Hạ cánh trong tim anh

Chương 10 : Hạ cánh trong tim anh

”Sao chứ? Anh ta còn kết bạn wechat với cậu ư?” Ngày hôm sau vào 10 giờ đêm ở quán bar Biện Toàn đang lắc bình rượu cười muốn ngất xỉu. Nguyễn Tư Nhàn nhướn mày, “Đúng đó, tớ không đồng ý, còn chửi hắn ta trên tường wechat nữa.” Tư Tiểu Trân  ôm chiếc đèn bàn nhỏ vào lòng ánh mắt mơ hồ nhìn Nguyễn Tư Nhàn: “Nói như vậy anh ta thật sự không nhớ đến cậu à?” Nguyễn Tư Nhàn hứ nhẹ một tiếng sau đó lấy một nhắm bắp rang bỏ vào miệng. ”Không nhớ mới là chuyện bình thường, tiếp viên hàng không ai cũng mặc cùng một kiểu đồ, búi cùng một kiểu tóc, thậm chí đến cười cũng chỉ lộ 8 cái răng tiêu chuẩn thôi, ai phân biệt được chứ, hơn nữa mỗi ngày đều có biết bao cô tiếp viên lượn trước mặt anh ta, anh ta cũng đâu có rảnh rang ghi nhớ hết được.” Biện Toàn làm xong ly rượu sau đó để trước mặt Nguyễn Tư Nhàn chống cằm nói: “Có điều cậu cũng biết anh ta ở chung cư Danh Thần sao còn chưa đi tìm chỗ khác?” Nguyễn Tư Nhàn mở to mắt ngạc nhiên nói: “Sao tớ phải chuyển đi chứ? Tớ đã đến Thế hàng làm việc rồi có cần thiết như vậy không? Hơn nữa anh ta chắc sẽ không ở đó thường xuyên, chung cư cũng gần sân bay mà lúc bận rộn đến đó nghỉ ngơi thôi mà, tớ việc gì phải sợ anh ta?” ”Được được được.” Biện Toàn chỉ vào ly rượu trước mặt  Nguyễn Tư Nhàn: “Đưa đến bàn số 3 đi.” Nguyễn Tư Nhàn đứng dậy vỗ vỗ tay sau đó bưng khay đang có ly rượu ở trên đi về phía bàn số 3. Đầu năm Biện Toàn từ chức liền cầm lấy số tiền tích góp mấy năm nay quay về Giang Thành thực hiện giấc mơ của mình mở một quán bar nhỏ, sống một cuộc sống lâu lâu vui vẻ có thể tự mình tổ chức một party. Chỉ là việc làm ăn của quán bar không tốt lắm chỉ có thể miễn cưỡng đủ thu chi chứ chưa có lời lãi gì, cho nên cũng không có tuyển phục vụ, lúc quán đông khách thì gọi bạn bè đến giúp, Nguyễn Tư Nhàn về đây vài ngày đều bị bắt đến làm nhân viên phục vụ. Thời gian bận rộn nhất là khoảng từ 10h đến 11 giờ tối, đợi những người bị Biện Toàn kêu qua đã đến thì Nguyễn Tư Nhàn và Tư Tiểu Trân nhanh chóng rút lui. Lúc này nói sớm cũng không phải sớm, Tư Tiểu Trân nghĩ đến chuyến bay đêm tối mai liền thuận thể muốn đến nhà mới của Nguyễn Tư Nhàn ở một đêm, muốn xem xem chung cư cô thuê mỗi tháng 3 vạn như thế nào. Tư Tiểu Trân hưng phấn kéo Nguyễn Tư Nhàn đi ra, còn muốn thể hiện kĩ thuật lái xe cho cô xem. Cho đến khi nhìn thấy trên xe Tư Tiểu Trân dán lên chữ thực tập thì Nguyễn Tư Nhàn muốn bỏ chạy. “Hay là chúng ta gọi xe về đi?” Tư Tiểu Trân kéo Nguyễn Tư Nhàn lên xe liếc nhìn cô bằng ánh mắt đừng hòng chạy thoát được, “Mặc dù tớ không lái được máy bay nhưng lái xe thì không thành vấn đề nhé, cậu yên tâm, bằng B bằng C tớ đều thông qua rồi.” Nói thì nói như vậy nhưng trên cả quãng đường Nguyễn Tư Nhàn đều nắm chặt lấy đai an toàn, thẳng lưng mắt quan sát bốn phương tám hướng cuối cùng cũng xem như an toàn về đến bãi đậu xe. “Bên đó, rẽ trái.” Vị trí đậu xe của tiểu khu rất kẹt, đa phần đều là vị trí được mua rồi, 2 người dạo 2 vòng thì cuối cùng Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy một vị trí trống, “Chậm thôi, vị trí không lớn lắm, bên đó lại là xe sang không đấy, cậu cẩn thận cơi chừng đựng vào xe người ta.” Đang nói thì có một chiếc xe màu đen chạy đến, Tư Tiểu Trân căng người, “Lại có một chiếc đến giành vị trí đây! Thật phiền quá.” Cô nhìn kỹ chiếc xe kia đạp chân ga đi vào, Nguyễn Tư Nhàn chưa phản ứng kịp thì cô bạn đã vội quay vô lăng, đầu xe hướng vào chỗ đậu xe trống kia, tốc độ nhanh đến mức Nguyễn Tư Nhàn vẫn chưa kịp nhìn kỹ chỗ đậu xe đó thì cảm giác thân xe đã va chạm vào vật gì đó. “Đừng nói cậu va chạm vào chiếc xe bên cạnh đấy chứ?” Chỗ đậu xe đã giành được rồi Tư Tiểu Trân mới đạp phanh, bây giờ mới kịp phản ứng mình đã làm gì. “Không, không phải chứ?” Nguyễn Tư Nhàn lập tức hạ cửa sổ xuống thò đầu ra nhìn, đuôi xe của Tư Tiểu Trân vừa hay đụng vào đầu xe của người ta. “Đụng vào thật rồi.” Tư Tiểu Trân một khi căng thẳng thì suy nghĩ lung tung lại lái xe về phía trước. Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy rõ ràng sự ma sát của thân xe thì quay đầu hét lên: “cậu đừng động đậy!” Tư Tiểu Trân lập tức giơ 2 cánh tay không dám động vào vô lăng nữa, tim đạp thình thịch nói: “Cậu mau nhìn xem tớ đụng vào xe gì vậy?” Nguyễn Tư Nhàn trợn cô bạn một cái lại quay đầu nhìn ra. Vừa nhìn thì Nguyễn Tư Nhàn xém nữa muốn ngất đi. Mặc dù không nhận  biết được nhãn hiệu chiếc xe nhưng chỉ dựa vào kiến thức cơ bản thì chỉ nhìn hình dáng chiếc xe, thân xe khép kín, thân sau đẹp mắt, cửa mở hai cánh  ---- Xong đời rồi. Cô âm thầm nhìn về phía Tư Tiểu Trân, “cậu chuẩn bị tâm lý xong chưa?” “Sao cơ?” “Tớ thấy chiếc xe đó có thể mua được 10 chiếc xe của cậu đấy.” Tư Tiểu Trân trợn 2 mắt, da đầu bắt đầu tê dại lập tức xuống xe chạy ra phía sau nhìn thấy thân xe  bị tróc một mảng lớn còn xe mình thì bị móp méo thì xém ngất đi. “Tớ có thể bỏ chạy không?” ”Sao cậu không nói có thể trực tiếp tự sát không luôn đi?’ Nguyễn Tư Nhàn mắt liếc cô hai tay chống eo nhìn quanh 4 phía. Lúc này chiếc xe muốn giành vị trí đậu xe với bọn cô lái ngang qua còn hạ kính xe xuống cười nói trên nỗi đau của người khác.  Nguyễn Tư Nhàn trợn anh ta một cái, anh tài xế đó cũng không tức giận đạp ga nói: “Người đẹp, biết xe này là xe gì không? Bugatti Chiron 110th Anniversary phiên bản giới hạn, cả Giang Thành này chỉ có một chiếc thôi.” Lần này Tư Tiểu Trân thật sự muốn ngất đi, cô dựa vào chiếc xe 2 chân run cầm cập, “Xong rồi,tớ xong đời rồi.” ”Cậu đừng hoảng loạn, điện thoại cho công ty bảo hiểm xem sao.” Nguyễn Tư Nhàn nhíu mày ngồi xuống, “Phải làm sao để liên lạc với chủ xe đây chứ.......” Cô nhìn cô bạn mình, nhìn ddieenj thoại đang nắm trong tay cô bạn cũng dang run theo thì cũng không mong chờ được gì vào cô ấy. Cả Giang Thành chỉ có một chiếc sao........... Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên nghĩ đến một người, nói không chừng anh ta có thể biết. Cô đi đến bên chiếc xe sau đó chụp hình gửi cho Yến An. “Yến tổng, xe bạn tôi đậu xe ở bãi đỗ xe nhà tôi xảy ra chút chuyện, xin hỏi anh có biết chủ của chiếc xe này là ai không?” Lúc gửi bức ảnh đi Nguyễn Tư Nhàn còn nghĩ nói không chừng chiếc xe này là của Yến An. Lúc tiếp xúc với anh ta cô cảm giác anh là một người dễ nói chuyện, nói không chừng sự việc có thể giải quyết dễ dàng. Vài phút sau Yến An trực tiếp điện thoại đến, cô còn ra nghe anh ta còn cười trên nỗi đau của người khác nữa kia. “Bọn cô đâm vào chiếc xe này sao?” Nghe câu này Nguyễn Tư Nhàn liền biết cô đã nghĩ dư thừa rồi, đây không phải xe của Yến An. “Ừm, lúc giành vị trí đỗ xe bạn tôi không cẩn thận xảy ra chút vấn đề.” Nguyễn Tư Nhàn nghe được âm thanh cười của Yến An, sao nghe có gì đó kì lạ thế nhỉ. “Tôi biết chủ xe là ai, lúc đầu muốn giành mua chiếc xe này mà mua không được đấy.” Ngừng một lát anh ta lại nói: “Bạn cô đúng là gặp may đấy.” Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên có dự cảm không lành, lưng cô đột nhiên phát lạnh. “Vậy Yến tổng có thể giúp tôi liên hệ với chủ xe không?” Yên An lại cười rồi chậm rãi nói” “Được chứ, chắc anh ta vẫn chưa ngủ, để tôi gọi điện thoại cho anh ta.” ”Cảm ơn anh.” Tắt điện thoại Nguyễn Tư Nhàn quay người nhìn Tư Tiểu Trân, cô cảm giác bạn mình đã lạnh đi một nửa.. ”Công ty bảo hiểm nói sao?” Tư Tiểu Trân ấp úng tắt điện thoại, “Bọn họ nói sẽ đến ngay lập tức, có điều nói xe tớ đa thay đổi vị trí nên không thể đền toàn bộ, có thể chỉ đền 70% thôi.” Được, con người trước mắt cô chắc lạnh ngắt rồi. ”Bên cậu thì sao?” Bây giờ sốt ruột cũng có tác dụng gì, Nguyễn Tư Nhàn lại nhìn về vết xướt trên chiếc xe kia than thở nói” “Chủ xe sẽ lập tức đi xuống đấy.” Tư Tiểu Trân gấp gáp đỏ cả mắt nắm chặt lấy tay Nguyễn Tư Nhàn, “Làm sao đây?” Nguyễn Tư Nhàn vỗ vai cô bạn an ủi, “Không sao, chỉ là tróc sơn thôi, cũng không đến nỗi làm cậu phá sản, đợi chủ xe đến rồi nói tiếp.” 2 người đứng ở bãi đỗ xe thấp thỏm không yên đứng tầm 5 phút thì chủ xe cuối cùng cũng xuất hiện. Tâm tình Tư Tiểu Trân khó khăn lắm mới bình tĩnh được một chút lại sắp sụp đổ,   “Đến rồi đến rồi.” Theo bước chân cả người kia Tư Tiểu Trân càng nắm chặt tay Nguyễn Tư Nhàn làm cô đau muốn chết. “Cậu bình tĩnh chút đi, một lát người ta nhìn cậu thế này.......” Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn qua sau khi nhìn rõ dags người của người kia thì lời trong miệng không nói ra tiếp được. “Ôi mẹ ơi……” Tư Tiểu Trân xoa xoa mắt nhìn thấy người kia mặc áo trắng quần tây, thân hình đẹp trai, chỉ đứng xa nhìn cô đã thấy anh ấy khí chất hơn người, còn chưa nói chuyện thì cô cảm thấy chắc có thể trực tiếp an táng cô tại nơi này rồi. ”Nguyễn Nguyễn, làm sao đây?” “Cậu im miệng lại.” Vừa dứt lời thì Phó Minh Dư đi qua, ánh mắt nhìn vào Nguyễn Tư Nhàn, bước chân chậm lại một nhịp. Sau đó đi nhanh hơn nữa.  Đừng qua đây mà........... Trong lòng Nguyễn Tư Nhàn nghĩ bản thân xui xẻo đến thế là cùng, cả Giang Thành chỉ có một chiếc xe duy nhất  bị cô đâm vào, cả thế giới chỉ có một Phó Minh Dư cũng bị cô đụng vào chứ? “Xe là 2 người đâm vào sao?” Tư Tiểu Trân trong hoàn cảnh này còn bị sắc đẹp của người đàn ông trước mắt làm cho mê muội, “Xin chào, tôi...... Tôi không phải cố ý đâu........... Tôi...........”     Phó Minh Dư nhìn tình trạng chiếc xe, ánh mắt tùy ý nhìn một lượt, cuối cùng vẫn nhìn sang Nguyễn Tư Nhàn. Ngữ khí khó chịu lúc này đã biến mất rồi, lúc này ngược lại giống như không phải xe của anh ta bị đụng vào vậy, miệng còn cười được nữa, “Cũng thật trùng hợp.” Lại nữa rồi, anh ta lại bắt đầu rồi! Còn trùng hợp cơ, trùng hợp gì chứ......... “Không trùng hợp.” Nguyễn Tư Nhàn buồn bã nói, “Ai đi đâm xe còn lựa chứ, có lựa cũng không lựa xe anh.” Phó Minh Dư lùi vài bước lại nhìn về phía xe của Tư Tiểu Trân, “Còn dán 4 cái nhãn chạy thử cơ đấy.” Tư Tiểu Trân vừa xấu hổ vừa sợ hãi đỏ mặt nói: “Tôi..... Tôi sẽ đền...... Tôi...........” ”Không sao.” Phó Minh Dư nói, “Không cần bọn cô đền.” ??? Không chỉ riêng Tư Tiểu Trân, đến cả Nguyễn Tư Nhàn cũng không dám tin lời Phó Minh Dư vừa nói ra. Hello? Anh là phó Minh Dư sao? Sợ là bị quỷ nhập rồi? ”Điện thoại cho công ty bảo hiểm chưa?” Phó Minh Dư lại hỏi. Tư Tiểu Trân điên cuồng lắc đầu, ngừng một lát lại điên cuồng gật đầu, “Điện, điện rồi, Thật...... Thật sự không cần tôi đền sao?” Phó Minh Dư đưa tay sờ  vết xước trên chiếc xe của mình nói: “Không nghiêm trọng, cô muốn đền cũng không đền nổi.” Mặt Tư Tiểu Trân càng đỏ hơn, Phó Minh Dư nói như vậy làm cảm giác tội lỗi của cô càng nặng hơn. Còn Nguyễn Tư Nhàn đứng bên cạnh cũng ngẩn người, “Cô Nguyễn đây lương cao, còn có thể đền được đấy.” ??? Liên quan gì đến tôi Xe cũng không phải là tôi đụng vào mà? Tư Tiểu Trân hoàn toàn mơ hồ nhìn Phó Minh Dư, lại nhìn sang Nguyễn Tư Nhàn, “Hai người quen biết sao?” Nguyễn Tư Nhàn không nói gì, Phó Minh Dư dường như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt hướng về Nguyễn Tư Nhàn, sau đó nói: “nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước nhé.” Đi rồi sao??? Nguyễn Tư Nhàn và Tư Tiểu Trân chấn động nhìn Phó Minh Dư rời đi một hồi 2 người vẫn chưa hoàn hồn lại. ”Người có tiền dễ nói chuyện như vậy sao?” Tư Tiểu Trân nhìn theo nói: “Thì ra trong tiểu thuyết viết là điều có thật à.” Nguyễn Tư Nhàn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn theo bóng lưng Phó Minh Dư cho đến khi anh ta đi vào thang máy. ”Nguyễn Nguyễn, cậu quen anh ấy sao?” Nguyễn Tư Nhàn ánh mắt lạnh lẽo liếc qua, “Quen chứ, tớ còn giúp cậu đưa thư đấy.” “………………” Sau đó trong một tiếng chờ đợi người của công ty bảo hiểm đến thì Tư Tiểu Trân giống như người bị tâm thần phân liệt. Một lát nói: “ Tớ thấy con người anh ta cũng tốt đấy chứ, lại khá điềm đạm, làm xước xe anh ta đến như thế vẫn không tức giận.” Một lát lại nói: “Không đúng, không đúng, người như anh ta sao có thể dễ dàng bỏ qua cho tớ được? Lẽ nào anh ta không nghĩ rằng tớ cố tình va quẹt xe anh ta để gây sự chú ý sao?” Hai luồng suy nghĩ này cứ lận phiên nhau, Nguyễn Tư Nhàn cuối cùng cảm thấy quá phiền đành lên tiếng: “Cậu im đi!” Tư Tiểu Trân ngoan ngoãn nép vào một bên. Tâm tình Nguyễn Tư Nhàn vừa mới tốt lên một chút thì kết quả người của công ty bảo hiểm đến lại nói cần sự xác nhận của chủ xe. ”Sao phải cần anh ta đến chứ? Anh ta đã nói không cần phải đền rồi mà.” Người của công ty bảo hiểm nửa đêm điện thoại đến thái độ cũng không tốt lắm, “Đây là quy định, không có chữ kí của chủ xe chúng tôi cũng không biết làm sao ăn nói với cấp trên cả.” Tư Tiểu Trân đáng thương nhìn Nguyễn Tư Nhàn. Nguyễn Tư Nhàn quay đi nhắn tin cho Yến An, đợi cả 10 phút nhưng vẫn không trả lời, có lẽ là đã đi ngủ rồi. Cô lại đi tìm Bách Dương nhưng gửi tin nhắn cũng chẳng có ai trả lời thì cô vào tường anh ta, nhìn thấy 1 tiếng trước đã chia sẻ một bài hát kèm status “chúc ngủ ngon”. Được thôi. 「Phó tổng, người bên công ty bảo hiểm cần anh xác nhận một chút, nếu như chưa ngủ thì làm phiền anh xuống đây một lát.」 Nguyễn Tư Nhàn quay đầu nhìn thấy ánh mắt muốn lấy mạng mình của Tư Tiểu Trân thì cô hít sâu một hơi sau đó đành phải đồng ý kết bạn với Phó Minh Dư. Nguyễn Tư Nhàn ngay cả thêm một icon cũng không muốn thêm, còn Phó Minh Dư dường như chỉ trả lời lại sau một giây. 「Thì ra cô biết đó là tôi」 Oa, con người này thật là. Nguyễn Tư Nhàn mặt không chút biểu cảm copy gửi lại câu nói đó 2 lần gửi cho anh. 「Phó tổng, người bên công ty bảo hiểm cần anh xác nhận một chút, nếu như chưa ngủ thì làm phiền anh xuống đây một lát.」 「Phó tổng, người bên công ty bảo hiểm cần anh xác nhận một chút, nếu như chưa ngủ thì làm phiền anh xuống đây một lát.」 「Được, tôi xuống đây, đừng sốt ruột.」 ??? Ai sốt ruột chứ! 5 phút sau Phó Minh Dư lại xuất hiện lần nữa dưới bãi đỗ xe, còn Nguyễn Tư Nhàn thì đã ngồi vào ghế lái phụ của xe bạn cô đóng chặt cửa lại. Người của công ty bảo hiểm nhìn thấy chủ xe xuống thì thái độ cũng thay đổi hẳn, còn Tư Tiểu Trân đang bị tâm thần phân liệt thì chậm chạp ký tên vào, ngoan ngoãn gật đầu, đôi lúc còn lén nhìn Phó Minh Dư. Nguyễn Tư Nhàn đang nghịch điện thoại không thèm để ý đến bọn họ.    Một lát thì cửa xe đột nhiên mở ra, một mùi hương linh sam thoang thoảng tỏa ra trong xe. Cô ngước lên ánh mắt kì lạ nhìn Phó Minh Dư” “Anh lên xe chi vậy?” Phó Minh Dư đóng cửa xe khởi động chiếc xe lên nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn, “Công ty bảo hiểm muốn lái xe đi, tôi giúp bạn cô lái xe ra thôi.” “Bọn họ không có tay sao?” ”Bởi vì xe quá sát nhau nên bọn họ k dám.”  “……” Được, Anh có Bugatti anh lợi hại. Nguyễn Tư Nhàn liền muốn mở cửa, “vậy để tôi xuống trước đã.” Âm thanh vừa dứt thì âm thanh “tít tít” vang lên. 4 cánh cửa xe đều bị anh khóa lại. “Anh làm gì vậy?” Tay trái Phó Minh Dư đặt trên vô lăng, tay phải để trên ghế ngồi, mặc dù không có ý lại gần nhưng cũng khiến Nguyễn Tư Nhàn không có nơi để trốn. Ánh mắt anh nhìn thăm dò biểu cảm trên gương mặt cô, “Cô Nguyễn, có phải cô có ý kiến gì về tôi không?”  Không gian nhỏ hẹp dường như đều là hơi thở của anh, trong bãi đậu xe hơi tối lại có phần kỳ quặc. Nguyễn Tư Nhàn lùi người về cửa xe, “Không có, tôi làm sao dám có ý kiến với Phó tổng cơ chứ?” ”Như vậy sao? Tối qua cô đăng status đó không phải mắng tôi sao?” Vậy anh cũng biết tự nhận thức đấy chứ. “Status nào cơ?” Phó Minh Dư không nói gì nhưng trong ánh mắt lại có ý muốn nói “Đừng giả vờ với tôi.” ”À, anh nói status đó à, mỗi ngày đàn ông kết bạn với tôi khá nhiều nên cũng rất phiền.” Tóm lại tôi cũng không phủ nhận.    Nguyễn Tư Nhàn cũng không biết anh có tin không, tóm lại anh cũng không nói gì, chỉ thấy anh nhìn cô một hồi, ánh mắt đầy khó hiểu. Hai người nhìn nhau, ai cũng không nhường ai. Không khí trong xe khá kì lạ vẫn đang tiếp diễn thì tay trái Phó Minh Dư đột nhiên quay vô lăng nhưng ánh mắt lại không nhìn đường mà chỉ chú ý đến Nguyễn Tư Nhàn. Mẹ ơi. Nguyễn Tư Nhàn ngơ người một lát. Đột nhiên tỏ vẻ ngầu là sao,  anh bị điên chắc?   - Về đến phòng Tư Tiểu Trân đi tắm, Nguyễn Tư Nhàn đi thay đồ sau đó nằm trên sofa, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Người đâm vào xe anh ta là Tư Tiểu Trân, mà người đi kết bạn wechat lại là cô, nhập nhằng hồi lâu lại là cô. Có cảm giác bản thân bị lừa rồi hay sao ấy? Cô càng nghĩ càng tức giận, cô cầm điện thoại lên đăng một status. 「Trong tiểu khu có chó dại, cảm thấy sợ hãi【khóc to】【khóc to】【khóc to】」