Lúc Khiết Băng thức dậy, Thẩm Hạo Khanh vẫn còn say giấc nồng.
Tối hôm qua cô nằm trên giường khóc rất nhiều, kết quả hôm nay hai mắt sưng húp cả lên.
Cô lén lấy đá lạnh chườm, sau đó lọ mọ trong bếp, chuẩn bị bữa sáng cho hắn.
“Thiếu phu nhân, trời vẫn còn sớm, sao cô không ngủ thêm đi?” Dì Lý thấy cô đang hì hục nhào bột làm vỏ bánh há cảo, liền hỏi.
Khiết Băng khẽ cưỡi, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào cục bột mềm, tiếp lời của bà:
“Tôi dậy sớm đã quen rồi.
Hơn nữa sáng nay tôi muốn làm món há cảo hấp cho Hạo Khanh, dì xem bột nhào thế này đã được chưa?”
Dì Lý xem qua một lượt, gật đầu tấm tắc khen Khiết Băng khéo tay.
Bột cô nhào ra vừa dẻo vừa ráo, rất thích hợp để làm há cảo.
Hai người phụ nữ ở trong bếp một hồi lâu, cuối cùng cũng có thành quả.
Một dĩa đầy ắp há cảo được đặt lên bàn ăn, thật không uổng phí công sức nãy giờ của Khiết Băng và dì Lý.
Trán cô ướt đẩm mồ hôi, cô vội lấy tay quệt đi.
Tháo nhanh tạp dề ra khỏi người, Khiết Băng lại đi lấy nguyên liệu để làm nước chấm.
Thẩm Hạo Khanh xuống dưới nhà, trên người vẫn còn mặc bộ pijama màu đen.
Thấy hắn, Khiết Băng liền đi đến choàng tay, kéo người đàn ông này ngồi xuống bàn ăn.
“Hạo Khanh, há cảo em vừa hấp, anh ăn thử đi.”
Khiết Băng dùng đũa gắp một cục há cảo, cẩn thận thổi cho nguội rồi chấm vào bát nước chấm, đưa lên gần miệng hắn.
Thẩm Hạo Khanh hơi khựng lại, mất mấy giây mới mở miệng cắn lấy, từ từ nhai như để cảm nhận vị ngon của món ăn này.
Trong suốt quá trình, cô gần như nín thở, quan sát biểu hiện của người đàn ông kia.
Chỉ khi Thẩm Hạo Khanh gật đầu hài lòng, cô mới thả lỏng tinh thần.
“Ngon lắm, cô cũng ngồi xuống ăn luôn đi.”
“Em chưa đói! Anh cứ ăn đi, một lát nữa em sẽ ăn.”
Khiết Băng đưa đũa cho hắn, rồi đi làm việc khác.
Cô sợ cô ngồi ăn cùng sẽ khiến Thẩm Hạo Khanh thấy khó chịu, vì thế mới chủ động từ chối.
Thẩm Hạo Khanh ăn hết phân nửa dĩa há cảo, cô vui biết bao.
Cô giúp hắn thắt cà vạt, còn can đảm kiễng chân lên cao, hôn vào má hắn một cái.
Hắn nhíu mày, có vẻ không thích lắm nhưng lại không nói gì.
Chờ cho Thẩm Hạo Khanh đi làm, Khiết Băng mới ngồi vào bàn ăn, thưởng thức bữa sáng.
Mùi há cảo hấp thơm nhè nhẹ, không hiểu sao cô lại thấy hơi khó chịu trong người.
Cô đưa một cục há cảo lên miệng, sau đó lại bỏ quay lại dĩa.
“Thiếu phu nhân, cô sao thế? Có phải cô thấy không khỏe ở đâu không?” Dì Lý lo lắng hỏi.
Khiết Băng lắc đầu, thể trạng cô vẫn bình thường, chỉ là tự nhiên thấy không có khẩu vị.
Cô bảo dì Lý lấy một phần bánh ăn trước, còn mình lát nữa đói sẽ ăn.
Cô ngồi một mình không có việc gì làm lại suy nghĩ vẩn vơ.
Giao kèo giữa cô với Thẩm Hạo Khanh trong vòng một tháng vẫn chưa kết thúc, Khiết Băng không biết phải làm thế nào.
Đấu tranh để giành lấy tình yêu của hắn, cô có cái quyền đó không?
Buổi chiều, Khiết Băng thay quần áo, quyết định đến Thẩm thị một chuyến.
Bên ngoài trời mưa lất phất, cô lại muốn đi bộ đến công ty hắn.
Dì Lý khuyên cô để tài xế lái xe đưa đi, nhưng Khiết Băng nhất quyết không chịu.
“Thiếu phu nhân, vậy cô nhớ mang theo dù nhé.”
Khiết Băng bật dù, bước đi trên phố.
Thẩm thị cách biệt thự không xa lắm, chỉ cần đi bộ chừng hai mươi phút sẽ đến.
Cô canh chuẩn thời gian, muốn đón Thẩm Hạo Khanh tan làm.
Lần này nhân viên quầy lễ tân nhận ra Khiết Băng, biết cô là phu nhân chủ tịch liền nhiệt tình tiếp đón.
Hiện tại Thẩm Hạo Khanh còn đang tham dự một cuộc họp, bọn họ đành đưa cô sang đó để đợi hắn.
Khiết Băng ngồi bên ngoài, qua lớp tường kính trong suốt có thể nhìn thấy bên trong, cô ngồi chống tay lên cằm, tỉ mỉ quan sát đến từng nhất cử nhất động của Thẩm Hạo Khanh.
Bộ dạng tập trung vào công việc của hắn, gương mặt nghiêm nghị khi phát biểu ý kiến trước ban lãnh đạo trong công ty làm trái tim Khiết Băng không ngừng xao động.
Thẩm Hạo Khanh vô tình nhìn ra bên ngoài, bắt gặp cô đang ngồi đợi mình.
Hắn đang nói thì ngừng lại mấy giây, lát sau mới khôi phục lại sự tập trung, điềm tĩnh nói tiếp.
Hắn đẩy nhanh tiến độ cuộc họp, sau đó tuyên bố kết thúc.
“Nếu mọi người không còn thắc mắc gì nữa thì cuộc họp sẽ dừng tại đây.”
Tan họp, Thẩm Hạo Khanh đi đến chỗ Khiết Băng, nhìn thấy tóc cô hơi ướt bèn sai nhân viên lấy khăn để cô lau tóc.
Hắn tỏ ra không vui, hỏi:
“Cô đến đây làm gì?”
“Em đến để đón anh tan làm.” Khiết Băng cười dịu dàng, trên tay vẫn đang cầm khăn lau đuôi tóc bị ướt.
Thẩm Hạo Khanh lắc đầu, bình thường mắng cô ngốc nghếch cũng không oan.
Bên ngoài trời mưa lớn như thế, ở nhà ngủ một giấc không phải khỏe hơn sao? Tự nhiên chạy đến đây làm gì?
“Đừng nói với tôi rằng cô đi bộ đến đây nhé?”
Hắn quan sát thấy cây dù đang đặt ở một góc đằng kia, ngầm khẳng định.
Thế nhưng đến cuối cùng vẫn bị cái gật đầu của cô gái kia làm cho giật mình.
Ninh Khiết Băng không chỉ ngốc mà còn khùng nữa!
“Thẩm gia thiếu tài xế hửm, hay là bọn họ không chở nổi cô?”
“Không… không phải.
Là do em thích không khí ngày mưa, nên mới đi bộ đến đây thôi.” Khiết Băng lên tiếng thanh minh.
“Sẵn tiện có thể dạo phố mà.” Cô nói tiếp.
“Tiện! Quả thật rất tiện nha.” Thẩm Hạo Khanh cười nham nhở, giây phút này chỉ muốn quỳ xuống, chắp hai tay bái lạy cô gái nhỏ.
Dạo phố lúc trời mưa, trần đời này chắc chỉ có mình cô ngốc Ninh Khiết Băng mà thôi!.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
6 chương
46 chương
123 chương
33 chương