinh ra.
- Ma~~~
Tiêu Phạm Nhạc nhìn qua. Đám con cái của cô đã tới đầy đủ cả rồi này.
- Huyết!
Tử Vân lao về phía Tử Huyết, nhưng đáp lại đó là gót giày nhọn hoắc chĩa tới trước mặt. May là cô ta kịp dừng lại, không là sẽ có một màn máu me hết sức đặc sắc rồi.
Tử Nguyệt lôi đầu Tử Vân tránh xa Tử Huyết ra. Tử Vân với Tử Nguyệt vẫn luôn "tranh sủng" với nhau, nên hai người vẫn luôn không thích đối phương lại gần Tử Huyết. Còn Tử Huyết thì hay nói Tử Vân là đồ chơi của Tử Nguyệt. Bộ ba người này ở gần nhau khá là hỗn loạn.
Tiêu Phạm Nhạc gật gù. Chín người cân ba trăm, khá ngon ăn.
- Xong nhiệm vụ, có thể xuất phát rồi. Nhưng...
Tiêu Phạm Nhạc bẻ ngón tay. Trước khi đi thì dần đám kia trước đã.
- Đánh người!
Do bị lây của Tử Huyết nên Tử Vân rất thích đánh người. Tiêu Phạm Nhạc có được đồng minh rồi, rất hùng hổ đi ra ngoài.
Đám người thô lỗ đang tụ tập bên ngoài bàn tán. Tiêu Phạm Nhạc mở cửa ra, vừa vặn có người trông thấy.
- Lão đại!
- Không phải lão đại!
- Ngươi là ai?
Tiêu Phạm Nhạc nhìn cái đám chưa chi đã xù hết cả gai lên, tỏ vẻ nhàm chán. Vừa lúc Lâm Phạm Nhạc mở cửa đi ra.
- Gì vậy?
Không ai trả lời nhưng quay mặt ra thôi là Lâm Phạm Nhạc đã biết chuyện gì xảy ra rồi. Cô đi tới.
- Xong rồi đó hả? Thế thì mai xuất phát thôi. Tôi sắp xếp hết cả rồi.
- Lão đại! Một con nhóc đã đủ rồi còn dẫn theo một đứa chân yếu tay mềm.
Lâm Phạm Nhạc nhíu mày.
- Con nhóc nào?
- Con nhóc nhỏ nhỏ....
Lâm Phạm Nhạc nhìn đám người như nhìn lũ điên. Cô đang phủ nhận sự tồn tại của Tiêu Phạm Nhạc trẻ con. Như vậy sẽ gạt bỏ bớt phiền phức.
Tiêu Phạm Nhạc trừng mắt.
- Ê thằng nhãi. Mày nói ai là đứa chân yếu tay mềm?
Tên kia khinh bỉ nhìn Tiêu Phạm Nhạc. Cô tức giận xắn tay áo.
- Mẹ kiếp! Ăn đòn đi thằng nhãi con!
Lâm Phạm Nhạc nhún vai, đứng một bên cùng với đám La Lạp xem Tiêu Phạm Nhạc đơn thương độc mã đánh đám thủ hạ của cô. Cái đám này kiêu ngạo thành tính, lâu lâu phải dạy dỗ lại một chút. Chỉ số của Tiêu Phạm Nhạc cao hơn cô, cô cũng không lo gì. Lỡ tên nào mà lỡ tay thì cô cũng kịp vặn đầu nó rồi.
- Nhẹ tay tí.
- Ok. Ê thằng nhóc này, chạy đi đâu đó?
-...
Ảnh hậu Lâm Phạm Nhạc thật sự nào có phải nữ thần. Rõ ràng là một nữ nhân bạo lực a. Đánh với mười sáu người ngoại trừ mệt đứt hơi với bị xây xát một chút thì chẳng bị gì. Mười sáu người này còn là sát thủ mới đau.
Thật ra thì chủ yếu là do đều chưa dám giở độc chiêu thôi. Bọn họ đều là sát thủ, chỉ giỏi các chiêu một lần có thể giết người ngay, chỉ đánh nhau chẳng ăn thua với họ.
Tiêu Phạm Nhạc đánh xong nằm dài trên ghế.
- Thủ hạ của cô hung hăng quá đó. - Cô than vãn.
Lâm Phạm Nhạc đang đè đầu thủ hạ ra sơ cứu. Thật ra cũng không bị gì nghiêm trọng, nhưng có bầm mắt thì cũng nên lăn trứng gà. Cô đưa mắt nhìn Tiêu Phạm Nhạc không nói gì. Một tên to con vừa lăn trứng gà vừa gào lên:
- Ai mới là kẻ hung hăng hả?
Tiêu Phạm Nhạc giơ ngón tay bị quấn thành cái đùi gà.
- Mấy người đả thương một cô nương liễu yếu đào tơ như tôi mà còn giở giọng đó. Hu hu lũ bất lương.
-...
Bà cô của tôi ơi, cô chỉ bị xước ngón tay thôi mà!
Cái ngón tay xước đó còn không phải do bọn tôi làm xước nữa!
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
27 chương
10 chương