Mặt trời chiếu rọi từng tia nắng gắt, gió nổi lên từng đợt, cuốn theo cát bụi bay khắp công trường rộng lớn. Tiếng động cơ máy xúc ùn ùn, hòa trộn cùng lời than oán của những người công nhân lao động, tạo thành một chuỗi âm thanh hỗn loạn, inh tai nhức óc. Trình Kiên đội mũ bảo hộ, trên tay cầm bản vẽ dự án, đứng ở một nơi khô ráo quan sát tiến độ công trình. Nghe thêm lời báo cáo từ nhân viên bên dưới, hắn nhíu mày không hài lòng. “Tại sao tiến độ khu B lại chậm như vậy? Mau bảo mọi người làm việc năng suất lên.” “Trình tổng, nơi đó còn rất nhiều hộ gia đình chưa dọn đi. Chúng tôi không thể tiến hành dỡ bỏ nhà dân được.” Hắn thở hắt một hơi, lạnh lùng ra lệnh: “Kẻ nào dám chống đối, cứ trực tiếp để đất đá chôn vùi đi.” Người nhân viên kia thấy khó xử, lúc trước đã có người phải bỏ mạng vì hành động điên cuồng này của Trình Kiên rồi. Nếu chuyện đó còn tiếp tục tái diễn, chỉ sợ anh ta sẽ vướng vào phiền phức lớn. Trước sự e dè của người kia, Trình Kiên chẳng có chút sợ hãi nào. Hắn chỉ tay về phía người dân ở đằng xa, nghiến răng chằng chịt. “Cái lũ nghèo kiết xác đó bị chôn lấp dưới đất đá thì có sao? Cậu cứ yên tâm, không ai dám động vào Trình thị đâu. Mau đi đẩy nhanh tiến độ thi công cho tôi, đảm bảo đầu năm sau dự án phải được hoàn thành.” Người kia gật đầu nhận nhiệm vụ, rồi bắt đầu hối thúc công nhân làm việc. “Tiếp tục phá bỏ nhà ở khu B. Nhanh lên!” Trình Kiên cười nhếch mép, trong lòng thấy vô cùng thỏa mãn. Nếu đã là thứ anh ta muốn làm, không ai có thể cản trở! Trong công việc cũng vậy, kể cả cô gái kia cũng vậy, dù phải dùng cách thức nào, Trình Kiên cũng nhất định phải có được. “Trình tổng, tư liệu về chồng cũ của cô Đình Khả mà anh sai tôi đi điều tra đã có rồi đây.” Thư ký của Trình Kiên hớt hải chạy đến, đưa cho người đàn ông này một bản lí lịch chi tiết. Khuôn mặt anh ta dần lộ ra vẻ ngạc nhiên, thậm chí còn rất hứng thú. “Hóa ra lại là hắn!” “Thẩm Hạo Khanh, người phụ nữ của mày sắp thuộc về tao rồi.” … Khiết Băng đưa Tiêu Mạc về phòng, cô chuẩn bị cho thằng bé một bộ đồ mới để sau khi tắm xong liền có thể mặc vào. Nhìn trên cánh tay và lưng của đứa trẻ này chằng chịt vết thương, lòng cô không khỏi chua xót. “Mau lại đây, cô giúp cháu bôi thuốc.” Tiêu Mạc ngồi yên, ngoan ngoãn để Khiết Băng bôi thuốc cho mình. Khuôn mặt quật cường khẽ nhăn lại vì đau đớn, nhưng lại không muốn để cô thấy mà quay đi chỗ khác. Khiết Băng bật cười, không thể tưởng tượng ra một đứa trẻ mười tuổi đã phải chịu khổ đến mức nào, để có thể tôi luyện nên bộ dạng gai góc như hiện tại. “Tiêu Mạc! Chuyện của cha mẹ cháu, cô nhất định sẽ điều tra kỹ càng. Con người của Trình Kiên chắc cháu đã hiểu rõ, vì thế không được manh động mà làm hỏng kế hoạch, có biết chưa?” Tiêu Mạc gật đầu như đã hiểu lời cô nói. Nó chỉ là một thằng bé chưa đủ tuổi trưởng thành, làm sao đủ sức chống lại đám người độc ác, nắm trong tay quyền lực kia? Bây giờ Tiêu Mạc chỉ có thể dựa dẫm vào Khiết Băng, chờ cơ hội thích hợp báo thù cho cha mẹ. Khiết Băng giới thiệu Tiêu Mạc với An An và Ân Ân. Hai tiểu bảo bối của cô cũng rất thích thằng bé, cả ba cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ. “Từ nay anh Tiêu Mạc sẽ ở cùng với chúng ta. Các con có thích không?” “Thích lắm ạ.” Buổi chiều, cô đưa ba đứa trẻ ra ngoài khuôn viên khách sạn đi dạo. Đúng lúc gặp Trình Kiên quay về, anh ta nhìn thấy Tiêu Mạc đang ngồi cạnh Khiết Băng, không khỏi thắc mắc: “Đình Khả, đứa trẻ này là…” Cô điềm tĩnh nở một nụ cười, rồi nói: “Thằng bé là con trai của bạn cậu tôi bên này. Cha mẹ thằng bé bận việc nên gửi nó cho cậu vài tháng, mấy ngày nữa nó sẽ cùng tôi về Pháp.” Trình Kiên gật đầu không hỏi gì thêm. Khiết Băng sực nhớ ra anh ta vừa mới từ công trình trở về, bèn hỏi: “Trình tổng, hạng mục mới bên anh tiến triển đến đâu rồi?” Anh ta thở dài, tâm trạng đang không được tốt. “Có chút vấn đề xảy ra, nhưng không ảnh hưởng gì lớn. Đình Khả, cảm ơn em đã quan tâm.” “Tiện miệng hỏi thôi, đừng nghĩ nhiều.” Cô đáp. Trình Kiên gấp gáp trở về phòng thay quần áo. Từ nãy đến giờ nói chuyện với Khiết Băng, anh ta cũng không để ý đến thái độ của Tiêu Mạc khi nhìn thấy mình. Cô nắm chặt tay thằng bé, chờ cho Trình Kiên đi khỏi mới nói: “Tiêu Mạc, cháu còn nhớ những gì cô nói chứ? Tuyệt đối không được để lộ sơ hở trước mặt người đàn ông đó, hiểu chưa?” Thằng bé đương nhiên hiểu, chỉ là đối diện với kẻ thù hại chết cha mẹ mình, nó không thể kìm nén được nỗi oán hận trong lòng. Khiết Băng đưa Tiêu Mạc và hai tiểu bảo bối trở về phòng. Thấy cô tắm cho An An và Ân Ân, thằng bé liền phụ giúp một tay. Tối đến, Trình Kiên gõ cửa phòng Khiết Băng, rủ mọi người xuống nhà hàng dùng bữa. Anh ta nài nỉ không để cô từ chối, thêm hai bé con cũng đòi mẹ đi ăn tối. Khiết Băng đành miễn cưỡng đồng ý. “Đình Khả, em đã mua được mảnh đất kia được chưa?” “Đã ký hợp đồng xong xuôi rồi. Mấy ngày tới tôi sẽ đưa tụi nhóc ra ngoài đi chơi cho đã.” Trình Kiên hơi đăm chiêu suy nghĩ, ngay lúc này Tiêu Mạc đang ngồi phía đối diện anh ta liền hất đổ chén dĩa xuống đất. Khiết Băng giật thót mình, hai bé con của cô cũng sợ hãi nhìn về phía thằng bé. “Không sao đâu. Anh Tiêu Mạc chỉ là không cẩn thận làm đổ thức ăn thôi.” Khiết Băng nhẹ nhàng giải thích cho bọn trẻ hiểu. Trình Kiên hướng mắt về phía phục vụ, gọi lớn: “Phục vụ, mau lấy thêm một bộ dụng cụ ăn khác.” Trên tay Tiêu Mạc vẫn cầm con dao cắt bít tết, hướng thẳng về phía Trình Kiên. Thằng bé thở mạnh thành tiếng, cuối cùng mím môi mà hạ cánh tay xuống..