Hạ cánh trong tim anh
Chương 12 : Hạ cánh trong tim anh
Bách Dương cảm thấy không khí trong xe quá ngột ngạt, sự ngột ngạt này còn kéo dài 3 phút hơn.
Vào lúc cậu ta cảm thấy hô hấp khó khăn thì có người kịp thời mở cửa cho thoáng.
Bách Dương nghĩ Nguyễn Tư Nhàn phản xạ quá nhanh rồi mới phát giác ra lúc nãy nói chuyện có hơi thẳng thắng cho nên anh ta mới mở cửa để thu hút sự chú ý.
Sau đó anh nhìn vào gương chiếu hậu mới phát hiện người mở cửa sổ là sếp anh ta.
Lúc này xe đang đi trên cao tốc thẳng đến sân bay, sắp vào gần sân bay, tốc độ xe khá nhanh nên gió bên ngoài cũng thổi khá mạnh, thổi qua Phó Minh Dư sau đó tạt ngang qua Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn lập tức lấy tay che trán mình lại.
Hôm nay lúc ra ngoài cô chỉ cột tóc một cách khá tùy tiện, tóc mái hai bên đang để tự do nên nếu cứ để gió thổi thế này một lát mọi người sẽ nghĩ cô nhảy dù xuống Thế hàng mất.
May mà không đợi cô nói ra Phó Minh Dư đã tự đóng cửa sổ lại.
Động tác khá nhanh nhưng Nguyễn Tư Nhàn nghĩ cho rằng Phó Minh Dư lúc nãy là tự làm cho mình nguôi giận thôi.
Vậy thì tốt, cô rất vui.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn vào kiếng cửa sổ sửa lại đầu tóc, lúc chỉnh sửa những lọn tóc mái cuối cùng thì ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Phó Minh Dư.
Phó Minh Dư đang nhìn cô.
“Cô không gây chuyện với tôi cô khó chịu à?”
Nguyễn Tư Nhàn cũng không biết Phó Minh Dư có thể nhìn thấy ánh mắt cô qua cửa kính không, dù sao cô cũng cảm thấy mình rất đẹp, sau đó chậm rãi quay người đối mặt với anh.
“Phó tổng thật ngại quá, con người tôi nhanh mồm nhanh miệng nhưng không có ác ý, anh sẽ không để bụng đấy chứ?”
Lúc nói xong Nguyễn Tư Nhàn đều cảm động nhìn mình, sao cô có thể học theo tên Phó Minh Dư này cái kĩ năng diễn xuất tuyệt đỉnh vậy chứ.
Phó Minh Dư không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm trực tiếp vào mặt cô.
Ánh mắt này làm Nguyễn Tư Nhàn có chút chột dạ.
Lúc này cô thầm nghĩ con người nhỏ mọn như anh ta có khi nào chơi cô một vố sau lưng không?
Hoặc là anh ta trực tiếp đem hợp đồng đập vào mặt cô hét lên “You’re fired!”, cách này sảng khoái nhất.
Hoặc là anh ta sẽ ra tay với bên bộ phận bay cùng, lúc điều phối chuyến bay cố tình chơi cô, hoặc sẽ nói chuyện với quản lí bay bên kia, mỗi lần cô bay sẽ khiến cô lãng phí vài tiếng đồng hồ cũng là điều có thể.
Suy cho cùng Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy không nên chấp nhặt với chuyện tiền bạc được.
Nghĩ đến đây khí thế Nguyễn Tư Nhàn khi mặt đối mặt với anh cũng giảm xuống, hơn nữa còn có ý trốn tránh.
Và ánh mắt trốn tránh vừa lóe lên đã bị Phó Minh Dư bắt gặp, anh đột nhiên cười lên.
?
Cười ư?
Nguyễn Tư Nhàn xác nhận bản thân nhìn thấy không phải là loại “bị tức cười” mà là điệu cười “cô thú vị thật đấy.”
Có vấn đề à?
Hello, anh thích bị ngược đãi à?
Nguyễn Tư Nhàn uống một hớp nước không thèm để ý đến anh ta.
Lúc này xe đã đến đường lớn chỉ còn cách cửa chính không đến 200m.
”Làm ơn dừng xe một chút.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Tôi xuống ở đây.”
Tài xe không lập tức dừng xe mà chỉ giảm tốc độ, còn Bách Dương đang ngồi ở ghế trước nín thở đến sắp thiếu oxy đột nhiên tìm được cơ hội nói chuyện : “Cô Nguyễn à, đây là đường lớn mà.”
”Tôi biết, xuống ở đây đi, phía trước đông người, tránh hiềm nghi.”
Chữ “hiềm nghi” nhấn nhá khá mạnh, giống như không phải là “hiềm nghi” mà là “ghét bỏ” vậy.
Bách Dương không biết có phải là ảo giác của riêng anh ta không mới quay lại nhìn Phó Minh Dư, anh chỉ đang cúi đầu kéo áo, thần sắc lạnh nhạt nói, “Không cần thiết.”
Không cần thiết sao?
Cái gì không cần thiết chứ?
Mối quan hệ giữa tôi và anh không đến mức phải tránh hiềm nghi ư?
Không nhận được sự đồng ý của Phó Minh Dư thì tài xế đương nhiên sẽ không dừng xe, nên anh tài xế cứ lái xe thẳng đến bãi đỗ xe dưới hầm của Thế hàng.
Lúc này Nguyễn Tư Nhàn mới biết bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi.
Vị trí đỗ xe của Phó Minh Dư không phải là nơi nhân viên đỗ xe, nên cũng không cần thiết tránh hiềm nghi.
Sau khi xuống xe, Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu nắm lấy áo, ngẩng đầu lên thì Phó Minh Dư đã đi khá xa rồi.
“?”
Đi nhanh như vậy sao, chân anh mượn nên phải đi trả gấp à?
Phó Minh Dư tất nhiên không phải vội đi trả chân, đến tầng 16 thì đi thẳng đến phòng làm việc.
Thư ký hành chính và trợ lý sớm đợi ở cửa lập tức đi theo, lúc anh ngồi xuống thì báo cáo kế hoạch bay trong tháng và báo cáo thái độ quản lý đã đặt trước mặt.
Phó Minh Dư lấy văn kiện phía trên, vừa lật ra xem thì ánh mắt dừng lại.
Trợ lý phụ trách chỉnh sửa báo cáo này đột nhiên căng thẳng, trợ lý đã chuẩn bị sẵn tinh thần điện thoại cho chủ quản bộ phận bay thì nhìn thấy Phó Minh Dư bỏ văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi thư ký hành chính.
“Văn kiện tôi bảo chuẩn bị hôm qua đâu?”
Thư ký hành chính lập tức lấy ra một văn kiện dày ra cho anh, “Đây là thông tin hành trình 2 năm nay của anh, bao gồm thông tin hãng bay, khách sạn và hội nghị cụ thể hoặc là ghi chú hoạt động.”
Nhìn thấy tập văn kiện dày như vậy Phó Minh Dư xoa bóp mày, thư ký hành chính lại nói: “Đã được phân loại theo quốc gia rồi ạ.”
Phó Minh Dư gật đầu, “Hai người ra ngoài trước đi.”
-
Nguyễn Tư Nhàn đến bộ phận bay đợi tầm nửa tiếng thì tổ bay ngày mai đã đến đầy đủ.
Máy bay được phân phối đến Giang Thành chỉ có 2 chiếc, phi công đáp ứng cũng có hạn, bao gồm những phi công dự bị có mặt thì cũng chỉ có mười mấy người cùng ngồi xe đi đến nơi máy bay đậu ở sân bay.
Khoảnh khắc xuống xe, sân bay rộng lớn không có gì che chắn bị một trận gió thổi qua, đám người ngược chiều gió đi đến cánh máy bay.
Các cơ trưởng đưa đoàn người đi vòng để kiểm tra.
---------- Thật ra hôm nay cũng chẳng có gì để kiểm tra, chủ yếu là đến thưởng thức vẻ đẹp của máy bay mới thôi.
Sau đó lại lên máy bay đi vào khoang lái, từng người làm quen với bảng điều khiển và bảng thao tác.
Những thứ này đã được Nguyễn Tư Nhàn thuộc nằm lòng, nhưng những cơ trưởng khác và phó cơ trưởng đều mới đi học đào tạo nên căng thẳng còn hơn người mới, mỗi người đều làm quen vài lần.
Làm xong tất cả thì vừa vào buổi trưa nên bọn họ ở sân bay ăn cơm, sau đó bận rộn đến buổi chiều, tất cả hoạt động chuẩn bị kết thúc, mọi người cũng giải tán ở đó.
Cho đến khi mọi người đều quay về Thế hàng thì Nguyễn Tư Nhàn mới hết phấn khích.
Mặc dù lúc nãy cô phải nói chuyện cẩn trọng, làm ra dáng vẻ học viên xuất sắc nên có, nhưng chỉ có trời mới biết trong lòng cô đã kêu ầm cả lên.
Ngày mai, chính là ngày mai, cô sẽ thoát khỏi thân phận học viên, chính thức lên máy bay thực hiện sự nghiệp đưa bay trong 3 tháng rưỡi.
Đương nhiên trong thời gian đưa bay thì bộ phận bay của Thế hàng sẽ tổng hợp kinh nghiệm và tình hình ưu nhược điểm của cô mà quyết định rút ngắn thời gian hay không.
Chỉ cần 3 tháng rưỡi cô có thể lái được khoang máy bay bên phải thì sẽ trở thành phó cơ trưởng.
Nếu như cô làm tốt thì chỉ cần 2 năm cô có thể lên làm cơ trưởng.
-----Đương nhiên đây cũng là điều kiện mà Thế hàng đã đồng ý với cô khi ký kết hợp đồng
Cũng không biết có phải là do hôm nay gió quá lớn hay không mà bụi cát bay tứ tung làm cô lại muốn khóc.
Nếu bây giờ có bạn bè bên cạnh, nhất định cô sẽ ôm bạn bè quay 360 độ để bộc lộ hết tâm trạng vui sướng trong lòng.
Vì quá phấn khích nên khi Yến An nhắn tin mời cô ăn tối cô đã vui vẻ đồng ý ngay.
Nhưng chỉ vài giây sau đó cô mới định thần lại.
Vừa nãy nói chuyện gì vậy nhỉ?
Yến An hỏi cô chuyện xe cộ tối qua như thế nào rồi, Nguyễn Tư Nhàn nói thuận lợi giải quyết xong rồi, sau đó cũng cảm ơn sự giúp đỡ của Yến An.
Yến An nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, sau đó lại “thuận tiện” hỏi cô tối nay có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm.
Có thể nhìn ra là cố ý muốn hẹn cô mà.
Khoảnh khắc nhận ra thì Nguyễn Tư Nhàn có một chút hối hận, cô hoàn toàn không có ý đó với Yến An.
Nhưng nghĩ lại thì trai chưa vợ gái chưa chồng, đối phương điều kiện tốt như vậy lại còn hợp tính cô tại sao không tiếp xúc thử xem sao?
Do đó nên cô ngoan ngoãn đứng ở cổng lớn công ty Thế hàng chờ Yến An đến đón.
Vài phút sau Yến An từ sân bay Bắc hàng xong việc thì ngang nhiên dừng xe trước cổng lớn của Thế hàng, còn đích thân xuống xe mở cửa bên ghế phụ cho Nguyễn Tư Nhàn ngồi vào.
Xe của Phó Minh Dư và Chúc Đông chậm rãi đi ra từ sân bay vừa hay nhìn thấy cảnh này.
”Ê? Đó không phải là Yến An sao?” Chúc Đông hạ cửa sổ xuống thò đầu ra xem, “Hôm nay gió phương nào thổi cậu ta đến đây vậy?”
Nói xong liền nhận ra, “À, gái xinh, thảo nào.”
Chúc Đông quay đầu nhìn Phó Minh Dư mới phát hiện ánh mắt anh ta vẫn cứ đang nhìn theo xe của Yến An cho đến khi chiếc xe đi khuất xa thì Phó Minh Dư mới thôi nhìn.
Nhưng không nói chuyện, Chúc Đông lại cảm giác không khí có chút kỳ lạ.
Lần trước ở trang viên tụ họp cả buổi chiều, Chúc Đông còn nhớ Yến An có nói muốn theo đuổi nữ phi công của Thế hàng, vốn nghĩ cậu ta chỉ đùa giỡn nhưng nhìn cô gái lúc nãy trên xe cũng đoán ra được chính là nữ phi công đó.
Vậy tâm trạng của Phó Minh Dư cũng có thể hiểu được.
Mặc dù không có quy định cụ thể nhưng một nữ phi công trung tâm của Thế hàng lại đi yêu nhau với sếp nhỏ của Bắc hàng thì cũng không thuận mắt lắm.
Đổi lại là anh cũng sẽ không vui vẻ gì.
Nhưng anh ta không thể bàn đến chuyện này được, dù sao anh ta cũng làm du lịch, hôm nay đến đây là bàn chuyện làm ăn với Phó Minh Dư, vài hôm nữa phải đến Bắc hàng ký hợp đồng, 2 bên đều không thể đắc tội được, cho nên đành chuyển đề tài nói chuyện.
“Cậu nghe chuyện Tần Gia Mộ sắp kết hôn chưa? Thiệp cưới chắc được đem đến rồi đúng không?”
“Vị công tử Tần này đúng là thủ đoạn hay thật, rõ ràng biết ông già nhà anh ta nghi kỵ điều gì mà vẫn ép đến mức này.”
Phó Minh Dư không phản ứng gì, Chúc Đông xem như nói chuyện một mình: “Từ nhỏ đến lớn không lo học hành, trưởng thành rồi thì lo tranh giành với chị cậu ta, cũng không xem thử lại bản thân có bản lĩnh đó không?”
“Nhưng cũng không ngờ cậu ta chơi chiêu này, cưới cô gái có cha từng ngồi tù, mẹ còn đang làm tình nhân cho người khác mà lại cố làm to đám cưới lên.”
“Nếu ép ông già sĩ diện hão nhà anh ta quá nói không chừng còn có thể vứt cho anh ta một miếng thịt béo bở để tạm dừng cuộc chiến quá.”
“Chỉ là dáng thương cho cô gái kia, lúc này chắc có lẽ còn đang nghĩ rằng vì cưới cô ta mà Tần Gia Mộ đã chống lại gia tộc.”
“Cô ta cũng không nghĩ xem Tần Gia Mộ là kiểu người nào, nếu như chủ tịch Tần không nhả ra thì Tần Gia Mộ cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời thôi, cậu ta nào dám trở mặt với chủ tịch Tần chứ?”
“Có thể nghĩ đến việc lợi dụng phụ nữ như thế, người bình thường không làm được đâu.”
Chúc Đông nghĩ rằng nói chuyện phiếm như vậy có thể dụ được Phó Minh Dư mở miệng, ít nhất cũng làm anh châm biếm thủ đoạn của tần Gia Mộ để có thể cho qua chuyện lúc nãy của Yến An. Ai ngờ được chỉ vài phút sau Phó Minh Dư lại không nói nữa.
Chúc Đông nghiêng đầu nhìn qua, “Tớ đang nói chuyện với cậu đấy, nghĩ gì vậy?”
Phó Minh Dư lắc đầu, bỏ những suy nghĩ trong lòng xuống.
Thuận tay lấy một chai nước suối, đang mở nắp thì lại nghĩ đến chuyện gì đó.
Anh nhìn qua băng ghế nói “Tớ đang nghĩ một cô gái sao lại có địch ý với mình một cách vô cớ là ý gì?”
Vấn đề gì không ăn nhập gì hết.
Chúc Đông chồm người qua hỏi, “Cậu đắc tội với người ta sao?”
Phó Minh Dư nhíu máy, “Nếu tớ đắc tội với cô ấy thì tớ còn không biết nguyên nhân sao?”
”À.......” Chúc Đông sờ mũi, “Chuyện như thế nào?”
Chuyện như thế nào ư?
Phó Minh Dư cảm thấy hình như cũng chẳng có chuyện gì to tát, dù sao cũng chỉ là suy đoán của anh, còn nguyễn Tư Nhàn cũng chỉ châm chọc anh vài câu mà thôi.
“Cũng chỉ là nói miệng châm chọc vài câu.”
Nói như vậy Chúc Đông cũng hiểu sơ được vấn đề rồi, anh ta đang suy nghĩ đột nhiên cười lên: “Cũng có vài cô gái khó chịu như vậy đó, nếu không phải thực sự ghét cậu thì có lẽ là thích cậu rồi nên muốn gây sự chú ý.”
Phó Minh Dư liếc cậu bạn một cái sau đó trầm tư vài giây lắc đầu, “Cô ấy sẽ không như vậy.”
Truyện khác cùng thể loại
487 chương
94 chương
48 chương