Giản Dao ngủ một giấc cho đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, khi cô mở mắt ra, phát hiện bên cạnh đã không còn có người, ngẩng đầu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong sân, trời đã tạnh rồi. Cô đột nhiên thoải mái mỉm cười, tâm trạng dường như cũng nhẹ nhõm hơn. Người kia chân bị thương, đang ở trong đầm rồng hang hổ, cũng không yên lặng được. Trời vừa sáng đã ở trong sân, không biết lại đang bày trò gì đây? Quả nhiên không bao lâu sau, Bạc Cận Ngôn chống thanh gỗ, khập khiễng đi đến trước mặt cô: "Nên đi gặp mặt bọn chúng rồi." Giản Dao hơi giật mình. Trời nắng, thị trấn nhỏ, dường như có thêm chút sinh khí. Trên đường có thêm nhiều người, nhà ở cây cối cũng lộ ra vẻ tươi mát. Bọn họ nhìn thấy Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đều ném ra ánh mắt tò mò, nhưng cũng coi như là bình thường. Nhìn từ bề ngoài thực sự chỉ là những người bình thường sống trong vùng núi nghèo khó lạc hậu mà thôi. Hơn nữa mấy người này cũng đang gánh nước về nhà. Giản Dao luôn quan sát mỗi người đi trên đường, nhưng không biết trong số bọn họ "Phật Thủ" ẩn giấu ở đâu? Có lẽ đang ở tầng trên ngôi nhà nhìn trộm bọn họ chăng? Bọn họ nhanh chóng đi đến phòng khám. Giản Dao muốn lấy thêm chút băng gạc và thuốc bôi, như vậy sau này cô có thể tự thay thuốc cho Bạc Cận Ngôn. Cô dìu Bạc Cận Ngôn vén rèm đi vào, cũng sửng sốt. Hôm nay trong phòng khám có bệnh nhân. Một người đàn ông cường tráng, ngồi sau bàn khám bệnh, mặc đồ nguỵ trang, giày đen, đầu đinh, khuôn mặt thô kệch dữ tợn. Giản Dao chú ý tới gan bàn tay gã có vết chai, trên lưng đeo thứ gì đó. Khi gã xoay người, Giản Dao nhìn thấy đó là một bao đựng súng trống không. Người đàn ông quay đầu lại nhìn thấy bọn họ, cũng sửng sốt, lộ ra vẻ mặt đề phòng. Giản Dao vô cùng bình tĩnh kéo Bạc Cận Ngôn, đi qua, ngồi bên cạnh gã. Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn cũng lạnh nhạt. Lúc này, Ôn Dung vén rèm từ trong đi ra, nhìn thấy ba người bọn họ ngồi, cũng hơi giật mình, sau đó cười với người đàn ông kia: "Thuốc của anh đây." Người đàn ông nhận lấy, móc tiền ra đặt lên bàn, sau đó nghiêng người liếc Giản Dao và Bạc Cận Ngôn bên cạnh, sau đó hất cằm hỏi: "Bọn họ là ai?" Ôn Dung thản nhiên đáp: "Khách du lịch, cũng là bệnh nhân." Người đàn ông dường như rất tin tưởng anh ta, khẽ gật đầu, liếc bọn Giản Dao lần nữa, đứng dậy rời đi. Lúc này rèm lại được kéo lên, là Khưu Tự Cẩm tối qua đi ra. Khuôn mặt cô gái đỏ bừng, trông thấy bọn Giản Dao, rất vui vẻ: "Hai người đến à? Yên tâm, y thuật của bác sĩ Ôn là tốt nhất đấy, chắc chắn sẽ khỏi nhanh thôi." Ôn Dung mỉm cười, thò tay sờ đầu cô gái: "Đi uống nước." Khưu Tự Cẩm vô cùng nghe lời gật đầu đi. Giản Dao nói với Ôn Dung lý do mình đến, trong tủ có sẵn băng gạc, Ôn Dung đưa cho bọn họ, lại đưa mấy ngày thuốc. Giản Dao cười nhận lấy. "Anh thường xuyên có bệnh nhân sao?" Bạc Cận Ngôn đột nhiên hỏi. Ôn Dung không ngẩng đầu, chỉ đáp: "Cũng không nói chính xác được, lúc nhiều lúc ít." Bạc Cận Ngôn: "Bệnh nhân của bác sĩ là dạng như nào?" Ôn Dung thoáng cười: "Dạng nào cũng có. Bác sĩ không được chọn bệnh nhân." "Như vừa rồi, tội phạm cũng có sao?" Tay Ôn Dung thoáng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn, ánh mắt trầm tĩnh như nước, nhìn không ra hỉ nộ: "Anh là ai?" Giản Dao nhìn hai người họ không nói lời nào. Khoé môi Bạc Cận Ngôn từ từ cong lên: "Có thể đến được nơi này sẽ là người nào?" Ôn Dung im lặng một lát: "Mặc kệ là người tốt hay xấu, tôi là bác sĩ, thân đã ở chỗ này, tôi chỉ muốn cứu người." Giản Dao và Bạc Cận Ngôn cũng không nói nữa. Trước khi ra cửa, Bạc Cận Ngôn hỏi Ôn Dung: "Nếu như muốn rời khỏi thị trấn này, phải làm như thế nào?" Ôn Dung im lặng một lúc mới đáp: "Có thể ngồi thuyền từ bến tàu rời đi. Bến tàu là sản nghiệp của ông chủ Tôn." Bạc Cận Ngôn: "Làm sao tìm được ông chủ Tôn?" Ôn Dung đáp: "Anh ta còn mở một khách sạn, ở ngay phía tây thị trấn này." Bạc Cận Ngôn gật đầu: "Cảm ơn." Mắt thấy Ôn Dung sắp đưa hai người họ ra cửa, còn Khưu Tự Cẩm không biết ở trong phòng làm gì. Bạc Cận Ngôn vịn vào Giản Dao, đi hai bước, dừng lại, quay đầu nói: "Bác sĩ, bảo trọng." Ôn Dung hơi sửng sốt, dường như cũng hơi cảm động, sau đó mỉm cười gật đầu: "Ừ, hai người cũng thế. Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ ở đây, nhớ tìm tôi." Hai người đi lên trước một đoạn ngắn, Giản Dao nói: "Xem ra người này rất được đấy." Bạc Cận Ngôn không đáp. Vì thế Giản Dao cũng không nhiều lời nữa. Dần dần, hai người đã đi đến phía tây thị trấn. Một toà nhà ngói trắng tường xám, so với những ngôi nhà địa phương rõ ràng mới, sạch sẽ hơn chút, trên mái hiên đầy thực vật màu xanh, cũng có sức sống hơn. Trên bảng viết "Khách sạn Như Ý". Hai người đứng ở góc đường nhìn khách sạn kia. Hai bên tường khách sạn như có một đôi tay không ngừng kéo dài về phía sau, dường như che chắn tất cả. Nhìn từ bên ngoài, trong khách sạn vắng lặng, thỉnh thoảng có bóng người loé lên, nhưng lại không thấy rõ được. Giản Dao nói: "Chúng ta thực sự phải đi vào sao?" "Ừ." Bạc Cận Ngôn thản nhiên đáp, "Ở thị trấn nhỏ này phương thức giao thông quan trọng nhất là đường thuỷ. Nếu như Phật Thủ ở đây, vậy thì giao thông cũng bị khống chế trong tay bọn chúng. Bọn chúng phát hiện hai ta đến, với tác phong tàn nhẫn kín đáo nhiều năm qua, cho dù không xác định được thân phận của chúng ta thì cũng sẽ không dễ dàng để cho chạy. Nếu như hai chúng ta không làm gì, tất nhiên là chỉ có ngồi chờ chết. Nhưng em quên là anh mang thân phận gì tới đây sao?" Giản Dao nhìn anh. Bạc Cận Ngôn thoáng cười: "Tiếu Diện Xà thập tử nhất sinh, mang theo tài liệu tới gặp Phật Thủ, tại sao phải giết chết?" Giản Dao: "...Chuyện này quá mạo hiểm." Anh nói: "Trẻ con mạo hiểm mới có kẹo ăn." Giản Dao: "...Mọi việc đều phải cẩn thận. Có chuyện gì cứ đứng sau em. Tốt xấu gì kĩ năng của em cũng hơn xa anh." Cô nói lại với anh lần nữa. Bạc Cận Ngôn khẽ nắm tay cô, đáp: "Ừ." Hai người đi vào trong khách sạn, nhưng dù cho nhạy cảm, thông minh như hai người cũng không biết được trong ngoài khách sạn này lúc này có bao nhiêu ánh mắt tàn nhẫn, nghi ngờ, khinh miệt, tò mò…nhìn chằm chằm họ đâu? Vừa đi vào cửa là một phòng khách, thậm chí còn trang bị cả cầu nước nhỏ. Mấy người đàn ông ngồi ngoài ban công đánh bài, nghe thấy tiếng động, tất cả đều quay đầu lại. Người ngồi dựa vào tường sau quầy cũng là nam, đang nâng chén, híp mắt thấy bọn họ, chợt mỉm cười. Bầu không khí trong phòng khách này đột nhiên trở nên hơi căng thẳng lúng túng, giống như hồ nước luôn yên bình cuối cùng bị gió khẽ thổi gợn lên, bóng dáng mỗi người cũng trở nên mơ hồ. Bạc Cận Ngôn đi đến trước quầy: "Chúng tôi muốn thuê một phòng." Người đàn ông phía sau quầy khoảng chừng ba tư, ba lăm, người cao trắng nõn, còn đeo kính mắt, cười tủm tỉm vô cùng nhã nhặn. Hắn hỏi: "À, được, ở mấy ngày?" "Ba ngày có lẽ đủ rồi." Hắn cũng không đòi CMND từ họ, thu tiền, đưa thẻ phòng cho bọn họ, sau đó mỉm cười: "Chúc hai người vui vẻ ở đây." Giản Dao vô cùng tỉnh táo quan sát mỗi người ở đây. Phương Thanh từng nói cao thủ bản lĩnh tốt, trên người đều có "khí" đấy. Hiện tại Giản Dao từ từ cũng có cảm giác, cảm thấy những người này không phải là nhân vật đơn giản, hơn nữa cô hoàn toàn không phải là đối thủ. Bạc Cận Ngôn nói: "Cảm ơn." Nắm tay Giản Dao, đi hai bước, quay đầu nói thêm: "Đúng rồi, không biết có thể chuyển lời giúp tôi không?" Người đàn ông ngẩng đầu nhìn bọn họ.