“Chị ba, em đói bụng quá a!” Dụ Bảo Đế vẫn còn chưa bước chân vào phòng, người cô đang đứng tựa vào cánh cửa mở ra ngoài ban công, dáng vẻ rũ rượi như người sắp chết… Không, cô đang khóc vì đói… Mà cái kiểu sắp chết hay khóc vì đói thì cũng như nhau thôi. “Đói a, đói a, đói a.” Không chờ nghe phản ứng, cô cố ý bướng bỉnh liên tục than phiền. “Hừ! Nhỏ giọng một chút!” Nghe tiếng la lối, Dụ Hoằng Băng đang ngồi trước vi tính thiết kế mấy trang mạng cũng phải nhanh chóng bỏ đó bước ra khỏi phòng, chạy đến nơi cô em gái đang đứng với một vẻ mặt hoảng hốt, gấp rút lấy tay chặn kín cái miệng đang ngoang ngoác om sòm của Bảo Đế. “Ưm..ưm…ưm…” Mũi và miệng đều bị bịt kín không thể thở, Bảo Đế khổ sở giãy giụa rên rỉ. Phát hiện chính mình hình như quá sức khẩn trương, Dụ Hoằng Băng vội vàng buông tay. “Ặc, chị ba, chị muốn mưu sát em à!” Sau khi lấy lại được tự do, Bảo Đế há to miệng thở hổn hển lấy lại hơi, rồi liếc mắt nhìn chị mình kháng nghị. “Thực xin lỗi a, ai bỉu em lớn tiếng ồn ào chứ.” Dụ Hoằng Băng áy náy giải thích. Dụ Bảo Đế khó hiểu bĩu môi nói, “Không phải ngày nào em cũng như vậy sao?” “Chị nói cho em biết, sau này phải nhỏ tiếng một chút, đừng kinh động đến hàng xóm, căn hộ ngay dưới lầu nhà chúng ta đã có người chuyển đến trú ngụ.” Lôi cô em gái ngồi đến xuống chiếc sô pha, Dụ Hoằng Băng cố tình giảm thấp âm lượng, dường như đang nói một điều bí mật quan trọng gì đó. “Em biết a, họ không phải đã đến từ hôm trước sao? Chị ba, chẳng lẽ do chị cứ suốt ngày ở trong nhà cho nên đến hôm nay mới biết được chuyện này à?” Dụ Bảo Đế cảm thấy từ ngày chị ba mình trở thành một SOHO*, chuyên việc thiết kế trang mạng thì suốt ngày cứ ru rú trong nhà, tin tức thu thập vì thế cũng dần mất nhanh nhẹn. *SOHO chính là dung để miêu tả những người tự làm việc ở nhà. Loại SOHO này đã tồn tại ở nước ngoài từ khá lâu, ở Trung Quốc bắt đầu phổ biến rộng từ thập niên 90. Đề cập đến loại phương thức công tác này thì phải nói đến ngành nghề chủ yếu của họ là sáng tạo phần mềm, thiết kế trang mạng, quảng cáo và sắp đặt những công tác buôn bán với nước ngoài, hoặc là chuyên đầu tư phân tích cổ phiếu, hay là thiết kế sáng tạo trang phục, hay các công tác sáng tác viết lách này nọ mà công việc của nhóm người này nhất định sẽ dính dáng mật thiết với sự hỗ trợ của network. Công tác tại gia, chỉ cần có một không gian cỡ 10 thước vuông làm phòng làm việc, có trang bị máy tính, hỗ trợ internet, các máy fax, máy đánh chữ, điện thoại,thậm chí còn cần cả máy scanner, máy photocopy. Vì thế phương thức liên lạc phong phú và tiện lợi, nên nhóm SOHO không cần ra khỏi nhà mà vẫn hoàn thành tốt mọi công tác được giao phó. “Chị biết, họ đã đến đây từ hai ngày trước rồi, nhưng đến hôm nay mới biết là người mới dọn vào ở không phải là người bình thường nha.” Thanh âm của Dụ Hoằng Băng ngày càng giảm thấp hơn. Không bị cuốn hút theo sự khẩn trương của chị, Bảo Đế còn hài hước trêu ghẹo lại, “Không phải là người bình thường, chẳng lẽ là người ngoài hành tinh sao?” “Không phải mà.” Dụ Hoằng Băng khẽ đánh nhẹ vào người của cô em gái không đứng đắn, cô đang nghiêm túc nói chuyện mà bộ dáng Bảo Đế cứ đùa giỡn cười cợt. “Được rồi được rồi, chị mau nói nhanh rốt cuộc người ở dưới là người thế nào?” Dụ Bảo Đế thu hồi thái độ hi hi ha ha của mình, chăm chú lắng nghe. Dụ Hoằng Băng thần bí nhìn nhìn xung quanh trái phải, sau đó vẫy tay gọi em gái đến gần, kề sát bên tai mà thủ thỉ, “Là xã hội đen đó.” Cặp lông mày Dụ Bảo Đế khẽ chau lại, kì quái nhìn về phía chị mình, “Làm sao chị biết?” “Chị nghe lén được.” “Nghe được cái gì?” Lòng cô gợn lên hiếu kì. “Rất nhiều nha, ví dụ như ‘mày muốn chết phải không?’, ‘Giờ mày không có kiên nhẫn sống nữa hả?’, ‘Mẹ nó, gọi nó đến đây nói chuyện với bố mày.’ ‘Còn lộn xộn nữa, tao cho mày nhịn đói có biết không!’ Cái người kia cứ liên tục ăn nói sỗ sàng dữ tợn như vậy đó, hơn nữa bộ dạng cũng không phải là loại dễ chọc vào.” Dụ Hoằng Băng vừa nói vừa bắt chước ngữ điệu khẩu khí của người kia tường thuật lại hệt như thể đang kể chuyện lạ hấp dẫn. “Nhưng mà, cho dù như thế cũng không có nghĩa người ta là xã hội đen a…” Dụ Bảo Đế nghi ngờ. “Chị còn nghe được những người khác gọi anh ta là Đại ca. Đây là chứng cớ xác minh lớn nhất.” Chính tai nghe được những âm thanh rít gào giận dữ vào ban trưa, khiến Dụ Hoằng Băng bị dọa đến kinh hồn khiếp vía. Dụ Bảo Đế ngẩn ngơ. Như vậy không lẽ là sự thật…. Thấy em gái dường như nhận ra tính quan trọng của sự việc, Dụ Hoằng Băng không kiềm được khẽ liếc em mình một cái, “Biết sợ rồi sao?” “Nhưng… họ sẽ làm gì với chúng ta đây?” Dụ Bảo Đế vô thức hiện lên trong đầu bức tranh "con thuyền" bập bềnh*. Dân “huynh đệ” như thế cũng có người tốt người xấu, không biết hàng xóm mới của các cô là loại nào đây. *ý nói là con thuyền chòng chành nghiêng qua lại giữa hai mặt, giống như dân anh chị cũng có hai mặt tốt xấu. “Chị hai đã kết hôn, căn phòng này chỉ còn lại hai chị em chúng ta, hơn nữa đây chỉ là nhà trọ, không phải là cao ốc lớn, không có bảo an canh giữ…” Dụ Hoằng Băng lo lắng thở dài, “Ra vào vẫn nên cẩn thận một chút là tốt hơn, đừng có vô ý vô tứ mà đắc tội với người ta, rước lấy phiền toái vào người.” Đây là một tòa nhà đã có tuổi gồm năm tầng lầu trọ, một tầng có hai gian nhà, không hề có thang máy, nơi các cô đang ở là lầu hai, hàng xóm mới chuyển đến tầng dưới hình như đã dự tính sẵn kết cấu căn nhà, một lần mua liền cả hai gian cùng tầng, sau đó thông suốt với nhau, đồng nghĩa với việc hiện tại cả tầng một đều là địa bàn hoạt động của hắc đạo, hại cô lúc lên xuống lầu hai không dám bước đi quá nặng nề, chỉ sợ quấy rầy đến “đại ca”. “Được, được, được, em đã biết rồi.” Dụ Bảo Đế lúc này đã ý thức được mối nguy ngại. “Không được, chị nghĩ là chị nên sắp xếp thời gian đi làm thân hòa thuận một chút với láng giềng, dù sao chào hỏi một tiếng vẫn tốt hơn.” Chị hai là một doanh nhân phóng khoáng, lạc quan, hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, Dụ Hoằng Băng từ đó mà cũng mưa dầm thấm đất, sau khi suy nghĩ một lúc cảm thấy càng phòng ngừa chu đáo thì càng an toàn. “Được được, cái gì cũng tốt, nhưng mà chuyện làm thân với láng giềng là chuyện của ngày khác, hiện tại quan trọng hơn là phải….” Dụ Bảo Đế ôm bụng, mặt cười cười nhăn như trái khổ qua, nhìn chị mình làm nũng, “Chị ba, giữa trưa em chỉ ăn có một chút xà lách, giờ đói đến nỗi bụng xẹp lép rồi đây nè.” “Đừng than nữa, chị đi nấu cho em một tô mỳ thập cẩm liền đây.” Dù sao có láng giềng hung tợn kế bên nhà là một chuyện vô cùng khủng bố, đóng cửa ở nhà cũng không đủ an toàn, cô phải mau chóng tìm ra biện pháp qua lại tốt với bọn họ mới được… Sau buổi trưa, mặt trời chiếu rọi rực rỡ trên cao, tuy máy lạnh có thể thổi bay được hơi nóng bên ngoài của cơ thể con người, nhưng không áp chế được cơn tức giận của người đàn ông nóng nảy trong phòng kia. “Đại ca, phim trường đánh điện thoại lại đây nói là phân cảnh thứ 12 có một đoạn cần phải sửa chữa lại…” Trợ lý Tiểu Khang đi vào phòng làm việc của Boss báo cáo. Người đàn ông đang vùi đầu trước máy tính, ngũ quan điêu khắc trên gương mặt không khác gì một pho tượng mẫu, đôi mắt hẹp dài, đôi lông mày anh tuấn cong vút, trông thô lỗ lại không mất đi khí chất của một người ưu nhã có văn hóa, càng mâu thuẫn hơn là toàn thân anh ta tràn ngập một sức quyến rũ kì lạ. Bây giờ, sau khi nghe tin kia, hai ấn đường của anh khẽ cau lại, lửa giận trong lòng như càng thổi mạnh hơn, cuối cùng đã chạm đến ngòi nổ, một phát giật mạnh nổ tung mọi thứ. “Shit, sửa cái rắm!” Mạnh Tấn Bang khẽ liếc đôi mắt đỏ rực đục ngầu, buồn bực điên tiết lên giọng mắng mỏ, “Cảnh kia là phần mấu chốt nhất, chỉ cần sửa đến nó thì phải động đến toàn bộ kịch bản, bộ phim ON đó không phải đang quay sống chết cho kịp tiến độ thì sao lại tìm thêm phiền toái vậy hả?” “Chính là… nghe nói nữ diễn viên chính không hài lòng, cho nên đề nghị đạo diễn…” Tiểu Khang ngập ngừng, bởi vì nhìn thấy sắc mặt Đại ca u ám, mây đen dày đặc bao phủ, màng tai lập tức giật giật tự chuyển sang trạng thái cảnh giác, chuẩn bị tiếp nhận làn sóng lửa đạn oanh kích mãnh liệt. ”Mẹ nó, ai cũng có thể đụng đến kịch bản của tôi hay sao?” Mạnh Tấn Bang giận dữ phun nước bọt phèo phèo trên mặt đất, tay chụp lấy điện thoại, tức tối ra sức bấm bấm mấy dãy số, sau khi đường dây được kết nối, anh ta nói chưa được mấy câu đã oán hận chất vấn. Tiểu Khang nhìn thấy sếp đã trực tiếp tìm người cấp cao để thảo luận, liền yên lặng lui ra ngoài, cậu tin rằng không lâu sau sẽ nhận được kết quả. Mạnh Tấn Bang, cái người này tính tình và tiếng tăm của anh ta cũng cao ngạo y như nhau, tuy rằng đã có không ít người kín đáo phê bình về anh ta, kính trọng anh sợ anh, cũng như không ít lời đe dọa mang đến “vận rủi” cho anh, nhưng anh ta vẫn chỉ làm theo ý mình như cũ, không cần để ý đến ánh mắt cũng như ý tưởng của người khác. Bởi vì tài hoa của anh dào dạt, vận khí lại tốt đến không thể tưởng tượng nổi, thời còn trung học tiểu thuyết viết ra đã in thành sách, vào đại học thì được Bá Lạc* thu làm đệ tử, dạy anh sáng tác kịch bản, đầu tiên là theo đúng sư phụ, thứ hai tài năng anh ta quả là khó tìm, anh ta mau chóng trở thành một nhà biên kịch ở độ tuổi còn rất trẻ, mấy bộ phim kịch truyền hình tham dự viết đều được đánh giá tốt, về sau địa vị và thành tích của anh càng thêm rực rỡ, các đánh giá chuyên môn đạt đến mức kỉ lục, thì anh lại bắt tay vào lĩnh vực viết kịch bản phim, tác phẩm ăn khách đến bất ngờ, liên tục giành giải thưởng, danh vọng của anh có thể sánh như thủy trướng thuyền cao**, vận thế thịnh vương không kể xiết. *Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể **Nước lên thì thuyền lên: ý nói tác phẩm càng nhiều thì tiếng tăm càng vang dội. Cho nên anh ta tâm tính cao ngạo như vậy cũng không phải là không có lý do, chỉ nói bởi vì thực lực anh ta quá hùng hậu, đồng thời những lời đánh giá, phê bình tốt là việc không thể thiếu để nâng cao sức tiêu thụ của phòng bán vé, cho nên dù anh ta có treo giá tiền công lên tới 6 con số đơn vị, thì đài truyền hình và công ty chế tác vẫn vui vẻ nguyện ý hạ bút kí không suy nghĩ, từng cọc từng cọc tiền chói mắt xếp hàng trước mặt anh ta cũng dày đặc như từng xấp bản thảo vậy, chấp nhận hay không, còn phải tùy thuộc xem lúc đó con người Đại ca của cậu có phóng khoáng hay không, cho nên cho dù anh ta có ra cái giá lớn cỡ nào, tính tình có cứng rắn ra sao, khó khăn bàn bạc đến đâu, thì bảng hiệu vàng của anh ta vẫn vững chắc treo cao. Lúc này, cái ví của anh đã kiếm được khá no nê, không muốn tiếp tục thuê phòng làm việc nữa, vì thế đã bố trí mua liền hai căn hộ ở tầng dưới, liên thông lại với nhau, một bên là để ở, một bên là phòng làm việc, tạo cho anh và nhóm trợ lý biên kịch, vài người có được một hoàn cảnh công tác thoải mái, nhìn cũng quy mô hơn. Nếu nói ngược lại, vứt bỏ tính tình của anh sang một bên không đề cập tới, thì Mạnh Tấn Bang đối với người bên cạnh quả là rất tốt, phúc lợi đãi ngộ không tệ, chỉ cần không đạp trúng dây dẫn địa lôi của anh ta là có thể bình an vô sự. Trong phút chốc, chuông điện thoại trong phòng làm việc lớn vang lên liên hồi, Tiểu Khang vội vàng tiếp nghe, vấn đề vừa lúc nãy đã được giải quyết, cậu liền đi về phía Mạnh Tấn Bang báo cáo lần thứ hai. “Đại ca, bên kia gọi lại đây bảo là không cần sửa nữa, còn muốn giải thích với anh là….” Cậu cười khe khẽ, biết rằng lần này sẽ không phải nghe chửi nữa. “Hừ, sớm đã biết như thế, hà tất lúc nãy còn phải gây chuyện.” Cơn tức giận tạm thời đã hòa hoãn, Mạnh Tấn Bang hừ lạnh, nhàn rỗi thảnh thơi cắn một miếng chocolate ưa thích của mình. Lúc trước khi kí kết hợp đồng đã từng thỏa thuận qua, chỉ cần anh có thể duy trì tiêu chuẩn và chất lượng của tác phẩm, thì bên đó sẽ không tùy tiện bảo anh sửa chữa gì đó, mà anh cũng không phải chỉ hót như khướu*, anh có nguyên tắc và kiên trì riêng của mình, không thể để cho mấy người đui chột tùy tiện góp ý, đập vỡ chiêu bài và danh dự của anh. “Thầy ơi, tất cả các cảnh em phụ trách đều đã hoàn thành, văn bản vừa rồi cũng giúp em sửa chữa lại kịch bản cho trau chuốt mượt mà hơn, thầy có muốn xem lại lần nữa không?” Trợ lý biên kịch A Khoan bước vào phòng hỏi han. Cậu ta là đệ tử của Mạnh Tấn Bang, cũng là một thành viên trong đội trợ lý của anh, bộ phim ON đang bấm máy lần này là anh ta hợp tác biên kịch cùng Mạnh Tấn Bang, viết ra một dàn đại cương tổng quát các cảnh chính sau đó phân phối cho trợ lý đi viết lại kịch bản chi tiết, hiệu suất hợp tác phân công làm việc rất cao. “Được, mang đến đây cho tôi.” Mạnh Tấn Bang gật gật đầu, thừa dịp thời gian nộp bản thảo còn chưa tới, trước hết xem qua kĩ một lần, rồi anh lại nhìn sang phía Tiểu Khang lên tiếng, “Đi mua chút đồ uống về đây, tôi khát rồi.” “Vừa lúc nãy hàng xóm mang đến tặng một nồi canh đậu xanh, anh có muốn uống nó trước không?” A Khoan đề nghị. “Hàng xóm? Ở cách một lầu sao?” Sắc mặt Mạnh Tấn Bang nghiêm lại. “Á… không biết.” Hai người họ nhìn qua lại, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, vẻ mặt ngỡ ngàng không biết gì. “Không biết mà cũng nhận lấy là sao? Lỡ bị hạ độc thì biết phải tìm ai.” Anh liếc xéo bọn họ. Suy nghĩ nhiều quá rồi chăng? Đại ca viết kịch bản đến tẩu hỏa nhập ma, đến nỗi sinh ra chứng vọng tưởng sợ bị người khác hại sao? Bốn mắt A Khoan và Tiểu Khang nhìn nhau không nói. “Tôi không thích giao tiếp nhiều với hàng xóm, như vậy rất giống tam cô lục bà*.”Mạnh Tấn Bang vẫn tiếp tục làu bàu. *ý nói giống mấy bà rảnh rỗi ở không tụ tập tám chuyện Anh rất lười chào hỏi khi gặp phải người, rõ ràng không quen biết sao phải giả cười gật đầu, dần dà rồi họ sẽ lân la đến thám thính tám nhảm những chuyện riêng tư, đến lúc đó trả lời không được mà không trả lời cũng không được, nếu đã như thế, không bằng ngay từ đầu duy trì một khoảng cách, làm như không quen biết, sau này sẽ tránh được nhiều phiền toái. “Ừm, vậy chúng tôi đem cái này đi đổ.” Hàng xóm tốt bụng đưa đồ tới, lại rước lấy mấy lời lải nhải, thôi để tránh Đại ca thêm phát hỏa bực mình, Tiểu Khang và A Khoan vội vã lên tiếng rời dợm bước định rời đi. “Khoan khoan, tôi không nói là đem đổ nha, lãng phí thức ăn sẽ bị trời đánh đó nha.” N ói thì nói nhưng Mạnh Tấn Bang vẫn không muốn phung phí của trời ban, nên vội vàng ngăn cản, “Nếu như đã nhận rồi thì cứ múc một chén cho tôi.” Ai ya, nếu đã muốn ăn thì dứt khoát một câu, làm gì phải nói nhiều như vậy chứ! Tiểu Khang và A Khoan đưa mắt nhìn nhau ngầm nghĩ. “Đại ca, anh không sợ lỡ như bị hạ độc thì không tìm thấy hung thủ à?” Tiểu Khang liều lĩnh mỉa mai lặp lại lời của anh để trêu chọc. “Tiểu Khang chết tiệt, cậu ngứa mình phải không?” Bị trợ lý đá đểu, Mạnh Tấn Bang trố mắt, tay vò vò tờ giấy trên bàn lại nhắm thẳng hướng cậu ta mà ném. “Ném không trúng, ném trật rồi a!” Vì thường xuyên bị thế nên động tác của Tiểu Khang đặc biệt rất nhanh nhẹn, thoáng cái người đã bay ra ngoài tiện thể đóng sầm cửa lại, để trốn tránh trận đòn công kích của mấy viên đạn giấy, nhưng tiếng cười của anh ta vẫn ha hả vang vọng vào trong phòng. Cậu biết rõ chỉ cần Mạnh Tấn Bang không nổi giận cực độ, thì ở chung với anh ấy rất tốt cũng rất vui, cho nên nếu không nhân cơ hội tâm tình của anh tốt mà trêu chọc, thì còn phải đợi khi nào nữa a? Nhất là càng gần ngày gia hạn nộp kịch bản thì càng khổ sở đó nha! “Được được, Tiểu Khang kia, có gan thì cậu vào đây ngay cho tôi!” Mạnh Tấn Bang liếc mắt, mở miệng hét to ra ngoài, giọng điệu đầy đe dọa. *** Trước khi cơn bão đổ bộ tới, khí trời chuyển đổi mát mẻ hẳn, khiến cho sự oi bức của mùa hạ tạm thời bị kiềm hãm lại, chỉ là mọi người ai ai cũng đều lo lắng phòng bị thiên tai, không còn tâm trạng hưởng thụ cái cảm giác thoải mái mát mẻ này. Lúc này, Dụ Hoằng Băng đang ở phòng khách cùng với em gái Dụ Bảo Đế kiểm tra lại mọi thứ. “Đèn pin, radio, mì ăn liền, đồ hộp… A, đèn hết pin rồi!” “Em đi mua pin ngay.” Bình thường đều là chân chạy việc, nên Bảo Đế rất nhanh đã có hành động. “Tiện thể mua thêm ít bánh mì lát* và bánh mì ổ về nhé.” Dụ Hoằng Băng dặn với theo. * sandwich Trong kí ức năm xưa, vùng này từng bị một cơn bão mạnh tàn phá chìm ngập lênh láng trong nước, nước ngập dâng đến tận nửa tầng lầu, nếu không muốn phải lội nước đi ra ngoài, thì tốt nhất vẫn nên chuẩn bị đầy đủ lương thực. Lần này mặc dù chỉ là cơn bão nhỏ, chỉ nghe nói thế thì cũng không nên khinh thường lượng mưa này, dù từng bước sự biến hóa thay đổi của nó đều được các đài khí tượng theo dõi chặt, nhưng cẩn thận vẫn là tốt hơn. “Hắc hắc, em sẽ thuê thêm vài cái đĩa DVD hoặc tiểu thuyết về xem cho sướng.” Dụ Bảo Đế thì rất chờ mong cơn bão nhỏ này, không phải đi làm, có thể nằm ở nhà lười biếng cả ngày. Dụ Hoằng Băng cười dặn dò, “Muốn thuê thì cứ thuê đi, phải đi nhanh về nhanh, gió bên ngoài càng lúc càng lớn rồi, cố đừng để bão thổi bay đi mất đó.” “Được rồi, yên tâm đi! Em đi đây.” Dụ Bảo Đế cầm ví tiền cùng chìa khóa nhà đi ra cửa. Em gái vừa mới rời đi thì Dụ Hoằng Băng liền nhận được điện thoại hỏi han quan tâm của chị gái Dụ Uyển Điệp, hai chị em hàn huyên một hồi rồi mới cúp dây, sau đó, cô đứng dậy đi kiểm tra lại các cửa sổ, đi đến cửa mở ra ban công thì phát hiện số quần áo cô mang ra phơi trên sào tre lúc nãy đang bị gió thổi đung đưa rất mạnh. Thật tốt khi phát hiện ra sớm, lỡ như bão đổ ập tới, thì không biết đám quần áo này sẽ bị thổi đi tới đâu nữa. Dụ Hoằng Băng nhanh chóng khập khiễng bước ra lan can gỡ từng cái móc quần áo xuống, không nghĩ tới một món đồ màu hồng nhạt vì thế liền bị gió thổi đi… “Ai! Không xong rồi, cái kia hình như là….” Ý thức được cái thứ bị bay mất là cái gì, lòng cô hoảng hốt, trong nháy mắt sắc mặt đông cứng nghiêm lại, dáo dác nhìn thăm dò xung quanh. *** Bởi vì đài khí tượng dự báo bão sẽ ập tới, Mạnh Tấn Bang đã sớm cho nhóm trợ lý ra về, cũng phân phó qua nếu trong hai ngày tới mưa gió còn chưa dứt thì bọn họ có thể tiếp tục ở nhà công tác. Dù sao cái công việc sáng tác này ở đâu cũng có thể làm được, bảo bọn họ đến văn phòng để viết kịch bản vốn dĩ chỉ là để cho bọn họ có thể chuyên tâm không bị việc riêng quấy nhiễu, hiện tại bão đổ tới, ra vào thật không tiện, cho nên chỉ cần nộp bài theo tiến độ, không ảnh hưởng đến công việc là được rồi. Nhưng mà hình như anh đã cho bọn Tiểu Khang ra về quá sớm, và một số điều cần làm vẫn chưa làm hết… Mấy chậu hoa nhỏ trước sân có lẽ phải đem vào nhà, cửa sổ sát đất có lẽ phải dán băng keo lại phòng ngừa gió quá mạnh, trong nhà hình như chỉ còn lại một bịch bánh sủi cảo, mấy thức thức ăn nhanh hâm bằng lò vi sóng cũng đã hết sạch rồi, ngay cả chocolate thứ mà sẽ vô cùng khổ sở bắt anh kiêng ăn trong một ngày cũng đã không còn… “Sặc, thiệt là…” Nhìn tổng thể qua một hồi, anh quyết định thừa dịp trước khi trời bắt đầu đổ mưa, phải nhanh chóng đi mua tất cả thức ăn cần thiết. Anh đi ra khỏi phòng, mới bước tới sân ngoài, đã bị một thứ vật liệu mềm mại bỗng nhiên từ trên trời rớt xuống che phủ trên đầu anh. “Đây là cái quái gì hử?” Anh nhất thời bị dọa, theo phản xạ đưa tay chụp lấy món đồ trên đầu mình lôi xuống, mở ra nhìn thử, một mảnh tam giác tơ lụa màu hồng có thêm một cái nơ bướm, lửa giận trong người anh bộc phát cực độ, “Hả, quần lót?” Anh ngẩng đầu nhìn lên phía bên trên, vừa đúng lúc nhìn thấy một cái đầu tròn nho nhỏ đang dáo dác nhìn ngược xuống. Dụ Hoằng Băng ngạc nhiên cứng người nhìn cặp mắt đang trợn trừng vì tức giận kia, cô sợ tới mức muốn nhảy dựng lên, theo bản năng lập tức cúi người ngồi xổm xuống, cố gắng núp trốn. “Còn trốn sao? Tôi đã thấy cô rồi!” Anh chống nạnh, ngửa đầu lên phía trên lầu rít gào. “A, xin lỗi, thực xin lỗi.” Dụ Hoằng Băng lắp bắp, tưởng tượng người bên dưới cứ như con sư tử hung hãn ngoác miệng ra gầm rống. “Người trên lầu hai, lập tức xuống đây cho tôi.” Mạnh Tấn Bang điên tiết phát hỏa lên đầu tên gây tội kia. “……….” Dữ quá a! Dụ Hoằng Băng khóc không ra nước mắt, chỉ linh cảm được mình sắp gặp phải chuyệnxấu rồi. Nếu không phải có bão, cô đã không vội vã rút quần áo vào, chiếc quần lót cũng không vì vậy mà bay xuống….Còn nữa, tại sao vừa vặn lúc đó anh ta lại đi ngang cơ chứ? Ai! Hai ngày trước mới vừa tặng canh đậu xanh để lấy lòng nhóm “đại ca” lầu dưới, kết quả hôm nay lại đắc tội với người ta, thật là uổng phí hết khổ tâm của cô mà. Nếu bây giờ cô xuống dưới đó, thì có bị cái tên “đại ca” mang dáng dấp hung hãn kia nấu nhừ ăn vào bụng không? Không biết… anh ta có đồng ý để cô bỏ ra chút tiền phí lấp liếm, đền bù nhục nhã khi bị quần lót phủ đầu không nữa? “Đừng tưởng rằng không trả lời thì sẽ không sao!” Mạnh Tấn Bang đang nổi nóng, không nhẫn nại đợi cô trả lời thì đã nôn nóng ra tối hậu thư, “Tôi nói lại lần nữa, cô tự mình xuống đây, hay muốn đích thân tôi lên đó?” Dụ Hoằng Băng trố mắt kinh ngạc, tim đập liên tục như trống hồi. Anh ta muốn lên lầu? Như vậy không được a! Nhìn bộ dáng hung hãn của anh ta, nếu như lên đến đây nói không chừng có thể còn đập phá hết nhà cô nữa! “Được được được, tôi xuống lầu là được!” Cô nắm chặt bàn tay, can đảm đứng lên, giương giọng đáp lại, cố dùng chút dũng khí đối mặt. Trời ơi, kì này đi chắc lành ít dữ nhiều rồi, bình thường cô luôn là một người hiền lành, cần kiệm, lễ phép đúng mực, cho nên ông trời phải phù hộ cho cô được bình an nha!