Dưỡng đế
Chương 110 : Dưỡng đế
Chương 110:
Thời gian tới càng gần, tinh thần Tiếu Nương có chút sa sút thụ động, nhưng vẫn chuẩn bị những công việc thành thân.
Nghe nói phụ thân, mẫu thân muốn đến Mạc Bắc dự lễ, phải chuẩn bị một tiểu viện để bọn họ ở lại một thời gian. Nhóm bạn khăn tay chi giao ở Kinh thành tuy không thể tới, song đã chuẩn bị lễ vật từ sớm, qua một thời gian ngắn nữa là tới. Bánh hỷ đáp lễ nàng đều phải chuẩn bị…
Thế là vừa mới giúp nạn dân gặp thiên tai xong, lại phải vùi đầu vào công việc của hôn lễ.
Bởi vì Hoắc Tùy Phong cũng là người ở nơi đây, tập tục hôn lễ phần lớn đều đi theo tục lệ ở Mạc Bắc, Tiếu Nương không thể thiếu được phải phải thỉnh giáo những người thân quen bản địa cho yên tâm.
Thế nhưng không phải ai cũng háo hức chờ mong bản thân sớm ngày thành gia lập thất.
Vị Công Tôn Cầm kia, trong ngày thành hôn, bái cao đường vào động phòng ngồi trên giường, nhân lúc mọi người ăn cưới, vậy mà có thể đào hôn biến mất.
Nhà chồng không thấy tức phụ mới gả đến đâu cả hiển nhiên là huyên náo cực kỳ, lúc ấy Công Tôn tiên sinh xấu hổ giận dữ thiếu chút nữa quỳ xuống tạ tội với hiền tế.
Cùng lúc đó, có lẽ là nhìn thấy Sùng Chính Quận vương trẻ tuổi vui vẻ sung sướng bận rộn chuẩn bị, lại có kẻ không muốn nhàn nhã.
Có lẽ là thúc phụ của Hoắc Tùy Phong không muốn thấy chất tử thành gia lập nghiệp, kéo dài dòng dõi, thế là thay đổi biện pháp tìm cho chất tử của mình chút phiền phức.
Tiết phong thực đi qua không lâu, quân thủ hạ của Hoắc Nham Lôi cải trang thành mã phỉ, đánh bất ngờ cướp được ba quận của Hoắc Tùy Phong.
Lần tập kích này khí thế hung hăng, đấu pháp và chiến thuật đều ngoài dự đoán, khiến cho người ta không thể coi thường. Tổn thất của ba quận có chút nặng nề.
Mấy ngày liên tiếp Hoắc Tùy Phong chưa trở về phủ.
Trong lòng Tiếu Nương biết, ở phương diện quân sự, bản thân nàng cũng không giúp đỡ được gì, chỉ có thể dụng tâm chuẩn bị cơm canh giúp hắn ăn ngon chút, tránh thân thể chịu đựng mà suy sụp. Thế là nàng sai người mua ba ba về nấu canh, lại nghĩ đến chuyện hắn nhìn địa đồ dưới ánh nến, dùng gan dê nấu chín chế thành súp để bồi bổ cho mắt.
Nhưng đưa cơm cho Hoắc Tùy Phong, không thể nào chỉ đưa cho mỗi mình hắn. Mặc dù Tiếu Nương không có ý định thu mua lòng người đám tướng sĩ bên cạnh Hoắc Tùy Phong giống Công Tôn Cầm, nhưng gặp ai người đó có phần, cũng phải chuẩn bị cho Tướng quân dưới trướng một chút.
Cho nên chuẩn bị xong mấy hộp lớn thức ăn, cũng tương đối mất chút thời gian.
Hoắc Tùy Phong thích Tiếu Nương đến thăm doanh, cho nên những thứ này không thiếu được phải do đích thân nàng đưa đến.
Nhưng hiện tại là thời điểm việc quân căng thẳng, dù Tiếu Nương tự mình thăm doanh, Hoắc Tùy Phong cũng chỉ vội vàng gặp mặt, ngay cả cơm cũng không kịp ăn đã phải đi tiền phương tuần doanh.
Mấy ngày không gặp, hắn dường như gầy đi một chút, góc cạnh trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng, có điều giữa lông mày không thấy quá mức ưu sầu lo nghĩ, chỉ tranh thủ thời gian dặn dò Tiếu Nương ăn cơm đúng giờ, không thể vì ham ngủ mà chậm trễ bữa sáng.
Tiếu Nương nghe buồn cười, chỉ thấp giọng nói: “Tiền tuyến căng thẳng, các tướng sĩ tắm máu chiến đấu anh dũng, ta sao có thể ngủ yên?”
Hoắc Tùy Phong cúi đầu nói bên tai nàng: “Nàng tốt hơn là nói thật, là vì nhớ (*) ta đến độ ngủ không được?”
(*) Ở đây nam chính dùng từ 想, từ này có nhiều nghĩa như nghĩ đến, nhớ đến cũng có nghĩa là muốn. Tớ chọn dùng nghĩa “nhớ”, theo bạn thì nam chính đang nói đến nghĩa nào???
Tiếu Nương nhìn hắn lại nói mấy lời không đứng đắn, vừa vặn đưa tay đánh hắn, hắn cười né tránh, sải chân dài vung người lên ngựa đi khỏi.
Một đường lưu loát, lại thêm chân dài tay dài, cực kỳ phóng khoáng, tất nhiên là phong thái mà võ tướng mới có.
Tiếu Nương không muốn ánh mắt mình nhìn hắn lâu, lệnh Hàn Yên đem hộp thức ăn đưa cho gã sai vặt Tu Trúc, căn dặn hắn ta nhắc nhở Tiểu Quận vương đến tiền tuyến, phải ăn cơm trước, tránh cho đi tuần doanh rồi hít đầy một bụng khí lạnh.
Bây giờ trời mùa đông giá rét, thời tiết Mạc Bắc lại có thêm một luồng khí lạnh thê lương tiêu điều khác biệt, y phục của mọi người được bọc ba lớp trong ba lớp ngoài.
Tu Trúc kia là chân chạy trong quân, mặc chiếc áo choàng lớn bằng da chó chống rét, nơi đó có một chồng thư mà binh lính vừa đưa tới, chuẩn bị một hồi ở trên xe ngựa đưa cho Quận vương xem, túi phình lên, động tác có chút vụng về.
Hàn Yên phải đeo hộp thức ăn lên cổ tay cho hắn ta, còn đội giúp chiếc mũ da chó lên đầu cho hắn ta.
Được Hàn Yên cô nương săn sóc, vẻ mặt của Tu Trúc cực đẹp vậy mà hiện lên chút ngượng ngùng xấu hổ, chỉ thấp giọng nói đợi đến khi trở về, mời nàng ấy đi nghe hí dùng trà…
Tiếu Nương đứng phía trước cách đó không xa, hiển nhiên là thấy rõ. Bình thường Tu Trúc đối xử với Hàn Yên rất ân cần, nếu là người sáng suốt là có thể nhìn ra được ngay.
Vì Tiếu Nương vẫn chưa gả đi, liên lụy đến đại nha hoàn của nàng cũng chậm trễ nhân duyên. Tuổi tác của Hàn Yên và Tiếu Nương tương đương nhau, mặc dù là đại nha hoàn xuất thân từ phủ Tướng quân, thế nhưng có rất nhiều con cháu gia đình nghèo khó tranh nhau muốn, Tiếu Nương sao có thể nhẫn tâm để cho nha hoàn trung thành tuyệt đối của mình gả vào nhà nghèo khó được?
Nếu Hàn Yên cũng có ý với Tu Trúc, đúng thật là vừa vặn. Sau này Tu Trúc lớn tuổi, không làm được sai vặt nữa để cho hắn xuất quân quản lý điền sản ruộng đất. Hàn Yên coi như là làm nương tử, cuộc sống trôi qua cũng tốt hơn.
Trong lòng đang suy nghĩ như thế, Hàn Yên đột nhiên “Ối” một tiếng, nói: “Đúng là cẩu thả khinh suất, sao mà rơi mất thư cũng không biết!”
Tiếu Nương cúi đầu nhìn xem, quả nhiên một phong thư rớt trên mặt đất bị tuyết trắng bao phủ. Phong thư kia viết trên giấy tinh xảo đẹp đẽ, lúc cúi đầu nhặt lên, có thể ngửi được huân hương bên trong phong thư, mang theo một mùi hương đặc biệt quen thuộc…
Tiếu Nương tìm kiếm nhặt thư lên, lại thấy Tu Trúc đã đi xa, liền đem phong thư bỏ vào trong ống tay áo rộng, không người nào xung quanh phát hiện.
Hàn Yên thấy tiểu thư không để lộ, lập tức không nói gì nữa. Đợi sau khi hai người lên xe ngựa, mới thấy Tiếu Nương lấy phong thư từ ống tay áo ra.
“Tiểu thư, cái này không ổn đâu. Nếu là quân cơ, không đưa cho Tu Trúc, chẳng phải là phải chậm trễ đại sự?”
Tiếu Nương cúi đầu nhìn giấy viết thư được đặc chế quen thuộc, im lặng một chút rồi nói: “Đây là thư Công Tôn Cầm gửi cho Vương gia, bọn họ đều đi rồi, chúng ta không tiện quay về quân doanh, cứ đặt ở trong phủ chờ Vương gia trở về xem cũng được.”
Trở lại trong phủ, Tiếu Nương lấy phong thư ra nhìn hai lần, sau đó thả lên bàn trang điểm, chờ Hoắc Tùy Phong quay về phủ lại xem sau.
Kế tiếp, Tiếu Nương tiếp tục thêu chiếc gối thêu đã hoàn thành được một nửa, có điều không biết vì sao hôm nay, khi thêu liên tiếp phạm sai lầm, không phải bị đứt chỉ thì cũng sai vị trí.
Lại thêu tiếp một hồi vẫn như cũ không ra hình ra dạng, Tiếu Nương dứt khoát buông gối thêu xuống, ngồi vào trước bàn trang điểm sửa sang búi tóc.
Hàn Yên đang dẫn hai tiểu nha hoàn ở phòng ngoài là nóng y phục, trong phòng chỉ có một mình nàng…
Tiếu Nương đưa tay cầm lấy phong thư của Công Tôn Cầm. Dù trong lòng rất hiếu kỳ, nhưng đến cùng nàng là người có dạy dỗ tốt không có chuyện tự mình đi mở thư của người khác.
Nàng cứ như ma xui quỷ khiến, giơ phong thư lên, mượn ánh sáng rọi qua song cửa sổ lật qua lật lại xem phong thư.
Chỉ nhìn như vậy, cũng không có kết quả gì, chẳng qua lại khiến cho mùi hương ngạt ngào bên trên phong thư tràn đầy khoang mũi của nàng thôi.
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên duỗi ra một bàn tay to lớn đoạt lấy phong thư.
Tiếu Nương giật nảy người, vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Tùy Phong đang đứng sau lưng, cả người mang theo khí lạnh đi đường, đang cúi đầu nhìn chỗ dán kín trên phong thư kia.
Mặc dù Tiếu Nương tự nhận là không có làm chuyện gì vượt quá giới hạn, thế nhưng bị Hoắc Tùy Phong bắt được chính mình đang mượn ánh sáng để xem có nhìn thấy chữ bên trong hay không, vẫn là hết sức khó xử.
Gương mặt nàng có chút nóng lên, đành phải đứng dậy, có phần không được tự nhiên nói: “Dọa ta rồi, không phải đến tiền tuyến tuần doanh à, sao trở về rồi?”
Vốn tưởng rằng Hoắc Tùy Phong sẽ đem chuyện này cười nhạo mình, nhưng dường như hắn không muốn phí nhiều lời với vấn đề thư từ này. Nhìn phong thư vẫn còn nguyên vẹn, hắn thuận tay bỏ vào trong ống tay áo, tay kia cầm mấy bức công văn, nói: “Tu Trúc vô dụng hồ đồ, quý phủ có mấy bức công văn không mang đi, làm hại ta không thể không trở về một chuyến.”
Tiếu Nương ném một cái liếc mắt về phía công văn trong tay Hoắc Tùy Phong --- Nàng nhận ra hồ sơ da kia, hôm qua lúc đến thư phòng đưa nước trà cho hắn, nhìn thấy hắn viết là năm sau đôn đốc các quận huyện giảm thuế, để cho bách tính khôi phục trật tự cuộc sống… Từ đây tới mùa xuân còn xa, mà dạng công văn dân chính dạng này, thực tế không cần phải cố ý trở về cầm tới tiền tuyến dùng lúc tuần doanh.
… Không biết tại sao, trực giác của Tiếu Nương phát hiện Hoắc Tùy Phong biết Tu Trúc làm mất phong thư của Công Tôn Cầm, cho nên cố ý trở về tìm.
Cho nên, nàng chỉ yên lặng gật đầu, yên lặng chờ hắn giải thích làm thế nào nhận được phong thư của Công Tôn Cầm.
Nhưng mà Quận vương hiển nhiên không muốn giải thích, chỉ vội vàng nói một câu phải quay về, nhanh chân hấp tấp xoay người đi ra ngoài.
Tiếu Nương há miệng muốn gọi hắn, lại nhịn được. Hoắc Tùy Phong đã không muốn để cho nàng biết, nàng cũng vui vẻ hồ đồ không hỏi.
Phải biết là Hoắc Tùy Phong và Công Tôn Cầm là hai người có nhân duyên tiền định. Trong nguyên tác Công Tôn Cầm từ đầu đến cuối đều làm hồng nhan tri kỷ bên cạnh nam chính, mặc dù không có danh phận gì, nhưng ít ra trước sau vẹn toàn.
Thực ra, Tiếu Nương nghĩ mãi cũng không thông, nếu đời này Công Tôn Cầm sống lại, vẫn lựa chọn làm bạn bên cạnh nam chính như cũ, rất có tư thế lập chí trở thành hồng nhan duy nhất của Hoắc Tùy Phong. Theo lý thuyết nàng ta nên sống tốt hơn đời trước, sao lại rơi vào cảnh bị Hoắc Tùy Phong chán ghét mà vứt bỏ, bị phụ thân ép gả đến bước hỏng bét như thế này?
Có điều bây giờ Công Tôn Cầm đào hôn thành công, lại viết thư cho Hoắc Tùy Phong, nói không chừng là lực hút của kịch bản, từng chút khôi phục lại tình cảm lệch khỏi quỹ đạo của hai người.
Chỉ cần hiểu lầm giữa Công Tôn tiểu thư và Hoắc Tùy Phong hoàn toàn biến mất, đương nhiên có thể danh chính ngôn thuận trở về tìm nơi nương tựa bên cạnh Hoắc Tùy Phong, lần nữa trở thành hồng nhan thê tử tốt của hắn…
Tiếu Nương là một người biết trước mọi chuyện một cách rõ ràng, vốn dĩ giống như trích tiên (*) bị ném nhầm vào nhân gian, đứng ngoài cuộc, bình thản không chút vội vàng, không tức giận tiếp nhận hết thảy.
(*) 谪仙 - trích tiên, chỉ thần tiên bị biếm thành người phàm sau đó bị đày xuống trần gian (Theo Baidu).
Nhưng bây giờ nhìn thấy Hoắc Tùy Phong ngay cả giải thích đều không thèm giải thích một chút, chỉ lấy phong thư rồi vội vội vàng vàng xoay người rời đi, cơn phiền muộn cứ mắc kẹt ngay trong ngực.
Nơi nào ở nhân gian số mệnh cũng đã được định sẵn. Theo cô thấy, không chỉ số mệnh của từng nhân vật trong sách này đều sắp xếp xong xuôi, đến ngay cả Ngô Tiếu Tiếu cũng có số mệnh cố định, trong số mệnh của người đàn ông cô kết hôn đều được ‘tặng kèm’ thêm một ‘Tuesday’.
Tăng Phàm không chịu được căn bệnh bảy năm (*), Thịnh Hiên chạy không thoát tính toán của tỳ nữ xinh đẹp, còn Hoắc Tùy Phong thì sao? Hắn càng danh chính ngôn thuận, bản mệnh của người ta là hồng nhan tự tìm đến, nàng vốn dĩ chỉ là một nữ phụ làm nền cho nữ chính. Quả thực nàng vẫn nên ngoan ngoãn thu dọn hành lý, nhường chỗ đi!
(*) 七年之痒 - căn bệnh bảy năm, ý chỉ tình yêu sau bảy năm sẽ rơi vào một giai đoạn nguy hiểm (Theo Baidu).
Nghĩ như vậy, dường như cuộc hôn nhân ban đầu không tình nguyện của nàng đã chuyển hướng sang có hy vọng. Tiếu Nương cảm thấy bản thân mình như vừa trút được một gánh nặng mới đúng.
Thế nhưng cả một buổi chiều đằng đẵng, nàng ngồi trước bàn trang điểm không hề nhúc nhích.
Cuối cùng ngay cả Hàn Yên cũng thấy trong lòng có chút hoảng sợ, đi tới thận trọng nói: “Tiểu thư, cơm trưa người còn chưa ăn, có muốn em bảo dưới bếp làm cho người mấy đầu sư tử (*) ăn chung với cơm hay không?”
(*) 狮子头 - đầu sư tử, món thịt viên.
Tiếu Nương rốt cuộc đã chuyển động, lại hỏi: “Vừa nãy ngươi nhìn thấy Tu Trúc không? Vẻ mặt của hắn thế nào?”
Hàn Yên thật đúng là nhìn thấy: “Vừa nãy Quận vương tới, hắn đứng ở cửa viện chờ, đầu ảo não rũ xuống, tựa hồ là bị chủ nhân mắng qua…”
HẾT CHƯƠNG 110.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
22 chương
17 chương
7 chương