Edit: Khả Khả
Cố Minh Châu có lẽ có hào quang thật sự, nếu không tại sao trong đám đông như vậy, liếc mắt một cái Bùi Liên Nhi đã thấy nàng, còn cao giọng gọi tên nàng đi qua đó.
Cố Minh Châu: “……”
Tránh không khỏi bước chân nặng nề.
“Thần nữ tham kiến trắc phi.”
Mặc dù hơi không thích nữ chính này nhưng Cố Minh Châu cũng không thể hiện ra ngoài, còn cung kính hành lễ, bề ngoài nàng nhất quán chu toàn cho nên người khác không dễ gì bắt bẻ được.
Trước đây Bùi Liên Nhi chưa từng gặp Cố Minh Châu, thêm nữa nàng luôn dựa vào lời nói của những cung nữ đi điều tra để phác họa hình tượng của Cố Minh Châu, cho nên trước khi nhìn thấy Cố Minh Châu, nàng luôn nghĩ Cố Minh Châu xuất thân không cao nên sẽ vô cùng tầm thường, mặc dù có lời đồn nàng ta dung mạo xinh đẹp, nàng nghĩ cùng lắm chỉ có được vài phần tư sắc, không đáng để bận tâm.
Nhưng hiện tại được gặp nàng ta chính diện, cả người nàng đều hoảng hốt.
Xuất thân không cao sao? Nhìn qua không giống vậy, nàng ta chẳng khác nào thiên kim danh gia vọng tộc.
Tầm thường? Không, nàng ta tao nhã, trầm tĩnh, cử chỉ lời nói nhã nhặn, phóng khoáng.
Có vài phần tư sắc? Không, là đại mỹ nhân chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
Bùi Liên Nhi suýt thất thố vội lấy lại tinh thần, nàng cảm thấy người trước mặt có sức uy hiếp vô cùng lớn.
Nếu nàng ta như suy nghĩ của nàng thì tốt rồi, như vậy nàng không phải sợ Hàn Mẫn thích nàng ta, khi Hàn Mẫn biết được bộ mặt thật của nàng ta thì càng thêm chán ghét, cả đời nàng ta sẽ không thể trở mình được.
Nhưng sự việc lại không như nàng mong muốn, thử hỏi một Cố Minh Châu xinh đẹp như vậy nam nhân nào cưới về mà không sủng ái? Sợ là Hàn Mẫn cũng không ngoại lệ.
Bùi Liên Nhi thầm nghĩ kế hoạch sẽ thay đổi không thể để nữ nhân này gả cho Hàn Mẫn được.
Nghĩ vậy, Bùi Liên Nhi treo lên nụ cười tươi tắn, thân thiết kéo tay Cố Minh Châu qua, miệng nói liên tục: “Đệ muội thật xinh đẹp, khó trách Hoàng tổ mẫu thích ngươi như vậy.”
Cố Minh Châu: “……”
Vương Yên Nhiên: “……”
Mỹ nhân khác: “……”
Người này, có bình thường không?
Cho dù Bùi Liên Nhi cao quý vì vị trí Trắc thái tử phi, nhưng nói cho cùng thì nàng chỉ là một thiếp thất nhỏ nhoi.
Dù Thái tử có sủng ái nàng thế nào đi chăng nữa thì ngày nào nàng còn chưa trở thành Thái tử phi thì ngày ấy nàng mãi là một thiếp thất.
Nếu đã là thiếp thì đâu được quyền gọi một Vương phi là đệ muội, càng không thể gọi Thái hậu là Hoàng Tổ Mẫu.
Nếu nàng sinh ra chỗ tốt thì không nói, nhưng xuất thân nàng lại thấp kém.
Bỏ qua xuất thân, nàng cũng không phải là một nữ tử với thân phận thấp kém có thể dùng trí tuệ và phẩm hạnh để thu phục lòng người, Bùi Liên Nhi có sao? Nàng xứng sao?
……
Bùi Liên Nhi cũng không biết phần lớn người ở đây đều mắng thầm nàng, nàng còn tự cho mình cảm giác không tồi, lôi kéo Cố Minh Châu nói năng không ngừng.
Cố Minh Châu cũng không giận, liền bày ra nụ cười xã giao, thỉnh thoảng gật đầu, thực tế Bùi Liên Nhi nói cái gì nàng đều cho vào tai này rồi đẩy qua tai kia, đợi đến khi nàng nói đến khô họng thì tự khắc im miệng lại.
Người ngoài không hề biết Cố Minh Châu là người hời hợt, một mặt họ cảm thấy nàng có chút đáng thương khi bị một thiếp thất không biết trời cao đất dày bắt nạt, một mặt lại bội phục thái độ của nàng, như vậy mà có thể duy trì nụ cười chuẩn mực, không lộ ra chút nào là mất kiên nhẫn cả.
Nói cho cùng thì dù sao nàng ta cũng là Trắc thái tử phi, đánh chó còn phải ngó chủ nhà, có thể đắc tội với nàng nhưng không thể đắc tội với Thái tử, đổi lại là các nàng, các nàng cũng sẽ làm như Cố Minh Châu.
Mà Bùi Liên Nhi cuối cùng cũng nhắc đến nội dung chính hôm nay, nàng đột nhiên ghé sát Cố Minh Châu nhỏ giọng nói: “Muội Muội thật lòng muốn gả cho An Vương sao? Nếu không tỷ tỷ bảo Thái tử giúp ngươi, thấy thế nào?
Cố Minh Châu: Mèo méo meo???
Trong lòng Cố Minh Châu phức tạp, một lời khó nói hết..
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
51 chương
89 chương
78 chương
27 chương
20 chương
161 chương