“Rào rào...” Vừa mở mắt, Mộ Niệm Đồng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm. Trước mắt chậm rãi rõ ràng hơn. Khi ánh mắt vừa dừng lại trước chùm đèn xa hoa trên trần nhà, Mộ Niệm Đồng vốn đang mơ màng buồn ngủ liền tỉnh táo ngay. Cô giật mình và sợ hãi ngồi bật dậy. Không khí trong phòng tràn ngập thứ hơi thở kiều diễm, ám muội thường có sau khi quan hệ. Quần áo ném rải rác trên mặt đất và ở đầu giường; âm thầm chỉ ra ở đây đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại, đầu Mộ Niệm Đồng nhức nhối vô cùng, di chứng còn lại sau khi say rượu. Cô cắn môi, kéo chăn ra, thử cử động hai chân. Bỗng nhiên cô nhìn thấy những vết lấm tấm màu đỏ trên chiếc khăn trải giường trắng xóa. Ngay sau đó, một dòng chất lỏng ấm áp, chảy xuống từ giữa hai chân cô. Lại là máu. Người Mộ Niệm Đồng cứng lại, đôi môi màu hồng phấn tái nhợt. Suy nghĩ trở nên hỗn loạn, lòng rối như tơ vò. Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua. Trong mớ kí ức hỗn loạn, người đàn ông ghé vào bên tai cô thở dốc, hơi thở như hoa lan. Đồng Đồng… Đồng Đồng… Hình ảnh khiến người đỏ mặt tim đập không ngừng hiện ra trước mắt, nối liền không dứt như đèn kéo quân. Mộ Niệm Đồng túm chặt lấy khăn trải giường… Năm chữ “ngoại tình trong hôn nhân” hiện rõ trong đầu. Nó như một lời chú Kim Cô, không ngừng nhắc nhở cô đã làm chuyện gì. Cô ngoại tình, với một người đàn ông xa lạ, mà ngay cả tên cũng không biết! Trong đầu có một giọng nói bình tĩnh, không ngừng lặp lại câu: Mộ Niệm Đồng, chẳng phải đây là điều cô muốn sao? Cô làm như vậy, chỉ vì muốn trả thù người đàn ông tàn nhẫn kia! Đúng rồi! Đúng vậy… Tất cả, đều nằm trong kế hoạch của cô! Mộ Niệm Đồng có chút quẫn bách đẩy chăn ra, cô xoay người định xuống giường thì ngừng lại; hai mắt nhìn chằm chằm vào viên thuốc tránh thai đặt trên tủ cạnh giường. Trong khách sạn, thuốc tránh thai luôn được đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất. Dù không có kinh nghiệm nhưng Mộ Niệm Đồng vẫn biết là sau khi làm chuyện đó thì phải uống thuốc tránh thai. Như vậy thì, cô có nên uống hay không? Mộ Niệm Đồng vươn tay, run rẩy cầm lấy viên thuốc. Cô bất động vài giây mới hoảng loạn xé mở lớp vỏ ngoài. Một viên thuốc màu trắng rơi xuống lòng bàn tay. Lúc này, Mộ Niệm Đồng nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra. Cô hoảng sợ, tay run lên. Viên thuốc xuyên qua kẽ tay, rơi xuống giường. Mộ Niệm Đồng bất an xoay người, theo bản năng cô túm lấy chăn che lên người mình. Một người đàn ông cao lớn, thon gầy đi ra từ phòng tắm. Mộ Niệm Đồng không tự chủ được mà nhìn anh. Một người đàn ông lạ mặt, đẹp trai vô cùng. Đây chính là người đã cùng cô xảy ra mối quan hệ xác thịt tối hôm qua. Anh chính là người đàn ông đầu tiên trong đời cô. Anh mặc một chiếc áo tắm dài, càng làm nổi bật màu da bánh mật bóng loáng. Thân hình thon dài, rắn chắc, cơ bắp cân xứng và gợi cảm. Cả người anh đều tràn ngập lực lượng. Một cơ thể hoàn mỹ không thể bắt bẻ, như một bức tượng điêu khắc của Hy Lạp. Sự xuất hiện của anh giống như một vị thần hiện ra trong thế giới của loài người. Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ khiến cả người và thần đều ghen ghét. Giờ đây, trong căn phòng mờ tối này, bóng ma che đi hơn phân nửa khuôn mặt ấy. Trong bóng tối, khuôn mặt có chút thâm trầm, lạnh lùng. Mộ Niệm Đồng nhìn anh. Anh cũng nhìn cô, người đã tỉnh lại, đang dựa vào đầu giường, hai tay túm chặt tấm ga giường để che lấy thân thể. Trong mắt anh, cô trông có vẻ lúng túng, bất an. Thấy như vậy, anh không khỏi nhếch lên làn môi mỏng. Một đôi môi vô cùng gợi cảm. Giờ đây, khóe môi hơi nhếch lên một cách tà tứ, phác họa ra một nụ cười kiệt ngạo, cuồng dã và mang chút bất cần đời! “Em tỉnh rồi à?”