An Khánh năm thứ 37, cuối mùa thu, nhị thái tử Đông Ly là Hạ Vệ Thần cưới vợ là công chúa An Khánh là Diệp Vân Tuyết, cả kinh thành An Khánh lẫn Đông Ly đều ngập tràn trong vui mừng.
Cả sảnh đường dưới tán hòe, khách mời yên lặng không chút tiếng động, giọng nói lạnh như băng quanh quẩn trong hành lang.
-Nhất bái thiên địa!
-Nhị bái cao đường!
-Phu thê giao…
Giọng nói đột nhiên ngừng lại. Hôn lễ này chỉ có tân nương mà không có tân lang, làm sao phu thê giao bái được? Nàng mặc y phục đỏ thẫm, đứng cầm dải lụa đỏ, xung quanh không ngừng truyền đến những tiếng bàn tán xôn xao.
-Hôm nay không phải là ngày vui tân hôn của Nhị điện hạ sao? Sao chỉ có tân nương ở đây, tân lang đâu?
-Làm sao? Ngươi không biết gì à?
-Biết cái gì?
Một giọng nói cố tình nói thật nhỏ, nhưng ở trong gian phòng yên tĩnh vẫn có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng:
-Hôm nay là ngày cưới của Nhị điện hạ và công chúa An Khánh, đáng lẽ ra Hoàng thượng và Hoàng hậu có mặt ở đây, nhưng nghe nói An Khánh khinh người quá đáng, người mà Thái tử kết hôn vốn là Tiểu công chúa Diệp Vân Tuyết của An Khánh nhưng người mà An Khánh đưa tới thành thân lại là một công chúa giả, danh không chính, ngôn bất thuận, Nhị điện hạ giận dữ, nhưng Hoàng thượng vì đại cục nên không thể làm gì hơn.
Giọng nói khinh thường của khách mời như ma âm chui vào màng nhĩ, đánh vào nội tâm của Diệp Vân Sơ, giọng nói rì rầm nghe vào cũng chói tai đến vạn phần, càng ngày càng nhiều người bàn tàn rối rít.
Bên trong tân phòng, giường đỏ, rèm đỏ, chữ hỷ đỏ, còn có cả ngọn nến long phượng quấn quýt cũng màu đỏ, mỗi vật đều hiện lên vẻ vui mừng của đêm tân hôn, khi đập vào mắt làm lòng người vui sướng.
Đây là đêm tân hôn của Diệp Vân Sơ, mà chỉ có nàng cô độc ngồi một mình ở trên chiếc giường long phượng lớn, trong lòng không hề mừng rỡ, rung động.
Nghĩ lại, Hai bàn tay Diệp Vân Sơ nắm chặt, vị chua xót không thể hình dung được tràn ngập trong miệng.
Nửa tháng trước, Đông Ly tấn công vào biên giới của An Khánh, cũng không xâm chiếm An Khánh, mà Nhị thái tử Hạ Vệ Thần tự mình đến kinh thành An Khánh, nói muốn hòa thân ở giữa điện Kim Loan của An Khánh, chỉ mặt gọi tên, muốn thành thân cùng công chúa Diệp Vân Tuyết.
ở An Khánh không ai là không biết tiểu công chúa Diệp Vân Tuyết là con gái cưng của Lâm quý phi, cũng là ái nữ được Hoàng đế An Khánh sủng
ái nhất, trời sinh dung mạo khác thường, xưng danh đệ nhất mỹ nữ An
Khánh, mà Hạ Vệ Thần nói muốn hòa thân cùng Diệp Vân Tuyết, tất nhiên là bởi bị sắc đẹp của Diệp Vân Tuyết mê hoặc.
Người Hạ Vệ Thần muốn cưới là Diệp Vân Tuyết, mà giờ phút này, người đang ngồi ở tân phòng xa xôi ngàn dặm này lại là nàng, Diệp Vân Sơ.
Trong phút chốc, cõi lòng đau đớn, nắm chặt tay lại, trong lòng bàn tay truyền đến từng cơn đau nhói.
Không, nàng vốn không phải là Diệp Vân Sơ, nàng là Diệp Vân Vãn, một cái tên ẩn sâu trong đáy lòng nàng đã ba năm, một cái tên bị người trong hoàng cung An Khánh quên lãng.
Mẫu thân nàng vốn là cung nữ ti tiện giặt quần áo trong cung, ma xui quỷ khiến thế nào, trong một đêm mưa lớn, nhờ hoàng ân mà được thăng làm ngự nữ, chẳng qua là ở trong cung, tính tình bà trong sáng, lương thiện, trầm mặc ít nói, không lấy được lòng của Hoàng đế nên sau khi được thăng làm ngự nữ liền bị thất sủng, thậm chí bị người ta hãm hại, hủy dung mạo, đày vào lãnh cung, trở thành phi tử bị vứt bỏ.
Nàng cùng muội muội Vân Sơ ra đời ở lãnh cung, là tỷ muội song sinh, thời gian sinh ra cách nhau không đáng là bao, mà nàng sinh ra vào nửa đêm hôm trước, muội muội lại sinh vào rạng sáng hôm sau, cho nên tỷ tỷ tên là Vân Vãn, muội muội tên là Vân Sơ. Mẫu thân thất thế, hoàn cảnh lúc tỷ muội hai người ra đời rất thê lương, thậm chí không có người thông báo, không được hoàng gia thừa nhận. Mà châm chọc nhất là đêm hôm trước, con gái của Lâm quý phi, Diệp Vân Tuyết so với tỷ muội các nàng sinh ra sớm hơn một ngày, lại được xưng là công chúa nhỏ tuổi nhất, là tiểu công chúa.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
17 chương
50 chương
80 chương
36 chương
60 chương
120 chương
78 chương