Khiết Băng ngồi trên vòng đu quay lớn, tâm tình cực kỳ dễ chịu. Ở độ cao này, cô có thể ngắm toàn cảnh của thành phố vào buổi chiều tà. Đã lâu lắm rồi, Khiết Băng mới cảm thấy bình yên đến vậy. Không lo âu, suy nghĩ, còn được ở bên cạnh người mình yêu, cùng ngắm nhìn khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày. “Hạo Khanh, anh nhìn ra ngoài kia đi. Đẹp quá!” Khiết Băng áp bàn tay vào cửa kính cường lực, rướn người nhìn về phía xa xa đằng kia. Mặt trời đang dần lặn xuống, tỏa ra chút ánh sáng đỏ hồng, phảng phất xuống dòng sông thanh bình nằm giữa lòng thành phố nhộn nhịp. Cô khẽ mỉm cười, vừa thích thú vừa thấy lâng lâng trong lòng. Cảnh tuy đẹp, nhưng đượm buồn. Giống như tâm trạng của Khiết Băng lúc này vậy, có hạnh phúc, nhưng cũng nơm nớp lo sợ… Thẩm Hạo Khanh không đáp lại, vì hắn sớm đã ngủ say rồi. Khiết Băng im lặng quan sát người đàn ông kia, bất giác đưa tay sờ lên hàng mi dài, khẽ cười ngây ngốc. Thẩm Hạo Khanh đẹp thật! Đẹp đến mức cô nhìn say đắm đuối, đến mức không muốn đánh thức hắn dậy. Hết thảy những thứ Khiết Băng muốn, chỉ đơn giản là được ngồi bên cạnh hắn, thật lâu, thật lâu… Thẩm Hạo Khanh ngủ đến lúc công viên giải trí đóng cửa. Bộ dạng ngơ ngác của hắn làm cho Khiết Băng phải phì cười. Dường như hắn có chút áy náy vì đã ngủ quên, trên đường ra ngoài bãi đỗ xe sợ cô lạnh, hắn cởi áo khoác, che lên trước ngực cô. “Thân thể yếu ớt như vậy đừng để bị cảm lạnh.” Khiết Băng khẽ gật đầu, tìm cơ hội nép sát vào người hắn. Thẩm Hạo Khanh vẫn khoanh hai tay trước ngực, nhưng cũng không có ý định né tránh cô gái nhỏ. Hai người dùng bữa tối bên ngoài xong mới về nhà. Hôm nay bao nhiêu đó đối với Khiết Băng đã rất thành công rồi. Ít nhất thì Thẩm Hạo Khanh không còn bài xích với cô như trước, có nghĩa là cô vẫn còn cơ hội. Về đến biệt thự, Thẩm Hạo Khanh vùi mình trong phòng đọc sách, xử lý công việc. Khiết Băng buồn chán ngồi ngoài phòng khách xem truyền hình, vừa xem vừa ăn bánh quy mà dì Lý làm. Điện thoại trên bàn đổ chuông, là ông nội gọi đến. Khiết Băng hớn hở nghe điện thoại, nghĩ rằng ông rất nhớ mình nên mới gọi đến vào giờ này. “Khiết Băng à, ngày mai con có thời gian không? Khiết Quỳnh vừa mới về nhà, nếu con rảnh rỗi thì ghé về Ninh gia một chuyến đi.” Ninh lão gia vừa dứt lời, Khiết Băng đã buông lỏng bàn tay, mặc cho điện thoại rơi cộp xuống đất. Cô lặng người, hai mắt đờ đẫn không còn chút sức sống. Ninh Khiết Quỳnh quay về rồi sao? Chị gái của cô về rồi, đáng lẽ cô nên vui mới phải. Tại sao Khiết Băng lại muốn khóc như thế. Đến nỗi tim bóp nghẹn lại, đau đến không thể diễn tả bằng lời. “Khiết Băng, con có nghe ông nói không?” Không biết Ninh lão gia đã gọi bao nhiêu lần, Khiết Băng mới đáp lại một chữ vâng. Cô nắm chặt điện thoại trên tay, theo dòng nước mắt cay xè mà chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh. Hức, hức… Nước mắt không ngừng chảy xuống, tê tái đến từng bộ phận trong cơ thể. Ninh Khiết Quỳnh về rồi, có nghĩa cô sắp phải rời xa Thẩm Hạo Khanh rồi không? “Mày làm sao thế? Đó không phải là điều mày luôn ao ước sao? Tránh xa người đàn ông máu lạnh, vô tình này. Người giày vò mày, khiến mày chịu đau khổ suốt thời gian vừa qua…” “Khiết Băng, lý trí lên. Anh ấy không yêu mày, anh ấy sớm đã quên mày từ lâu rồi.” Cô bưng mặt khóc nức nở, tự lẩm bẩm an ủi bản thân mình. Nhưng cô không làm được, không thể cứ xem như chưa từng có chuyện gì mà buông tay được. Ông trời sao lại đối xử với cô như thế? Thà rằng cứ để Thẩm Hạo Khanh lãng quên cô, một lần chia ly, không bao giờ gặp lại. Còn hơn đẩy cô vào tình thế khó xử như thế này! Trở thành vợ của hắn, nhưng chỉ là vợ hờ! Một kẻ thế thân mong cầu được hạnh phúc, khao khát có được tình yêu của hắn… Cô khóc rất lâu, đến nỗi hai mắt đỏ hoe, đục ngầu. Khuôn mặt tái bợt giàn dụa nước mắt, Khiết Băng đưa tay quệt đi, một tay bấu víu lấy ngực, vỗ mạnh. “Đừng khóc, đừng khóc…” Cô ngồi thu mình trong một góc ở nhà vệ sinh, giữ cho lòng được thanh tịnh. Khiết Băng sụt sịt một lúc, rồi đứng dậy lấy khăn lau khô mặt, sau đó trở ra bên ngoài như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tự khóc, tự lau, Khiết Băng đã sớm quen rồi. Từ nhỏ đến lớn, có cái gì cô cũng ôm phần thiệt thòi về mình. Đơn giản bởi vì cô không có danh phận, lúc nào cũng phải theo sau cái bóng của người khác. Không nổi trội, không quá xinh đẹp, thế nên không được người khác yêu thương… Khiết Băng trở về phòng, Thẩm Hạo Khanh lúc này mới đi tắm. Cô điềm tĩnh ngồi trên giường ngủ, lấy một quyển sách ra đọc. Có lẽ cô thông minh hơn một chút, biết nhiều kiến thức hơn một chút, Thẩm Hạo Khanh sẽ không còn chê cô nữa. Khiết Băng đọc sách đến buồn ngủ díu cả mắt. Cô từ từ buông quyển sách trên tay, nằm xuống giường ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Thẩm Hạo Khanh bước ra từ trong phòng tắm, trên tay còn cầm khăn lau mái tóc ướt. Cửa sổ trong phòng ngủ còn chưa đóng, gió trời lùa vào, mang theo hơi lạnh tràn ra khắp căn phòng. Hắn vứt đại khăn xuống ghế sofa, nhanh chân đi đến đóng cửa sổ lại. Không để phí một giây nào, Thẩm Hạo Khanh quay ra đằng sau, cúi xuống kéo chăn đắp lên cho người con gái đang ngủ say trên giường. Không biết từ khi nào, hắn lại có cảm giác thân thuộc với cô gái này đến lạ! Rung động sao? Thẩm Hạo Khanh lắc đầu, tự nhắc nhở bản thân rằng người con gái hắn thích là Ninh Khiết Quỳnh. Phải! Cả đời này chỉ có thể là Ninh Khiết Quỳnh!.