Hạ cánh trong tim anh

Chương 11 : Hạ cánh trong tim anh

Phó Minh Dư trước giờ không hề có thói quen lướt tường wechat, đối với anh điện thoại chỉ là công cụ liên lạc chứ không phải là công cụ kết bạn. Nhưng tối nay lúc nằm trên giường, vốn dĩ chuẩn bị đi ngủ rồi nhưng anh lại lướt tường wechat. Tin đầu tiên là của Nguyễn Tư Nhàn. Cũng không có gì nổi bật, Phó Minh Dư thuận tay lướt qua. Vài giây sau anh lại lướt xem lại từ đầu.  Chó dại? Chung cư nằm thuộc loại tốt nhất trên cả nước, căn bản không thể xuất hiện chó dại được. Nghĩ thế nào cũng có cảm giác Nguyễn Tư Nhàn đang chửi xéo mình. Con người ấy mà, đôi khi người ta chỉ mới nói bâng quơ qua lại rất dễ tự nhầm tưởng là đang nói bản thân mình. Trong lòng Phó Minh Dư đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu đầy lồng ngực. Đi đến kéo chiếc rèm cửa sổ ra thì thấy bên ngoài đang mưa nhỏ. Phó Minh Dư quay người cầm điện thoại lên điện thoại cho trợ lý. “Sáng ngày mai sắp xếp xem hành trình năm nay đem đến cho tôi.” Ngừng một lát lại nói, “Hai năm.”   - Một status được đăng lên nhưng lượt like lại khá nhiều, còn có người quan tâm môi trường sống của Nguyễn Tư Nhàn có phải là không tốt không? Lúc này Nguyễn Tư Nhàn có chút ngại ngùng, sớm biết thì chỉ để cho một mình Phó Minh Dư xem thôi, bây giờ còn phải trả lời sự quan tâm của bạn bè nữa. Còn Phó Minh Dư hình như tâm trạng khá tốt, còn viết bình luận “Phải không? Hôm nào cô chỉ tôi xem đi.” Tư Tiểu Trân tắm xong đi ra thì Nguyễn Tư Nhàn cũng đi tắm, trước khi đặt điện thoại xuống cô trả lời anh: được thôi, 【icon ngại ngùng】   Còn chỉ cho anh xem sao? Vậy tôi đưa tấm gương cho anh, anh xem không? Tắm xong đi ra thì nhìn thấy Phó Minh Dư trả lời cô “Vậy sáng mai nhé? Ôi mẹ ơi. Tên đàn ông thối này đang hẹn mình sao? Nguyễn Tư Nhàn không trả lời lại, vứt điện thoại xuống như vứt một củ khoai nóng, sau đó chui vào chăn nằm. Tư Tiểu Trân ỷ vào mình ngày mai ban ngày không đi làm nên không muốn đi ngủ. “Nguyễn Nguyễn, đến bây giờ tâm trạng mình vẫn còn sợ hãi, tớ thật sự vô dụng quá, gặp phải chuyện thì hoảng loạn, không giống như cậu lúc nào cũng điềm tĩnh, chúng ta nếu chia đều cho nhau thì tốt quá.” Nói xong vẫn không có ai trả lời thì Tư Tiểu Trân nhìn qua đã thấy Nguyễn Tư Nhàn  hơi thở đều đặn đã ngủ từ lúc nào rồi. Tư Tiểu Trân cũng chui vào chăn dựa đầu vào vai Nguyễn Tư Nhàn đi vào giấc ngủ.  Đêm này Nguyễn Tư Nhàn ngủ không được ngon. Mơ màng đã mơ một giấc mơ, sau đó không biết sao đã mơ thấy một chú chó, trông cũng không hung dữ lắm, là một chú chó teddy được tỉa lông gọn gàng, nhưng cứ nhìn cô sủa một cái cô đã sợ đến nhũn cả chân. Dọa cô cũng thôi đi, chủ nhân đang dắt chó lại là Phó Minh Dư. Nguyễn Tư Nhàn rất sợ chó. Nhớ lúc nhỏ đi về quê chơi, chó dưới quê đều được thả nuôi, mặc dù đa số đều rất ngoan nhưng có con chó dữ cứ đuổi theo cô mãi, cuối cùng dọa cô sợ đến nỗi té ngã luôn dưới nền đất, con chó đó còn xông vào cắn quần cô, cô khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, một chân kia cô đạp nó một phát, con chó kia hình như đã nổi điên lên cắn cô một cái. May mà có người dân đến kịp thời bắt con chó đi, Nguyễn Tư Nhàn được bố mẹ đưa đến bệnh viện tiêm thuốc, vốn dĩ cô đã sợ chó nên từ đó càng ám ảnh hơn. Chỉ cần có chó đến gần thì cô liền căng thẳng đến mức hô hấp không đều. Bị con chó này làm tỉnh giấc thì trời cũng vừa sáng. Nguyễn Tư Nhàn dựa vào đầu giường một lúc, Tư Tiểu Trân bên cạnh còn đang ngáy nhỏ cô đã nhẹ nhàng xuống giường đi ra ngoài, xuống lầu chạy 1 tiếng đồng hồ sau đó quay về tắm táp rồi thay đồ xách lấy túi đi ra ngoài. Mấy ngày nay cô không bận rộn cứ mãi ở nhà tham gia khóa đào tạo nhậm chức online, hôm nay là cuối tuần lại phải đến Thế hàng một chuyến để gặp mặt tổ bay của chuyến bay đầu tiên của máy bay ACJ31. Lúc đi đến thang máy cô cố ý nhìn thời gian. 8 giờ đúng, tiểu khu này không phải là một người lao động bình thường co thể thuê nổi cho nên vào lúc này cũng không có ai. Thang máy vừa mở thì cô lập tức bác bỏ nhận định lúc nãy. Cô cảm giác bản thân đã dậy khá sớm, không ngờ đến Phó Minh Dư còn dậy sớm hơn, lúc này anh ta đã nghiêm chỉnh đứng trong thang máy rồi. Mặc dù hôm qua lúc biết mình và Phó Minh Dư ở cùng một tòa nhà cô cũng nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau trong thang máy, chỉ là không ngờ đến ngày hôm nay lại đến nhanh như vậy. Phó Minh Dư vốn dĩ đang cúi đầu sửa sang tay áo vừa ngẩng lên gặp ngay Nguyễn Tư Nhàn cũng không hề ngạc nhiên chút nào, anh đưa tay chặn cửa thang máy, ý để cô đi vào. Nguyễn Tư Nhàn bây giờ cứ nhìn anh lại nhớ đến chú chó teddy trong giấc mơ, trong lòng cũng khó chịu, sau khi đi vào thì tự động đứng ở một góc giống như cách xa mười vạn dặm vậy. ”Phó tổng chào buổi sáng .” Phó Minh Dư đang định chào cô thì nghe cô nói: “Dậy sớm như vậy để đi xem chó sao?” Nói xong cô liền phát hiện Phó Minh Dư đang nhìn mình, đôi mắt ấy đột nhiên dâng lên ý cười nhẹ. “……” Nguyễn Tư Nhàn chỉ muốn tát cho mình một cái, nhất định là do giấc mơ đêm qua quá ảm ảnh mình nên bây giờ cô mới ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng như vậy. Cô khịt mũi sau đó đeo tai phone vào không nhìn sang Phó Minh Dư nữa. Âm nhạc vừa vang lên thì bên bên tai phone bị anh giật xuống. Nguyễn Tư Nhàn quay đầu, “Anh làm gì vậy?” “Chúng ta nói chuyện chút đi.” Một bên tai nghe đang ở  trong tay Phó Minh Dư, bên còn lại trên tay Nguyễn Tư Nhàn nhẹ nhàng đong đưa, Phó Minh Dư ngẩng lên nhìn cô, 2 người chỉ cách nhau một cánh tay, “Tôi cảm giác cô cô ý gây chuyện với tôi, có phải là ảo giác của tôi không?” Anh nhìn cô, chăm chú nhìn vào từng biểu cảm của cô. Người trước mắt vẫn gương mặt bình thản, tóc được cột gọn gàng phía sau, đôi mắt to dài, lúc cười lên đuôi mắt cong lên. “À, tôi ghét người giàu” “……” Chính vẻ mặt có ý cười đùa của cô làm cho người khác không phân biệt được cô nói thật hay nói đùa. Cũng có thể là ý đùa giỡn nhiều hơn một chút. Nhưng cho dù thế nào Phó Minh Dư cũng không muốn nói chuyện tiếp với cô. Tai nghe bị anh thả ra đang treo lơ lửng trước ngực cô. Nhìn thấy vẻ mặt của Phó Minh Dư cô cúi đầu cười mỉm mỉa mai. Nhưng cô cười chưa đến 2 giây thì bị cảnh tượng trước mắt làm gián đoạn. Thang máy dừng ở tầng 10, một bà già dắt một con chó lông trắng đang thè lưỡi há mồm ra có hơi tăng động. Không xong rồi, Nguyễn Tư Nhàn cảm giác mình sắp không thở được, mặt cô trắng bệch lui vào góc thang máy nắm chặt lấy áo mình. Mặc dù chủ nhân đã nắm lấy dây thừng nhưng chú chó đó có hơi tăng động, cứ muốn nhảy vào người Nguyễn Tư Nhàn, mỗi lần như vậy đều bị chủ nhân kéo lại. Nhưng cho dù như vậy, Nguyễn Tư Nhàn toàn thân vẫn sợ hãi, trên trán đã bắt đầu toát mồ hôi hột. Mỗi giây ở trong thang máy giống như bị kéo dài ra. Nguyễn Tư Nhàn cắn chặt răng cảm giác sau lưng đã lạnh ngắt thì Phó Minh Dư đột nhiên bước chắn trước mặt cô. Hai tay anh đút vào túi quần ngẩng đầu nhìn cái bóng trong thang máy thần thái bình tĩnh, dường như chỉ tùy ý đổi một góc đứng. Cảnh tượng trước mắt đột nhiên bị che chắn kĩ, mũi cô liền ngửi được mùi linh sam. Cơ thể Nguyễn Tư Nhàn thả lỏng dần dần nhìn lên. Cô phát hiện Phó Minh Dư khá cao, cao hơn một người 1m7 như cô cả nửa cái đầu, vai cũng khá rộng làm cho bộ vest anh mặc được tôn lên đáng kể. Phó Minh Dư đứng ngay trước mặt, chú chó kia liền dễ dàng bám vào chân anh. Chiếc quần đen liền bị dính vài dấu chân chó. Trên người anh toát lên vẻ tôn quý nên cũng khiến cho vị chủ nhân kia hơi sợ hãi, vội kéo chặt lấy chú chó kia. Nửa phút sau thang máy xuống đến tầng 1 thì chủ nhân con chó kia vội nói một câu “thật ngại quá” rồi dắt chú chó bỏ đi. Phó Minh Dư thì chẳng phản ứng gì quay lại nhìn Nguyễn Tư Nhàn. “Đến Thế hàng sao?” Trong không khí cuối cùng cũng không có mùi chó nữa nên Nguyễn Tư Nhàn thở phào một hơi gật đầu. Phó Minh Dư đi ra khỏi thang máy, Nguyễn Tư Nhàn cũng theo chân anh đi ra sau. “Cô thực sự rất sợ chó sao?” ”Ừm.” Nguyễn Tư Nhàn thấp giọng, “Lúc nhỏ từng bị chó cắn.” Phó Minh Dư bước chân chậm lại. Nguyễn Tư Nhàn không nhìn thấy anh cười, chỉ chú ý đến quần của anh. Cô ngồi xuống lấy ra một tờ giấy trong túi đưa cho Phó Minh Dư. Phó Minh Dư nhận tờ giấy cúi người xuống lau quần, lúc đứng lên hỏi cô: “Thuận đường tôi đưa cô đi nhé?” Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, “Vậy cảm ơn nhé.”   - Bách Dương dẫm lên bãi cỏ hình như đang tìm kiếm gì đó. Chung cư rất yên tĩnh, thi thoảng có vài cụ già đi tản bộ, vào lúc này cũng không có ai nhiệt tình ra giúp đỡ, chỉ có người đi chạy bộ sớm thì nhiều. Bách Dương quay đầu nhìn thấy Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn đang đi đến gần, anh ta tuy có điều khác thường nhưng cũng lập tức cung kính đứng thẳng dậy. ”Cậu đang làm gì đấy?” Phó Minh Dư hỏi. “À, em đang tìm chó” Bách Dương - chàng trai ngốc nghếch dễ thương này nói: “Hôm qua cô Nguyễn không phải nói là ở đây có chó dại sao? Lúc nãy em nhìn thấy một bóng đen chui vào bãi cỏ này, muốn xem xem thật sự có chó dại không, nếu có thì phải nhanh chóng nói cho chủ chung cư biết.” Sắc mặt Phó Minh Dư trầm xuống, còn Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu lên ngắm phong cảnh. Bách Dương quay đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn “Cô Nguyễn, hôm qua cô nhìn thấy chó dại ở đâu? Có bẩn không?” Nguyễn Tư Nhàn sắc mặt không thay đổi chỉ về phía trước, “Bên đó, có thể bị bắt đi rồi.” Phó Minh Dư liếc cô một cái trầm giọng nói: “Lên xe.” Tài xế sớm đã lái qua qua đứng chờ rồi. Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn ngồi 2 đầu của ghế sau, không ai nói gì với nhau hết, còn Bách Dương tự nhiên cũng cảm nhận được không khí kỳ lạ này nên không dám hỏi gì. Cho đến khi Phó Minh Dư lục xem ipad thì mới nhớ đến một chuyện. “Đúng rồi Phó tổng, chiều qua anh Tần cho người đem đến thiệp mời để ở văn phòng anh, hôn lễ là vào mùng 7 tháng sau, anh giam gia chứ?” ”Anh Tần?” ”Là Tần Gia Mộ, con trai của chủ tịch công ty thép Chính Tây ạ.” Phó Minh Dư nhắm mắt suy nghĩ, “Chính là hành khách năm đó bị một tiếp viên hàng không của công ty chúng ta hất cà phê lên người sao?” ”Vâng.” Bách Dương gật đầu nói, “Bọn họ sắp kết hôn rồi.” Người đó à, Nguyễn Tư Nhàn cũng nhớ, trước đây cô và cô tiếp viên đó có cùng bay với nhau trên vài chuyến bay, cô có ấn tượng sâu sắc với cô gái này,  là một cô gái dịu dàng đáng yêu, lúc cười lên 2 má có 2 lúm đồng tiền. Thì ra sắp kết hôn rồi à...... Năm nay có lẽ là mới 26 tuổi. Đang nhớ lại chuyện xưa thì Phó Minh Dư bên cạnh đột nhiên nói “Thủ đoạn hay đó.” ? Nguyễn Tư Nhàn nghiêng đầu nhìn qua thì thấy anh nhắm nghiền mắt nhưng miệng nhếch cười có chút ý chế giễu. Lại nữa rồi! Khung cảnh 3 năm trước như diễn ra trước mắt, cũng điệu cười này, cũng khẩu khí này. Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên có chút tức giận. Con người này thật là. Cái gì mà “thủ đoạn hay”, giống y như dáng vẻ lúc trước anh nói “chi bằng cô nằm mơ đi”! Buổi sáng rảnh rỗi nói chuyện Bách Dương cũng nổi hứng lên, “Bởi vì chủ tịch Tần không vừa ý lắm nên hôn lễ cũng không thông qua sự đồng ý của ông ấy, vậy anh........” “Không đi.” Phó Minh Dư nói, “Không cần nể mặt anh ta, cậu thay tôi từ chối đi.” Nước khoáng hiệu La quinta Andes được làm bằng bình thủy tinh và nắp sắt. Bách Dương nói được rồi quay lại, nhìn thấy chai nước suối bên cạnh thì thuận tay đưa cho Nguyễn Tư Nhàn. “Cô Nguyễn uống nước không?” Nguyễn Tư Nhàn không muốn lấy thì Bách Dương nói: “À, nắp chai không dễ mở, cô đợi một lát, tôi..........” ”Để tôi.” Phó Minh Dư giật chai nước từ tay anh ta đang định mở ra thì Nguyễn Tư Nhàn giành lấy. ”Tự tôi làm được.” Phó Minh Dư nhìn theo ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt sáng rực rỡ, còn có một chút gì đó nói không nên lời. Còn đang suy nghĩ về ánh mắt đó thì bên tai vang lên tiếng “bưng” - Nguyễn Tư Nhàn mọt tay dùng ngón cái mở nắp bình nước. ”Oa.............”  Bách Dương một nhìn được thốt lên, “Sức lực này.............” Phó Minh Dư nhìn thấy liền cười, “Không hổ danh là người phụ nữ có thể đưa con người bay lên trời.” Nguyễn Tư Nhàn nhếch miệng, “Tôi còn có thể tiễn người xuống đất đấy.” Không khí trong xe đột nhiên ngưng đọng.