"Trưởng phòng Hàn, tháng này giảm 40% lương!"
Hàn Uyển Dư ngây người nhìn tổng giám đốc Lục. Cô cứ tưởng anh ta gọi mình lên để nhận quyết định tăng lương vì hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn mà cả công ty không ai nhận, nào ngờ tên khó ở kia lại trừ lương cô. Uyển Dư vô cùng tức giận, cô rất muốn lật tung cái bàn làm việc to tướng kia rồi giơ ngón giữa vào mặt Lục Trạnh Dương. Nhưng vì miếng cơm manh áo cô đành nhịn, khó khăn nặn ra một nụ cười:
"Boss, trước đó thì cho tôi biết lý do được không?"
Trạnh Dương lạnh lùng nhìn cô, đôi môi mảnh nhếch lên, tàn nhẫn thốt ra vài từ:
"Lý do? Tôi thích."
Cơ miệng Uyển Dư giật giật. Tên khốn kia, lý do củ chuối gì thế này?
"Boss, tôi yêu cầu anh nghiêm túc!"
"Tạt nước vào khách hàng, đánh vỡ máy in, đi làm muộn,... Chưa kể đến việc cô hay tiêu xài hoang phí điện làm tiêu tốn ngân sách của công ty. Đủ chưa, trưởng phòng Hàn?"
Uyển Dư không biết nói gì. Cô ngậm một cục tức trong cổ họng, khó khăn chào tên ác quỷ không tính người kia. Nhìn thấy bóng cô khuất dần, miệng ai đó cong lên, để lại một nụ cười quyến rũ._Tại nhà Uyển Dư-
"AAA!!! Tức quá! Mấy cái việc con con đó mà cũng giảm đến 40% lương! Tao phải kiện Bộ lao động! Nhất định phải kiện! Tên ác quỷ đó ăn bớt công lao động của tao!!!"
Uyển Dư uất ức trút giận vào cô bạn thân của mình qua điện thoại. Đầu dây bên kia thấy cô yên lặng mới cười cười, nói:
"Sao mày không áp dụng kĩ thuật hack lúc trước mà vào webcam của lão rồi chụp lại ảnh nóng, sau đó up lên facebook hay instagram, đảm bảo mày thỏa mãn cơn tức."
Mắt Uyển Dư như sáng lên, cười thầm và không quên cảm ơn cô bạn thân của mình. Lục Trạch Dương à Lục Trạch Dương, anh chết với tôi!
Sau một lúc mày mò những đồ nghề lúc trước thì Uyển Dư mới bắt đầu công cuộc trả thù của mình. Cô đeo mặt nạ che hết mặt phòng khi thất bại thì hắn cũng không biết người hack là ai. Mười ngón tay vận động hết công suất đánh những dòng lệnh mà hai năm trước ngày nào cô cũng gõ. Uyển Dư vừa buông ngón tay khỏi phím enter tức thì đã vào được webcam laptop của Lục Trạch Thần.
"Mờ mờ thế này, khó nhìn quá. Chẳng nhẽ webcam của tên đó bẩn đến mức ấy?" Uyển Dư tự nói với bản thân. Tầm một phút sau hình ảnh trở nên rõ nét hơn. Đập vào mắt cô là nửa thân trên của một người đàn ông, ngực nở, múi nào ra múi nấy, xương quai xanh lộ rõ, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần âu màu trắng. Cô nhấn như điên vào phím PrtSc Syrq để lưu giữ thân hình nóng bỏng ấy. Mắt cô như muốn nổ tung khi trên giường là một người nam thanh niên chỉ khoác hờ chiếc áo tắm. Máu hủ nổi lên, cô hú hét, miệng phấn khích lẩm bẩm:"Chẳng lẽ giám đốc lại có hứng thú với đàn ông?"
{Còn}
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
407 chương
17 chương
72 chương