Gặp gỡ
Chương 4 : Làm bạn.
“Rihanna à con vừa đi đâu vậy?” Má nó hỏi khi nó vừa dắt Harry vô nhà.
“Con qua nhà Dursley xin phép cho Harry sang đây chơi ạ.”
“A chào Harry.” Ba Andrew cười với Harry.
“Con chào bác ạ.” Harry lễ phép nói.
“Chào buổi sáng con gái.”
“Rồi rồi, chúc ba buổi sáng tốt lành.” Nó phải né lẹ vì ba định hôn lên trán nó.
Rihanna dắt Harry vào phòng khách, ngồi xuống rồi nói với Harry:
“Nghe nè, mai mốt nó có bắt nạt bạn thì nói mình, mình đánh chết nó.”
“Dudley á hả? Không sao đâu, mình quen rồi. Mà hồi nãy bạn kéo mình đi chưa kịp xin phép, họ sẽ la bạn đó.”
“Không sao cái gì mà không sao, thằng đó đáng bị đánh, đánh cho nó tan hết mỡ đi, mập quá ai chịu nổi (tụi nhỏ bật cười trước câu nói đó). Mà nha, từ bây giờ, bạn bất cứ khi nào thích thì cứ chạy qua nhà mình chơi, không cần xin phép gì hết, họ dám không cho xem.”
“Sao lại vậy được?”
“Cứ an tâm, có mình đây rồi, hôm nay bạn về là biết ngay mà.”
Rồi hai đứa ngồi nói chuyện thêm tí nữa thì má Amanda gọi tụi nó vô ăn sáng.
“Ăn nhiều vô đi Harry.” Tay Rihanna liên tục nhồi trứng với thịt vào đĩa của Harry.
“Chà, Rihanna quan tâm đến Harry dữ à nha.” Ba má nó cười.
“Ba, má, hai người kì quá à!” Nó trừng mắt nhìn lại.
“Rồi, rồi.”
Sau khi ăn sáng xong, tụi nó ngồi xem ti vi, xem kênh Disney, nó đang chiếu phim “Chú nai Bambi”. Harry thì chưa được xem ti vi bao giờ cả nên nó coi rất say mê, Rihanna thì thích phim này lắm, nên cả hai cùng ngồi chăm chú xem. Lúc phim tới khúc mẹ của chú nai chết, cả hai đều khóc. Rồi tới lúc chú nai với thỏ và chồn cùng đồng hành thì bật cười vui vẻ. Lúc phim kết thúc, Harry trông có vẻ buồn, có lẽ bộ phim làm nó nhớ tới ba má nó, Rihanna hơi hối hận khi nó cho Harry coi bộ phim này, mục đích của nó là làm cho Harry vui chứ đâu có như vầy, nó khẽ gọi Harry:
“Harry ơi?”
“Hửm…?”
“Mình xin lỗi.”
“Ơ, sao lại xin lỗi mình?”
“Mình đã làm bạn nhớ lại mấy kỉ niệm buồn, mình xin lỗi.”
“Đó đâu phải là lỗi của bạn.”
Rihanna lập tức đổi chủ đề:
“Hay là bây giờ mình chơi hải tặc đi?”
“Được.”
Sau đó hai đứa chơi đã đời, xong lại lăn ra ngủ, tới trưa thì ba Andrew gọi hai đứa dậy ăn trưa. Bữa trưa cũng rất sôi nổi , bàn luận chủ yếu về vấn đề trường học ngày mai. Rihanna mở đầu:
“Mai tụi mình đi học rồi đó, không biết có học chung lớp không ha?”
“Mình cũng không biết nữa.” Harry ngây ngô trả lời, “ Nhưng mà coi chừng nha, thằng Dudley nó có băng đảng trong trường đó.”
“Ôi cái thằng mập đó hả? Mình cóc sợ, nó thử đụng tới mình coi.” Rihanna nói tiếp “Nó mà đụng tới bạn thì nó chết chắc rồi. Mà Harry, giáo viên có đàng hoàng không vậy?”
“Mình không chắc, họ có vẻ không để ý lắm.”
“Nghe là biết giáo viên trường này thế nào rồi.” Rihanna lắc đầu, “Mai nếu có chung lớp thì mình ngồi gần nhau nhé.”
“Được thôi.”
Xong bữa trưa, Rihanna rủ Harry lên phòng nó tham quan. Nó gãi đầu:
“Đó, đây là phòng của mình, bừa bộn lắm nhỉ?”
“Đâu, đó là căn phòng đẹp nhất mà mình từng thấy đấy!” Harry trầm trồ.
Căn phòng không quá to, kê một cái giường ngủ trong góc, một vài kệ sách, một cái bàn và mấy cái gối to để ngồi. Rihanna kêu Harry ngồi xuống và nói:
“Này, chúng ta được tính là bạn bè rồi đúng không?”
“Đó là đương nhiên rồi.”
“Vậy thì cậu cũng giới thiệu về mình một tí đi.” Rihanna nói với Harry.
“Bạn biết tên mình rồi đúng không, khỏi giới thiệu nhé. Ba mình là James Potter, má mình là Lily Potter, cả hai người đều mất khi mình vừa có một tuổi…” Harry ngừng lại một chút, “Mình không biết lý do nhưng nghe dì dượng mình nói thì họ mất vì tai nạn giao thông, còn để lại cho mình vết sẹo này nè.” Harry đưa tay chỉ vết sẹo trên trán mình.
“Mình chả nhớ gì về vụ tai nạn cả, nhiều khi trong mơ mình còn thoáng thấy một ánh sáng màu xanh lóe lên. Sau đó mình được dì dượng nuôi, bạn biết rồi đó, họ ngược đãi mình, cho đến khi mình gặp bạn.” Nói tới đây, Harry hơi đỏ mặt một chút, “Có thể nói, bạn là cứu tinh của đời mình.”
Rihanna nghe xong mấy lời cuối thì nở phồng cả mũi, nghe Harry Potter nói gì chưa, nó là cứu tinh của đời Kẻ được chọn nhá. Nó nói với giọng chia sẻ:
“Chia buồn chuyện ba má của bạn, cố lên, đời còn dài, ai mà biết được chuyện gì sẽ chờ mình ở phía trước chứ.”
“Cảm ơn bạn, Rihanna.”
Hai đứa lấy sách ra đọc; rồi chơi trò đổ xúc xắc, ai đi trúng ô nào có yêu cầu hát thì phải hát, nhảy thì phải nhảy, mà hình như lần này vận may không đến với nó, nó toàn đi trúng ô thúi hoắc không, phải hát hò nhảy múa như con điên. Chơi mệt rồi lại lăn quay ra ngủ (đừng có hỏi sao tụi nó ngủ nhiều thế, tụi nó đang tuổi lớn mà, phải để tụi nó ngủ chứ, không thôi lại bị lùn với lại tại tác giả cạn ý tưởng rồi).
Kết thúc bữa tối thì cũng đến lúc Harry phải trở về, Rihanna tiễn Harry về rồi đi vào nhà, coi ti vi thêm một lát nữa thì nó đi ngủ. Nó hết sức háo hức về ngày mai, ngày đầu tiên nó đến trường. Bởi vì do trước đó nó tự học ở nhà, nay chuyển nhà ba má nó đều bận không dạy nó được nên nó được đi học ở trường, hơn nữa là học cùng lớp với Harry Potter mà, sao không háo hức cho được.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
6 chương
19 chương
316 chương
270 chương