Hào hoa long đế ký
Chương 1 : Tàn cuộc
Từ khi phe Ma Thuật công khai danh tính của mình trên Tinh cầu Thiên Minh thì vô số chuyện đã xảy ra từ chiến tranh chết chóc, cho đến cuộc sống bị đảo lộn, cuộc sống của mọi người đi vào hồi kết.
- " Tình hình thế này không ổn rồi chúng ta phải nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này thôi" một lão già tóc bạc trắng với khuôn mặt buồn bã sầu não nói.
Ngồi cạnh bên lão lúc này là một người đàn ông trung niên với dáng vóc cao ráo lực lưỡng củng quay sang lão già hỏi:" nhưng mà bằng cách nào, bọn Khoa học gia chết tiệc đã thông báo sẻ sử dụng "Giờ Tử" nếu chúng ta không đầu hàng, nếu nó thật sự xảy ra không chỉ riêng chúng ta mà cả tinh cầu này sẻ chẳng còn ai sống sót nổi".
Lão già ngồi cạnh trầm ngâm rồi hừ mạnh : " thôi được rồi triệu tập toàn bộ lão sư đến đây ta có việc bàn gấp".
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu rồi bước ra dãy hành lang.
10 phút sau..........
Tại một phòng họp kín được canh phòng cẩn mật có 10 lão già, nam có nữ có đang ngồi hướng mặt về một người, người đó chính là người triệu tập tất cả mọi người lại, hắn ta là Đại lão sư người có quyền hành nhất ở trong căn phòng này và nghe lão nói:
" Hiện tại chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng thứ sức mạnh "Hỗn Nguyên" đó, nếu không cả tinh cầu này nhân loại cùng với hàng loạt sinh vật khác sẻ bị tuyệt diệt".
Một lão già khác ngồi gần đấy sau khi nghe xong thì khuông mặt hoãn hốt nói :
" Nó rất nguy hiểm, nếu xử dụng chúng ta không biết tương lai sẻ như thế nào"
"Đúng vậy, việc này quá nguy hiểm, đưa một kẻ nào đó nắm toàn bộ tinh cầu này chẳng khắc nào giao trứng cho ác" một bà lão tiếp theo lời lão già trước.
Trong lúc đó mọi người củng bắt đầu xôn xao bàn luận, người thì trầm ngâm suy nghĩ, người thì sắc mặt đại biến không còn giọt máu nào.
Đại lão sư nghe xong thở dày đáp :
" Hỗn Nguyên vốn có linh tính nó sẻ tự biết chọn người nào thích hợp, nếu bây giờ còn không mau quyết định đến cả cơ hội cuối cùng này củng không còn ".
Không khí xung quanh bắt đầu im lặng lạ thường tất cả trầm ngâm suy nghĩ thì bổng có một giọng nói từ ngoài cửa giọng vào :
"Ta ủng hộ đại trưởng lão dù sau đây củng là hy vọng cuối cùng của chúng ta".
mọi người bắt đầu đổ dồn về phía giọng nói vừa phát ra từ phía sau cánh cửa một thiếu nữ độ xuân thì bước vào cô là thánh nữ của mọi người.
Một lão bà nghe vậy lên tiếng :
" Nhã Ngọc con suy nghĩ kỹ chưa"
Nhã ngọc nhẹ nhàng gật đầu đáp :
" Con đã suy nghĩ kỹ rồi vì tương lai sẻ tốt hơn chúng ta nên chấp nhận hy sinh bản thân" cả đám người thở dày buồn bã.
" vậy chúng ta quyết định như vậy, người đâu mở khóa kho cấm"
Mọi người bắt đầu rời đi đến một căng phòng được khóa cẩn thận phía trước là một cánh cửa lớn bằng đá trên cánh cửa có nạm vô số viên ngọc to lớn bằng quả bóng với đủ màu, cánh cửa được mở bằng 2 sức mạnh cửa 2 lão sư mỗi người một bên đặt tay vào phiến đá được dựng 2 bên cánh cửa, 2 người đặt tay vào một luồn sức mạnh khổng lồ từ 2 người truyền vào bia đá cánh cửa dần dần mở ra, bên trong căn phòng là ánh sáng xanh lập lòa làm cho người ta cảm giác ghê rợn nguy hiểm. ở trung tâm căn phòng là một quả cầu màu khổng lồ đang lơ lững trên không trung màu sắc thay đổi liên tục, xung quanh quả cầu là những cột đá cao đến ngược mỗi người trên cột đá có một mặt đá được chạm khắc hình thù kỳ lạ ở giữa có hình bàn tay người , có tổng cộng 10 cột như vậy.
"Mọi người vào vị trí, Nhã Ngọc con vào giữa trung tâm phía dưới quả cầu" Đại lão sư lên tiến với giọng điệu khẩn trương.
Sau khi mọi người ai vào vị trí người nấy thì đại lão sư quay mặt về phía Nhã Ngọc căn dặn:
" con là thánh nữ nhiệm vụ của con là dẫn dắt người được chọn phát triển bản thân, phát triển thế giới con đã rõ chưa"
Nhã như gật đầu nói lớn trong giọng nói chứa đầy sự quyết tâm:
" dạ con sẻ cố gắng thưa Lão sư"
Đại lão sư gật đầu nói:
" vậy được chúng ta nhanh chóng bắt đầu" vừa dứt lời tất cả mọi người bắt đầu tập trung ý nhiệm truyền sức mạnh vào cột đá trước mặt Nhã Như lúc này nhắm nghiềm mắt 2 tay đang chéo vào nhau đặt ngay trước ngực như đang khẩn cầu điều gì đó, bỗng không gian xung quanh tối đần đi mọi thứ xung quanh dường như sụp đỗ tất cả bị xóa đi từng chút một.
Lúc này ở bên kia địa cầu một người đàn ông thân mặc áo trắng đứng quan sát màn hình thấy mọi thứ trên đấy dần biến mất đi hắn cười lạnh :
: Hừ, cuối cùng các ngươi đã dùng đến nó để xem các người có kịp cứu lấy nơi này không"
Người đàn ông mặc áo trắng tiến lại gần một khối kim loại to màu đen vừa đặt tay lên khối kim loại tách ra làm đôi, thì ra bên trong là 1 căn phòng dùng để cho con người ngủ đông hắn tiến lại giường ngủ đông mở ra, rồi từ từ bước vào trong . trên tay cầm một thiết bị nhỏ có 1 nút bấm to màu đỏ. phía dưới nút bấm có 2 chứ " Giờ Tử". hắn bắt đầu bấm vào nút trên giường ngủ đông, chiếc giường nhanh chóng thành 1 cái lòng kính không, một loại khí gây mê được bơm vào, phía trên kính là thời gian đếm ngược ,
99 ..98..97..96..
Hắn bắt đầu đầu óc mê mụi dần nhẹ giọng nói một câu:
" hẹn gặp lại" rồi tay bấm nút "Giờ Tử".
Bên ngoài một vụ nỗ khổng lồ phát ra ngay dưới căn phòng của hắn vụ nổ bắt đầu lan nhanh, nhanh bằng với tốc độ " Hỗn Nguyên xóa đi mọi thứ.
ở một nơi khác trên tinh cầu:
"chuyện đang xảy ra vậy chạy mau chạy mau" mọi người la hét chạy tán loạn mặt đất trung chuyển mặt đất nứt ra làm đôi, một cậu thanh niên đang thất thần nét mặt tái đi vì sợ không hiểu chuyện gì sảy ra bỗng:
"Rắc, rắc , rắc..."
âm thanh mặt đất phía dưới chân cậu bắt dầu nứt ra, cậu ta bắt dầu hoảng loạn chạy đi thật nhanh thật nhanh , nhưng âm thanh đó vẫn ở phía sau cậu, nó như cố tình đuổi theo cậu ta. trong lúc này cậu nhóc thầm nghĩ " 25 năm xui xẻo bám theo học thì rớt lên rớt xuống, công việc thì sáng làm chiều bị đuổi, đến người yêu đến 1 cô cũng không kiếm nỗi, bây giờ tới cả cái tinh cầu này củng muốn giết mình, thôi đành vậy" trong một thoáng cậu ta không chạy nữa dừng lại âm thanh nhà cửa sụp đổ cây cối gãy gỗ bên tai , cậu nhắm mắt hít một hơi thật sâu như đón chờ một điều gì đó. tiếng đất nức vẫn tiếp tục tiến lại cậu ngày một gần ngày một gần " Rắc" tiếng đất dưới chân nức ra làm đôi cậu rơi xuống không la hét không làm không làm gì cả để cơ thể thả lỏng mắt vẫn nhắm nghiềm.
2 bên 1 bên ánh sáng trắng xóa đi mọi thứ, 1 bên 1 cơn bão lữa quét đi mọi thứ ngày 1 tiến gần nhau, khe nức vừa nãy vô tình lại là nơi gặp nhau của cả 2 nguồn sức mạnh khổng lồ. chàng thanh niên đang vẫn rơi cảm giác như vô tận , bổng cậu cảm thấy một bên người như bị thiêu đốt đến tận sương tủy 1 bên lại cảm thấy dễ chịu vô cùng. cả 2 nguồn sức mạnh như chiến đấu vơi nhau vô cùng kịch liệt không bên nào chịu thua bên nào. tại trung tâm căn phòng với các vị trưởng lão tất cả chỉ còn là hư không duy chỉ còn lại quả cầu vẫn tiếp tục lấp lóe bên trong là một cô gái tay vẫn đan chéo chặt vào nhau ở trước ngược, trong lòng thầm thì " người được chọn cậu cố lên chúng ta sắp thắng rồi" cơ thể cô run run bỗng " rắc" lần này là âm thanh quả cầu bắt đầu có vết nứt . nghe thấy vậy Nhã như nhăn mặt chân mày như đan chéo vào nhau 2 tay vẫn giữ chặt , cả cơ thể cô run lân từng nhịp , như một người đi ngoài tuyết mà không mặc áo ấm.
Sau mộthồigiàn co kiệtliệtbãolữayếudầnđể cho thứánhsángkỳlạấylấnlướtvà bao trùm, bên dưới khe nứt cơn đau bịlữađốtkhiếncậu thanh niên sống không bằngchếtgàothét đau đớn, vừađấyánhsáng bao trùmcả cơ thể , cậucảmthấydễchịu , trong đôi mắt không cònlàmàu đen như mọi khi nữamàlàmàutrắng,
" chuyệngìvậy, mìnhchếtrồi à, cảmgiácdễchịunhènhàngnàylà sau, thứánhsángnàylà sau" Lúcnày trong đầucậuxuấthiệnbiết bao nhiêu câu hỏi, cảmgiácdễchịukhiếncậucảmgiác như người say tìmđượcchổngủmọithứdầndần tối lại........
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
99 chương
38 chương