Edit: Khả Khả. Sắc mặt Hàn Mẫn thâm trầm không biết đang suy nghĩ cái gì. Tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh hắn thấy sắc trời đã tốt liền lấy hết can đảm tiến lên nói: “Vương gia, trời tối rồi, nên về thôi!” Hàn Mẫn giật mình, sau đó lại phát hiện mình còn ở cửa cung, hắn nhíu mày: “Không phải đã bảo về sớm rồi sao, sao còn ở đây?” “Nô tài sai rồi, mong Vương gia thứ tội.” Tiểu thái giám khom lưng im lặng, trong lòng thầm oán trách, còn không phải Vương gia luôn luyến tiếc Cố cô nương, nhìn theo không chớp mắt sao, bóng dáng người ta đã đi mất dạng rồi ngài vẫn còn nhìn, vẻ mặt lại vô cùng dọa người. Nếu không phải thời gian đã trễ, chúng nô tài sao dám quấy rầy ngài. Hàn Mẫn cũng không trách hắn, vì thực tế tâm trí hắn đang nghĩ đến một chuyện khác, không rảnh để chấp chuyện nhỏ nhặt này, hắn trầm ngâm một lát rồi ra lệnh: “Đến Cung An Khang” …… Trong Cung An Khang, Thái Hậu và Hoàng đế đang thương lượng, khi cung nhân vào bẩm báo An Vương cầu kiến, hai người họ đều kinh ngạc. Hoàng đế khó hiểu nói: “Vì sao trễ vậy rồi còn cầu kiến Thái hậu? Không biết là có chuyện gì?” Thái Hậu nói: “Thôi, cho nó vào đi, chẳng phải vào rồi sẽ biết sao. Vừa hay chuyện này cũng có liên quan đến nó, để cho nó nghe xem sao.” Hoàng đế nói: “Cũng tốt!” Không bao lâu, Hàn Mẫn được nâng đi vào, hắn hành lễ với hai người, rồi ngồi bên cạnh bọn họ. Hoàng đế nhấp một ngụm trà rồi hỏi: “Trễ vậy ngươi đến tìm Hoàng tổ mẫu là có chuyện quan trọng sao?” Hàn Mẫn nói: “Nhi thần muốn hỏi chút chuyện. Muốn hỏi…chuyện hôn sự của nhi thần.” Hoàng đế kinh ngạc mở to mắt nhìn Hàn Mẫn, sau đó quay sang đối mắt với Thái hậu, hai cặp mắt ngập tràn ý cười, Hoàng đế cố tình trêu chọc: “Ngươi muốn hỏi vấn đề gì? Chẳng lẽ ngươi không hài lòng với cô nương của Cố gia? Nếu như vậy, Phụ hoàng có thể thu hồi thánh chỉ tứ hôn vì ngươi.” Hàn Mẫn vội đáp: “Phụ hoàng là Thiên tử, lời nói ra là nhất ngôn cửu đỉnh, há có thể nói thu hồi là thu hồi được.” Hoàng đế lại nói: “Trẫm cũng là phụ thân của ngươi, vì nhi tử tùy hứng một lần cũng không sao.” Trong lòng Hàn Mẫn khó chịu cực kỳ, hắn biết rõ hoàng đế cố ý nói như vậy, hắn biết rõ hôn sự của mình sẽ không thay đổi, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không yên. Nhưng nhất thời hắn không quản được nhiều như vậy, cáu giận gọi lớn: “Phụ hoàng!” Thái hậu tươi cười hớn hở ngồi một bên xem kịch, thấy hoàng đế trêu chọc hắn phát cáu lên liền lên tiếng: “Được rồi, được rồi, Mẫn Nhi đừng nóng, Phụ hoàng con chỉ trêu con thôi.” Bà đưa tay đánh nhẹ Hoàng đế: “Ngươi cũng thật là, có ai là phụ thân mà như ngươi không.” Đợi sắc mặt Hàn Mẫn tốt một chút, Thái hậu cười: “Vừa lúc ai gia và Hoàng thượng đang bàn bạc chuyện hôn sự của con, nếu không việc gì thì ở lại nghe luôn đi.” Hàn Mẫn nghe vậy, đôi mắt lập tức nhìn tờ giấy trong tay Thái hậu, trên mặt hắn làm bộ không quan tâm mà nói: “Hôn sự, thỉnh Phụ hoàng và Tổ mẫu làm chủ.” Hoàng đế vừa nghe hắn nói những lời dối lòng, liền hăng hái nói: “Khâm Thiên Giám chọn ra được ba ngày tốt, một cái là mồng ba tháng sau, một cái là cuối năm, còn một cái là sang năm sau. Trẫm thấy sang năm cũng không tồi, vừa lúc có thời gian cho ngươi tu sửa Vương phủ.” Sang năm? Quá lâu! Hàn Mẫn thầm nghĩ, cái Vương phủ của hắn có gì mà phải tu sửa, hắn cũng không nuôi nhiều người, chọn một cái sân để nuôi dưỡng Cổn Cổn là được rồi. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng hắn sẽ không nói, hắn sẽ không mắc mưu của hoàng đế đâu. Hàn Mẫn lặng lẽ nhìn về Thái Hậu, người không phải luôn mong muốn hắn thành hôn sao, vậy thì nói cái gì đi. “Hà tất gì chờ sang năm sau.” Thái hậu quả nhiên phản đối, nhưng bà lại không chọn cái ngày mà hắn mong muốn, bà nói: “Cuối năm cũng tốt, còn bốn tháng nữa, không cần cao sang gì nhưng cũng không thể gấp gáp, chuyện tu sửa Vương phủ bảo Phủ Nội Vụ tăng cường là được.” Sau đó, bà còn quay sang trêu ghẹo Hàn Mẫn: “Mẫn nhi cảm thấy thế nào?” Hàn Mẫn: “……”.