Phục vụ đem bát, đĩa mới lên, Khiết Băng giúp Tiêu Mạc lau sạch mấy vết bẩn trên quần áo rồi tự mình cắt bít tết thành từng miếng nhỏ ra cho thằng bé.
“Cháu ăn đi!”
Trình Kiên khẽ liếc nhìn Tiêu Mạc, ánh mắt thằng bé tràn ngập sát khí khi đối diện với anh ta.
Cuối cùng thằng bé chủ động quay mặt đi chỗ khác, thu lại vẻ đáng sợ ban nãy.
Trình Kiên cúi xuống tiếp tục thưởng thức bữa ăn, trong đầu vô cùng hoài nghi về đứa trẻ trước mặt.
“Ánh mắt đáng sợ kia nhất định không phải là biểu hiện của một đứa trẻ bình thường nên có.
Rốt cuộc thằng bé đó sao lại muốn đối nghịch với mình?”
“Mẹ! An An muốn tham gia buổi đấu giá từ thiện.”
“Ân Ân cũng muốn đến đó nữa!”
Hai tiểu bảo bối cứ nhao nhao lên, đòi Khiết Băng đưa đến buổi đấu giá từ thiện trong thành phố.
Cô thở dài ngao ngán, thật không biết ở nơi đó có gì hấp dẫn bọn trẻ đến vậy?
Khiết Băng vốn định đi cùng bọn trẻ, nhưng lại nhận được thông tin bên LK đơn phương hủy hợp đồng mua bán đất.
Sự việc xảy đến bất ngờ, cô cần đến tìm giám đốc Hiên hỏi cho rõ ngọn ngành.
“Xin lỗi hai đứa, mẹ có chút việc bận....”
Đang lúc không biết nên làm thế nào thì Trình Kiên đề nghị Khiết Băng để bọn trẻ đi cùng mình.
Từ chuyện chưa rõ thực hư về gia đình Tiêu Mạc, cô đã có chút e dè về người đàn ông này, vội tìm cách từ chối.
“Trình tổng, thật sự không cần đâu.
Như vậy thì làm phiền anh quá!”
“Không sao, hôm nay tôi rất rảnh rỗi, vừa hay cũng muốn đến buổi đấu giá xem qua một chút.”
Hai tiểu bảo bối cứ nhìn về phía Khiết Băng, ánh mắt long lanh như muốn cô đồng ý.
Cô do dự một lúc rồi gật đầu, sau đó để Tiêu Mạc đi cùng để bọn trẻ.
“Cháu giúp cô trông chừng An An và Ân Ân được chứ? Cô làm xong công việc sẽ nhanh chóng đến đó!” Cô dặn dò riêng thằng bé, trước khi đi khỏi.
Ba đứa trẻ theo Trình Kiên đến buổi đấu giá từ thiện.
Dù cho Tiêu Mạc rất hận anh ta nhưng không thể hiện rõ thái độ lỗ mãng ra bên ngoài.
Thằng bé đủ thông minh để hiểu những lời Khiết Băng căn dặn, càng không muốn hai đứa trẻ đáng yêu kia vì nó mà gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Đến trước cổng một tòa cao ốc rộng lớn, Trình Kiên để ba đứa trẻ đứng gần chỗ bảo vệ, còn mình đi nghe điện thoại.
Đình Ân nhìn thấy đằng trước có người đang phát bóng bay, liền buông tay Tiêu Mạc chạy về hướng người kia.
Ngờ đâu vừa chạy được một đoạn, cậu bé đã tông sầm vào một người đàn ông lạ mặt.
Trùng hợp người này chính là Sở Trạch.
Anh đỡ Ân Ân lên, xem xét qua một lượt xem cậu bé có bị thương chỗ nào không rồi hỏi:
“Bé con, cháu không sao chứ?”
Đình Ân không khóc, còn chỉ tay về phía chùm bóng bay.
Sở Trạch hiểu ý bèn bế cậu bé đến xin một quả bong bóng.
“Ân Ân, sau này muốn gì thì nói với anh, đừng chạy lung tung như vậy có biết không?” Tiêu Mạc dắt tay An An đến, ra dáng một người anh lớn mà dặn dò đứa em nhỏ.
Sở Trạch lúc này mới nhìn hai đứa nhỏ, một trai một gái, không khỏi giật mình.
Sao anh cứ cảm thấy hai đứa trẻ này có nét giống Khiết Băng đến kỳ lạ.
Hay là vì anh quá nhớ em gái nên mới tự tưởng tượng ra như vậy?
Sở Trạch chưa kịp hỏi thêm gì thì Trình Kiên đã quay lại.
Người đàn ông đó kéo ba đứa trẻ lùi lại, bày ra bộ mặt cảnh giác với anh:
“Mấy đứa sau này không được tùy tiện nói chuyện với người lạ biết chưa?”
Anh ta nói xong liền đưa ba đứa trẻ đi vào trong.
Sở Trạch ngẩn người.
Mẹ nó! Cái bộ dạng của tên kia giống như đang ám chỉ anh là người xấu vậy!
Nhìn thấy buổi đấu giá từ thiện sắp bắt đầu, Sở Trạch cũng không so đo nữa.
Anh lên tầng ba nơi diễn ra sự kiện, tìm một chỗ ngồi xuống.
Buổi lễ diễn ra được ba mươi phút, Trình Kiên liền giao ba đứa trẻ cho thư ký của mình.
Anh ta lấy cớ có việc đột xuất, cần phải giải quyết gấp để rời khỏi.
Trình Kiên đi ngang hàng ghế của Sở Trạch, gần lối ra của căn phòng.
Anh đang nhìn lên sân khấu thì bỗng chú ý đến người đàn ông mình vừa gặp kia nãy, đi cùng với một cô gái đầu đội mũ vành.
Dù chỉ nhìn thấy một góc mặt, nhưng Sở Trạch đã nhận ra người phụ nữ kia là Ninh Khiết Quỳnh.
Anh tò mò đi theo bọn họ, đến một căn phòng dành cho khách nghỉ ngơi ở khu hành lang gần đó.
“Tôi đã nói cô đừng tìm đến rồi mà? Có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với cô.”
“Trình tổng, tôi không đợi được nữa rồi.
Tôi muốn trả thù bọn họ, rồi lấy lại những thứ thuộc về mình.”
Sở Trạch ở bên ngoài, thông qua cánh cửa còn chưa khép kín, nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện.
Anh hít sâu một hơi, bước lại gần hơn nữa.
Sở Trạch muốn xác nhận xem người kia có thật sự phải là Ninh Khiết Quỳnh không.
“Đừng nóng vội! Nếu cô manh động làm hỏng kế hoạch, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Ninh Khiết Quỳnh biết người đàn ông trước mặt nguy hiểm đến mức nào, nên mới không dám manh động.
Cô ta lấy ra trong túi xách một bản hợp đồng, đưa cho Trình Kiên.
“Là hợp đồng mua bán đất mà anh bảo tôi tìm cách lấy về.
Nó đang ở đây, chúng ta có thể thương lượng được rồi chứ?”
“Được.
Vậy thì…”
“Ai, ai đang ở ngoài kia?”
Trình Kiên ngó nghiêng về phía cửa, anh ta nghe thấy tiếng động lạ vội đuổi theo.
Nhìn thấy bóng lưng Sở Trạch, biết từ nãy đến giờ anh đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa mình với Ninh Khiết Quỳnh, vội đuổi theo.
“Bắt hắn ta lại.” Anh ta ra lệnh cho đàn em đang đứng gần đó.
Sở Trạch chạy trốn bằng đường cầu thang bộ, nhưng vừa mới xuống tầng dưới đã bị một người đuổi theo ngay phía sau, dùng gậy đánh mạnh vào sau gáy dẫn đến bất tỉnh..
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
53 chương
148 chương
9 chương