Edit: Khả Khả
“Minh Châu tới đây!”
“Rốt cuộc Minh Châu của Cố gia cũng đến rồi!”
“Minh Châu, ngươi để bọn ta chờ lâu quá đó!”
……
Cố Minh Châu vừa vào đến liền nghe những lời hoan nghênh nhiệt tình gấp trăm trước kia, trong đó nàng nghe ra được vài câu.
Vốn các nàng chẳng có quan hệ tốt đẹp gì với Cố Minh Châu cả, lúc trước gặp mặt không phải châm chọc hay mỉa mai thì cũng làm lơ nhau, nhưng hiện tại đám người các nàng không thể không gượng ép bản thân cười vui hoan nghênh nàng.
Cố Minh Châu đã có thể trải nghiệm lời nói của Hàn Mẫn, loại cảm giác này thật sự rất sung sướng.
Ối, nàng cũng xấu xa quá đi mất.
Nhưng mà Cố Minh Châu cũng không xấu xa gì, nàng không phải là người vừa đắc thế liền không tha cho người ta, cùng lắm nàng sẽ không để ý đến các nàng mà thôi, bộ dạng lúc trước ra sao thì bây giờ vẫn vậy.
Đắc thế: Có quyền lực, có quyền thế
Cố Minh Châu cười nói khách sáo với người xung quanh vài câu, sau đó tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi.
Lúc trước nàng có thể dễ dàng làm được, nhưng hiện tại không được, nàng giống như mang theo ánh hào quang dù đi đến đâu cũng bị người khác phát hiện, sau đó dần dần vây lại càng nhiều, những ngày tháng yên tĩnh lười biếng lúc trước của nàng đã qua không thể quay lại.
Sau thời gian dày vò, cuối cùng nàng cũng đợi được người đến cứu nàng…Vương Yên Nhiên.
Mọi người ở đây đều biết quan hệ của Cố Minh Châu và Vương Yên Nhiên cực kỳ tốt, từ nhỏ đến lớn đều chơi thân với nhau.
Các nàng thấy hai người như có chuyện muốn nói liền thức thời mà rời đi, Cố Minh Châu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Đáng sợ, thật sự quá đáng sợ!” Cố Minh Châu vỗ ngực đầy sợ hãi, hiện tại nàng chỉ muốn về nhà.
Vương Yên Nhiên liền cười nàng: “Không phải ngươi thích Mỹ nhân sao? Được mỹ nhân vờn quanh như vậy sao lại không thích?”
Cố Minh Châu nói: “Ta đúng là thích mỹ nhân, nhưng ta thích yên tĩnh mà thưởng thức mỹ nhân, chứ không phải như vừa rồi.
” Nàng ghé vào tai Vương Yên Nhiên nói “Giống như là mấy ngàn con vịt vây quanh ta kêu lên không ngừng vậy.
”
Vương Yên Nhiên cười khúc khích, đánh nhẹ nàng: “Ngươi đó, nói bậy bạ!”
Cố Minh Châu chu chu cái miệng, nàng không nói bậy, chỉ là dùng hình tượng sinh động để so sánh thôi.
Vương Yên Nhiên an ủi nàng: “Từ từ rồi ngươi cũng quen thôi, những chuyện như vậy ngươi còn phải trải qua rất nhiều lần nữa.
”
Ánh mắt Cố Minh Châu suy sụp: “Trời ạ, từ khi đính hôn đến giờ ta vẫn luôn đi dự tiệc, đã một tháng ròng rồi, không phải dự tiệc ở nhà thì cũng dự tiệc ngoài đường, ta không muốn có thói quen sinh hoạt như vậy đâu!”
Vương Yên Nhiên không nói gì, chỉ vỗ vỗ bàn tay nhỏ của Cố Minh Châu mà an ủi.
Nữ tử các nàng vốn là như vậy, ngày tháng vui sướng hạnh phúc nhất là ở khuê phòng, sau khi gả chồng rồi có rất nhiều chuyện phiền lòng, có nhiều lúc các nàng không được làm chính mình.
Cố Minh Châu gả vào hoàng thất càng không phải bàn tới, hiện tại nàng oán hận chỉ là chuyện nhỏ, chờ đến ngày thành hôn…
Vương Yên Nhiên thở dài một hơi, gần đây nhà nàng cũng phiền lòng về hôn sự của nàng, nàng không muốn dây dưa với vấn đề này chút nào nên tìm đề tài nhẹ nhàng không liên quan để hàn huyên với Cố Minh Châu.
Hàn huyên một hồi thì nghe trong sân xôn xao, không biết có ai đang nói “Trắc thái tử phi tới.
”
Cố Minh Châu ngạc nhiên nhướng mày, Trắc thái tử phi? Nàng tới làm gì? Mặc kệ là trong tiểu thuyết hay hiện tại, nàng ta đều không thích tham dự tiệc với những người tổ chức tiệc này.
Vương Yên Nhiên nhíu mày, nàng không thích tác phong làm việc của vị Trắc thái tử phi này, liền nhẹ giọng nói với Cố Minh Châu: “Chúng ta đi nơi khác nói chuyện, đừng chung đụng với các nàng.
”
Cố Minh Châu gật đầu nói được.
Các nàng có lòng tránh né, nhưng người kia lại kiên quyết hướng tới các nàng, các nàng làm sao tránh được đây.
.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
216 chương
15 chương
628 chương
44 chương
55 chương