Hệ Thống Cho Ta Làm Học Sinh Tiểu Học!
Chương 89 : lừa dối lẫn nhau
Người đàn ông có vẻ hài lòng với phản ứng của Tiêu Phạm Nhạc.
- Vậy nói tất cả những gì cô biết đi. Tốt nhất là đừng có suy tính cái gì.
Tiêu Phạm Nhạc e sợ gật đầu. Cô hơi hồi tưởng.
- Tôi gặp Lã Vô Tâm một năm trước. Lúc đó là lúc tôi ra khỏi nhà vứt rác. Cô ta bị thương rất nặng. Tôi lại gần định gọi cấp cứu nhưng cô ta đã dùng dao khống chế được tôi. Không còn cách nào khác, tôi đưa cô ta về nhà. Mấy ngày sau đó cô ta biến mất. Vài ngày trước cô ta xuất hiện dưới bộ dạng khác, nói tôi đi cùng cô ta. Cô ta muốn tôi khai báo thông tin giả.
- Ồ....
Người đàn ông trầm mặc nghĩ ngợi, có vẻ đang suy tính đúng sai. Tiêu Phạm Nhạc hồi hộp nhìn chằm chằm hắn. Vẻ yên tĩnh của hắn làm không gian bị đè ép nặng nề. Cô vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt hắn.
- Vậy làm sao tôi biết lời cô nói thật hay giả?
- Tôi có thế chứng minh!
- Nói thử xem?
- Khuôn mặt bây giờ của Lã Vô Tâm là giả! Cô ta giả dạng ảnh hậu Lâm Phạm Nhạc để trốn tránh truy đuổi. Tối nay cô ta sẽ tấn công tới đây. Nếu tôi nói dối thì anh giết tôi cũng được!
Người đàn ông gật gù. Ông ta hướng mặt về phía một góc tối trong phòng. Phía sau giá sách chỗ đó có một cái bóng động đậy. Tiêu Phạm Nhạc trong lòng chấn động. Cô lại không có nhận ra còn người này ở đây!
- Nghe cả rồi chứ?
Cái bóng kia bước ra ngoài ánh đèn, vẻ mặt không mấy dễ chịu hay hài lòng. Tiêu Phạm Nhạc nhìn thấy người này, suýt chút nữa là thay đổi sắc mặt.
Lâm Phạm Hoàng?
Thằng nhãi này!
Bảo sao bọn La Lạp tìm không ra. Hóa ra là không có bị giam giữ!
- Cô ta nói dối!
Tim Tiêu Phạm Nhạc hồi hộp đập mạnh. Thằng nhãi này nếu nói vớ vẩn cái gì không phải là cô chết chắc rồi sao?
- Tôi nói toàn bộ đều là sự thật! Nếu không đợi tối nay là biết!
Nhìn dáng vẻ vội vã thanh minh của Tiêu Phạm Nhạc, Lâm Phạm Hoàng càng nhíu chặt mày. Người đàn ông nhả ra một hơi khói thuốc, dựa lưng vào ghế. Hắn ta quay lưng ghế lại, đem điếu thuốc dập tắt ở trong gạt tàn.
- Vậy thì đợi đi.
Tiêu Phạm Nhạc vui mừng gật đầu. Nhưng ngẩng đầu vừa thấy khuôn mặt kia trong lòng liền hoang mang. Cũng không có để cho mình thất thố, cô quay mặt đi. Người đàn ông nhịp ngón tay, trầm ngâm. Hắn ngẩng đầu nhìn cô.
- Cô tên gì?
Tiêu Phạm Nhạc đã quen giấu tên thật, vì thế cô rất nhanh bịa ra một cái tên:
- Kiều Như Anh.
Người đàn ông phất phất tay với Lâm Phạm Hoàng.
- Được rồi Lưu Hoàng, mang cô Kiều đi đi. Người thức thời là trang tuấn kiệt, đối xử với cô ta tốt một chút.
Lâm Phạm Hoàng miễn cưỡng gật đầu, đi trước ra hiệu cho Tiêu Phạm Nhạc đi theo. Tiêu Phạm Nhạc ra hiệu cho Hải Nghiên cùng Tu Văn ở lại theo dõi người đàn ông kia, còn Tiếu Phi cùng với Nạp Tư tiếp tục đi cùng cô. Với cơ chế thiết lập tổ đội cùng kỹ năng Liên lạc thì có thể trực tiếp nói chuyện luôn chứ không cần cảm ứng như cái kỹ năng của cô.
Tiêu Phạm Nhạc đi theo sau Lâm Phạm Hoàng. Anh có vẻ không vui, bước đi rất nặng nề. Tiêu Phạm Nhạc đi nhanh tới cạnh anh.
- Cô nói dối.
Tiêu Phạm Nhạc quay mặt nhìn qua.
- Sao anh chắc chắn thế?
Lâm Phạm Hoàng hơi dừng bước, nhưng rất nhanh đi tiếp.
- Bởi vì tôi biết cô đang nói dối.
- Chỉ vậy?
- Có một số chuyện tuyệt đối sẽ không xảy ra và cô không biết được điều đó đâu.
Lâm Phạm Hoàng bước nhanh hơn một chút. Anh thật sự không hy vọng sau thời gian anh biến mất Lã Vô Tâm thật sự giết Lâm Phạm Nhạc để thế chỗ như Kiều Như Anh nói. Quả thật có khả năng xảy ra, nhưng anh không muốn nghĩ tới trường hợp đó.
Tiêu Phạm Nhạc nhíu mày. Cô nhanh chóng bắt kịp Lâm Phạm Hoàng.
- Nói tới chuyện gì đó không thể xảy ra, anh thật sự rất giống một thần tượng của tôi. Lâm Phạm Hoàng, anh biết chứ?
Lâm Phạm Hoàng đột ngột rẽ một lối đi khác. Tiêu Phạm Nhạc thấy phản ứng lạnh nhạt này trong lòng trầm xuống, nhưng nhanh chóng thanh tỉnh. Muốn lừa được địch thì phải lừa được ta đã. Cô còn không chắc bây giờ Lâm Phạm Hoàng còn là người phía cô. Mặc dù mục đích chính là cứu anh, nhưng tình huống này có lẽ cô mới là người cần được cứu. Mọi chuyện đành phải tùy cơ ứng biến thôi. Có gì sau này tìm cơ hội hỏi rõ sau.
- Chỉ là ngoại hình có chút trùng hợp. Giờ thì tốt nhất là cô nên im miệng đi.
Lâm Phạm Hoàng lôi trong túi ra một chùm chìa khóa. Có vẻ như đã rất quen thuộc vị trí quanh đây, anh lập tức mở một cánh cửa bên tường và đưa mắt nhìn Tiêu Phạm Nhạc.
- Vào trong đi.
- Anh sẽ không khóa cửa chứ?
- Không.
- Là không khóa, hay sẽ khóa?
- Cô nên biết là cô vẫn đang bị giam giữ trong tòa nhà này. Giờ thì vào đây đi.
Lâm Phạm Hoàng lôi Tiêu Phạm Nhạc đẩy vào trong phòng và đóng cửa. Đó là một cánh cửa sắt lớn, và phía trên có song sắt. Cô nhìn anh qua song sắt, nhún vai và nói với giọng bất đắc dĩ.
- Được thôi, tôi sẽ ở lại đây một cách ngoan ngoãn. Dù sao sau khi Lã Vô Tâm đến vào tối nay thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi. Tôi chỉ muốn tiếp tục sống.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
79 chương
107 chương
49 chương
20 chương
82 chương