Em không cần cả thế giới này, có anh là đủ!

Chương 13 : Ngoại truyện ( phương lộc hàn và đêm định mệnh )

Lạc Hiểu Vi vẫn còn nhớ rất rõ cái đêm hôm đó, theo thường lệ, cô đến căn cứ vui chơi của cô và Phương Lộc Hàn. Lúc đến gần căn cứ. Bỗng cô nghe có tiếng la hét, đi kèm với nó là tiếng đổ vỡ, lo sợ có chuyện bất trắc x sảy ra nên cô chạy vội vào nhà tìm kiếm Phương Lộc Hàn. Không khí đột ngột chuyển lạnh, khiến cô rung bần bật. Căn cứ của cô thực chất chỉ là ngôi nhà gỗ hai tầng mang phong cách cổ điển. Trong một lần đi lạc, Lộc Hàn đã tìm thấy nơi này, thấy nó vắng vẻ cộng với phong cảnh thiên nhiên xung quanh nó tuyệt đẹp nên cậu ấy đã giới thiệu với cô. Nơi này nằm ở trong một khu rừng ở ngoại ô thành phố nên có rất ít người đi qua, xung quanh ngôi nhà được bao phủ bởi hàng trăm cây xanh. Cô luồn lách qua từng cái cây. Sau cùng đã vượt qua được. Cô cẩn thận mở cánh cửa ra, một luồng khí lạnh phả vào người cô. Lúc này tiếng la hét đã rõ hơn nhiều nên cô có thể dễ dàng lần theo nó để đi. Cô từ từ bước lên từng bậc thang, cố gắng không gây tiếng động. Theo như cô lần thì tiếng la hét ấy dẫn đến căn phòng góc cuối cùng của tầng hai. Càng đến gần, cô càng nghe rõ từng tiếng cãi vã : "Mày câm đi ! Tất cả là tại mày cả, nếu không phải mày, chị tao đã không chết ! Là mày giết chị ấy ! Là mày giết chị ấy !" Một người thanh niên tầm 25 tuổi hét vào mặt của Phương Lộc Hàn. Phương Lộc Hàn nhếch môi cười một cách kì dị như người đứng trước mặt cô bây giờ không phải là cậu ấy nữa mà là một con người hoàn toàn khác "Mày nói tao giết mụ ta sao ? Không sai, quả thực tao đã giết mụ ta... Con mụ đó đã nói tao là con hoang và tao không nên tồn tại trên cõi đời này. Sao nhỉ, khi nghe mụ ta nói thế tao bỗng ngứa tai lạ thường, một cảm giác kì lạ xuất hiện trong người tao. Tiện tay, tao rút cây dao làm bếp trong nhà của mụ ta, đâm mạnh vào bụng, rồi tới ngực... Nhưng con mụ đó rất kiên cường hay phải nói là ngu ngốc đây. Bị đâm như thế mà mụ ta vẫn cố lết đến gần tao, cố gắng giành giựt lấy cây dao trên tay tao, tụi tao giằng co, và mày biết kết quả rồi đấy, tao lỡ tay đâm vào cổ họng của mụ ta, máu văng tung tóe khắp người tao nhưng mày biết không, tao vẫn cố chịu đựng mặc cho từng giọt máu rơi xuống mặt tao, tao liếm cây dao dính đầy máu của mụ ta, thử tưởng tượng xem, cây dao mà hằng ngày mụ ta dùng để thái thịt động vật bây giờ đang thái thịt của chính mụ, nghĩ đến đó, tao không thể ngưng được cảm giác muốn cười ! Hahaha, thế là tao lau sạch dấu vân tay trên con dao và tắm rửa sạch sẽ. Rồi tao gọi cho bọn cớm đến, đó hoàn toàn là một lũ ngu khi nhìn vào hiện trường, bọn nó thậm chí còn không để ý đến vệt giày của tao trên máu của con mụ đó mà bước đi trên đó. Tao bịa ra một câu chuyện đau thương là bọn cướp vào nhà, không may bị mụ ta phát hiện, rồi họ giằng co như tao đã nói ở trên. Sau khi giết cô ta thì bọn cướp lấy tài sản đi mất, dĩ nhiên là tao đã lấy đi cất giấu ở nơi khác trước khi gọi cho bọn cớm, lúc đó tao đang trốn trong tủ vì quá hoảng sợ nên không thể báo liền được. Vậy mà bọn nó thậm chí còn chẳng nghi ngờ tao dù chỉ là một chút nữa đấy !!!" Nghe đến đấy người thanh niên mặt đỏ cả lên, tay cuộn tròn thành nắm đấm, hét lên giận dữ : "CHỊ TAO CHẲNG LÀM GÌ SAI CẢ, TẠI SAO MÀY CÓ THỂ LÀM NHƯ THẾ VỚI CHỊ TAO NỮA HẢ ĐỒ CẦM THÚ !" Phương Lộc Hàn cười khinh bỉ : "Mày nói mụ ta không làm gì sai cả ư ? Thật là nực cười ! Mụ ta đã nói tao là con hoang, tao không nên tồn tại trên đời này !" Người thanh niên cười khổ : "Đến bây giờ mà mày vẫn không nhận ra sao ? Những gì chị tao nói hoàn toàn là sự thật !" Đột nhiên Phương Lộc Hàn chuyển giọng lạnh như băng, cúi gầm mặt xuống : "Mấy người nói dối ! TÔI KHÔNG PHẢI CON HOANG !" Người thanh niên và cô giật cả mình khi nghe Lộc Hàn hét lên, cô nhìn thấy đôi mắt của cậu ta hằn những tia máu. Người thanh niên hạ giọng lại, khuôn mặt tái nhợt đi nhưng vẫn cố nói : " Cha của mày là Phương Viên, điều đó hẳn mày đã rõ. 3 năm trước khi sinh mày ra, tao, chị tao Phương Viên là cha tao và Lộc Ngân là mẹ tao là một gia đình hạnh phúc khiến rất nhiều người phải ghen tỵ. Nhưng khi làm ăn thua lỗ vì một người trong công ty đã đem tài liệu mật cho bên đối thủ nên nhiều mặt hàng khi tung ra thị trường mới biết là giống nhau. Cha tao buồn rầu suốt ngày còn mẹ tao cũng chẳng kém gì. Từ đấy, cha tao không lo làm ăn nữa mà rượu chè be bét, thậm chí cha tao còn để một người phụ nữa mang thai con của mình nữa chứ. Ông ta cả gan chống đối mẹ tao mà rước con đàn bà ấy vào nhà, rồi đến khi đẻ mày ra thì mẹ mày qua đời vì sinh khó. Vì mủi lòng thương nên mẹ tao mới nhận nuôi mày và bà đã phải rất khó khăn khi chọn lựa cho mày theo họ cha tao. Vì những điều mẹ tao đã làm, tao cảm thấy tụi tao có quyền chửi mày những gì tụi tao thích !!!" Lộc Hàn khuỵu chân xuống, hắn không muốn tin vào những gì mà tên thanh niên kia vừa nói. Thật sự hắn là con hoang sao?Hắn không nên tồn tại trên đời sao ? Hàng ngàn câu hỏi đang bủa vây trí óc hắn. "Không thể nào, đó không phải là sự thật ! HÃY NÓI VỚI TÔI ĐÓ CHỈ LÀ CÂU CHUYỆN ANH BỊA RA ĐI ! Làm ơn..." Tiếng khóc nức nở của hắn làm đau xé lòng người nghe. Cô thật không thể tin hắn bây giờ nhút nhát và yếu đuối như thế, hoàn toàn khác xa với lúc nãy, nham hiểm và ác độc. "Lộc cộc...lộc cộc..." cô nghe có tiếng bước chân nặng trịch từ cầu thang phát ra. Cô nhanh chóng đoán được bước chân đó là của một người đàn ông, linh cảm có điều không hay, cô không chần chừ mà đạp thẳng cánh cửa. Trong sự kinh ngạc và bàng hoàng không thể tin nổi của Lộc Hàn và người thanh niên, cô nắm lấy bàn tay của Lộc Hàn kéo cậu ấy chạy về phía cửa sổ mà nhảy xuống không đợi cho người thanh niên kịp phản ứng, một cú tiếp đất nhẹ nhàng đã diễn ra. Lộc Hàn tái mặt lại vừa chạy vừa nói với giọng lạnh lùng : "Tại sao cậu lại ở đây ?" Cô nói : "Cậu đã hẹn mình đấy ! Không nhớ à ?" Phương Lộc Hàn và cô hối hả chạy bán sống bán chết vì phía sau có hai người đàn ông mạnh khỏe đuổi theo. "Những gì nghe được hôm nay, tớ hứa sẽ không nói cho bất kì ai biết !" "Cậu..." "Vì thế, nếu hôm nay thoát chết, chúng ta vẫng sẽ là bạn bè chứ ?" "Ừ...là bạn bè !" Nói rồi, hắn dừng lại, chạy ngược về phía hai người đàn ông mà tấn công. Sau một hồi căng thẳng, cuối cùng cũng thoát được. Nhưng cô vẫn không thể tin được rằng, Phương Lộc Hàn đã giết người, phải, cậu ấy đã giết người, giết tận 2 mạng người trong một ngày... Rồi cô cùng hắn quay lại căn cứ để xóa hết giấu vết và bằng chứng bất lợi có thể tố cáo hai người họ, có lẽ vì xóa sạch hay là vì may mắn mà nghe nói cảnh sát đang bó tay. Chỗ hai người đàn ông bị giết do nằm sâu trong rừng, ít người qua lại nên không có nhân chứng nào cả. Cô và hắn cũng bớt lo được phần nào. Sau đêm định mệnh đó, tất cả mọi thứ đã trở nên bình thường hơn đối với cô. Nhưng Phưong Lộc Hàn sau đêm đó đã thay đổi hoàn toàn. Cậu ấy vốn sống khép kín nay lại khép kín hơn, thậm chí cô từng là bạn thân nhất của cậu ta vẫn không thể nói chuyện cùng. Cậu ấy hay cáu gắt hơn và hoàn toàn bị cô lập. Cô đã nhiều lần muốn cứu cậu ấy thoát ra khỏi hố sâu mà cậu ấy đã vô tình rơi xuống nhưng không thành. Phương Lộc Hàn đang dần biến mất ra khỏi thế giới của cô và không biết từ khi nào, cô đã đặt Phương Lộc Hàn vào nơi sâu kín nhất trong trái tim và lãng quên nó đi...