Dưỡng đế
Chương 111 : Dưỡng đế
Chương 111:
Nghe Hàn Yên nói thế, Tiếu Nương chậm rãi đi lại ngồi trên giường. Nhất thời lại nghĩ đến chuyện có phải Hoắc Tùy Phong lén lút trao đổi thư tình với Công Tôn cô nương sau lưng mình không?
Dựa theo tính tình của hắn, nếu thật sự cảm thấy Công Tôn cô nương tốt, tuyệt đối sẽ không đẩy nàng ta đi, cũng không mặc kệ phụ thân nàng ta gả nàng ta đi.
Nhưng nói không chừng chỉ là tiểu tình nhân làm mình làm mẩy, bây giờ Công Tôn Cầm đào hôn, lại tới tìm hắn.
Nếu Hoắc Tùy Phong vô ý, sao lại để ý chuyện thư của Công Tôn Cầm bị nàng nhìn thấy? Hắn khiển trách Tu Trúc làm rơi thư, lại cố ý vòng trở lại, cướp đi từ tay mình, nhất định là có hơi kỳ quặc.
Trong lúc nhất thời, Tiếu Nương nghĩ không ra tiểu hôn phu của nàng đến cùng là đang giấu chuyện gì.
Còn bên kia, sau khi Hoắc Tùy Phong rời phủ, liền rút phong thư kia ra, đọc nhanh như gió quét qua.
Tu Trúc theo sát sau lưng chủ nhân, vẻ mặt áy náy nói: “Lần sau nô tài nhất định sẽ không làm rơi thư, xin Quận vương trách phạt nô tài!”
Lúc này Hoắc Tùy Phong đã nhận lấy cây châm lửa Tu Trúc đưa tới, một mồi lửa đốt trụi phong thư kia, ánh lửa nhảy múa tạo thành cái bóng nơi mi tâm hắn, hắn thản nhiên nói: “Bây giờ ta đang dùng ngươi, tạm giữ lại, ngươi tự đi lĩnh quân côn khiển trách đi. Quan trọng nhất là, lần sau nếu nàng ta lại gửi thư, cần phải giao cho ta ngay, không thể để người khác thấy … Còn nữa… vừa rồi dặn dò người gác cổng chưa?”
Tu Trúc vội vàng nói: “Đã dặn dò, hễ là thư từ ngoài phủ gửi đến, dù gửi cho Huyện chủ, phải giao cho Quận vương xem xét trước mới được.”
Hoắc Tùy Phong nghe vậy khẽ gật đầu, nhưng Tu Trúc cho là dù gì mình cũng nhận quân côn, rận nhiều không sợ ngứa (*), lại cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở Quận vương: “Quận vương, Huyện chủ là người từ trước tới giờ trong mắt không chứa nổi hạt cát… Nếu như ngài muốn nạp Công Tôn cô nương, cũng không thể gạt được, không bằng dứt khoát làm rõ chút…”
(*) 虱子多不怕痒 - rận nhiều không sợ ngứa, nghĩa đen là khi đã quen với việc bị rận cắn thì không còn thấy ngứa nữa, hiểu theo nghĩa bóng có thể hiểu là đã quen rồi nên không quan tâm nữa (Theo Baidu).
Hoắc Tùy Phong thờ ơ nhìn chằm chằm hắn, nói: “Bình thường ta đối xử với ngươi quá khoan dung rồi phải không? Mồm miệng ngươi toàn lời vô nghĩa! Chính thê của ta giống như Kim Tôn Bồ Tát, ba quỳ chín lạy mới đưa về được địa giới của mình, nạp thiếp cái gì hả? Ngươi còn nói bậy, không cần nhận quân côn nữa, trực tiếp khăn gói cút về quê đi!”
Tu Trúc nhanh chóng rụt cổ lại, xám ngắt đi theo Quận vương đã giục ngựa đi xa.
Sao hắn lại không biết Tiếu Nương nhất định sẽ có lòng nghi ngờ chứ? Có điều lần này hắn trở về phủ đã muộn, chiến sự kế tiếp không dễ đánh chút nào, một nước cờ sơ sẩy phải mất cả bàn cờ, hắn nhất định phải nhanh chóng chạy về tiền tuyến.
Khó trách vị thúc phụ kia của hắn đột nhiên như hổ thêm cánh, tiến hành đánh mấy trận tập kích bất ngờ. Hóa ra Công Tôn Cầm sau khi đào hôn, lại tìm nơi nương tựa dưới trướng của Hoắc Nham Lôi.
Lần thần thông kia của nàng ta, hiển nhiên làm cho thúc phụ như nhặt được vật quý báu, chọn ra chỗ ngồi danh dự.
Công Tôn Cầm viết cho mình phong thư với câu chữ như châu ngọc, lên án mạnh mẽ hắn không để ý tình nghĩa một đời, bức bách Công Tôn tiên sinh vội vàng gả nàng ta đi.
Hiển nhiên tức giận trốn đi như vậy, chính là trừng phạt kẻ phụ tình, để Hoắc Tùy Phong hắn hiểu được, đến tột cùng hắn đã bỏ lỡ vật quý báu hiếm có như thế nào, từ bỏ một tài nữ bậc này đi cưới Tiếu Nương, cái loại nữ nhân rắn rết chuyên quyến rũ người khác.
Chỉ là ngẫm sâu, từng câu từng chữ đều cố ý chờ Hoắc Tùy Phong dừng cương trước bờ vực, dùng hành động thực tế nhận sai với nàng ta.
Nói nhảm với loại người này, Hoắc Tùy Phong chẳng muốn nhìn tới lần thứ hai, chỉ tính toán dụng binh sử dụng pháo thần công cho Công Tôn nữ Gia Cát tỉnh táo một chút.
Phải biết rằng, tình cảnh phong quang vô hạn của Công Tôn Cầm ở kiếp trước cùng cái danh hiền đức của nàng ta, phần lớn là nhờ vận mệnh.
Phụ thân Công Tôn tiên sinh của nàng ta là danh sĩ Mạc Bắc, có rất nhiều môn sinh có tiếng nói. Hoắc Tùy Phong nể trọng Công Tôn Cầm, thật ra cũng là treo đầu dê bán thịt chó, mua chuộc dân tâm nơi đó mà thôi. Cộng thêm việc trước giờ Công Tôn Cầm luôn tự đề cao mình là tài nữ, thích khoe khoang binh pháp nàng ta học được. Hoắc Tùy Phong liền khéo léo dẫn dắt, cho nàng ta mặt mũi, thành toàn cho thanh danh của nàng ta mà thôi.
Nhưng kiếp trước tự cho mình là thanh cao, khinh thường làm thiếp, chỉ nguyện yên lặng làm một nữ tử bên cạnh. Sau khi nàng ta sống lại một đời cũng không biết vì sao càng thêm rêu rao như vậy, lại bắt đầu đi con đường thần nữ.
Nếu nàng ta chỉ mua danh chuộc tiếng, Hoắc Tùy Phong cũng kệ nàng ta. Nhưng mà nàng ta ngàn không nên, vạn không nên đánh chủ ý muốn bôi đen Tiếu Nương. Ngấm ngầm thu mua dân làng, muốn nói xấu Tiếu Nương là yêu nghiệt tai họa, là sao chổi.
Thật sự Nữ Gia Cát đi quá xa rồi, nếu không phải trong ý thức của hắn còn sót lại chút cảm giác mắc nợ với nàng ta, lúc ấy thiếu chút nữa hắn đã gom nàng ta chung với đám dân làng kia xử lý một thể.
Vốn tưởng rằng trả nàng ta cho phụ thân có thể khiến nàng ta kiềm chế lại một chút, tối thiểu nhất có thể đạp chân xuống đất, lấy chồng sinh con theo khuôn phép.
Nhưng nàng ta lại khăng khăng cố chấp, dường như muốn ăn thua đủ với hắn. Hoắc Tùy Phong biết Công Tôn Cầm là người trọng sinh, có thể tiên đoán được hướng đi của rất nhiều chuyện.
Đáng tiếc, nàng ta không để ý đến một điểm --- Bây giờ rất nhiều chuyện đã sớm đổi thay, mà hắn… cũng không còn là Hoắc Tùy Phong của trước kia!
Song hắn hiểu rõ, chiến dịch kế tiếp nhất định là quỷ dị cực kỳ, hung hiểm vô cùng, hắn sợ mình phải ở biên quan chịu đựng một thời gian rồi.
Phải chịu đựng, không chỉ có các tướng sĩ tiền tuyến, còn có bách tính hậu phương.
Từ xưa đến nay, đánh trận vẫn luôn hao người tốn của như một lỗ thủng không đáy. Đối với chiến sự của Mạc Bắc, triều đình chỉ nhận định đây là chuyện nhà, vì vậy là thái độ hoàn toàn buông xuôi bỏ mặc, sẽ không phân phối quá nhiều lương thực quân nhu.
Cho nên nơi tiền phương chiến sự căng thẳng, tất cả đều phải chuẩn bị tính toán tỉ mỉ. Điều này làm cho Tiếu Nương đang tạm thời chỉnh lý các công việc ở phủ Quận vương, có loại cảm giác như trở lại Tây Bắc bóp ăn bóp mặc sống qua ngày.
Có vết xe đổ ở Tây Bắc, Tiếu Nương càng thêm cẩn thận hơn trong cuộc sống. Bằng không, giống như phụ thân Chử Thận của nàng thì miệng ăn núi lở, cuối cùng thiếu chút nữa dẫn theo tướng sĩ xin cơm trên đường hồi Kinh, khó khăn đến mức nào.
Khi Tu Trúc trở về lấy áo trong cho Quận vương, thấy áo cũ sửa lại cho mới, thậm chí có một vòng mới trên tay áo, liền nhịn không được mở miệng hỏi Hàn Yên: “Ngươi đã nghe cẩn thận chưa? Lần này ta đến nhận y phục thay cho Quận vương, áo trong của chủ nhân mặc đều do chính Huyện chủ làm, sao phải dùng y phục đã cũ một nửa này ghép vào cho đủ số?”
Hàn Yên thực ra cũng hiểu được chuyện Huyện chủ quá cẩn thận, chỉ có thể nhắm mắt nói: “Huyện chủ nói, mặc dù vóc dáng Quận vương cao lớn, nhưng cũng không có mập ra, quần áo hơi ngắn một chút, nối tay áo thêm là có thể mặc. Vả lại chỉ mặc bên trong, người ngoài cũng không nhìn thấy, chất liệu vải cũ mặc vẫn thoải mái… Thật ra bản thân Huyện chủ đã lâu không may y phục, tất cả vải vóc trong phủ đều vào sổ nhập kho. Huyện chủ nói, nếu chiến sự lại căng thẳng, những vải vóc này đều có thể bán lấy tiền được, chống đỡ chi phí trong nhà. Nếu làm thành y phục, giá tiền không cao.”
Nghe Hàn Yên nói thế, Tu Trúc hiển nhiên không thể lựa chọn nữa, chỉ có thể bọc mấy món y phục đã cũ một nửa về cho chủ nhân mặc.
Nhưng Hàn Yên lại vụng trộm đưa cho hắn ta một cái gói nhỏ, bên trong là áo trong do Hàn Yên làm cho Tu Trúc, vải vóc để may là Hàn Yên tự để dành tiền hàng tháng mua được. Mặc dù chỉ là vải bông xốp, nhưng vẫn là mới từ trên xuống dưới.
Tu Trúc cầm túi nhỏ, trong lòng đắc ý, cảm thấy Hàn Yên đối đãi với mình còn tốt hơn Huyện chủ đối đãi với Quận vương nhiều lắm.
Đến khi hắn ta đưa túi y phục kia đệ trình cho Quận vương, Quận vương cũng chỉ hơi nhíu mày, nhìn đường chỉ có vẻ thô tô, đường may cũng không được chú ý, buồn bực không nói tiếng nào mà mặc vào.
Theo cách nghĩ của Tiếu Nương, trời đông tuyết phủ này, áo lót chỉ mặc bên trong, đâu có ai thấy?
Nhưng lại không ngờ, trước giờ trong quân có tập tục nướng thịt uống rượu.
Một đêm nọ, mấy vị Tướng quân thương nghị quân tình đói bụng, không kịp đợi đầu bếp mở lò, liền bày ra chậu than, moi tảng thịt lợn đông lạnh từ trong đống tuyết ra, tảng thịt ba chỉ được cắt lát dày bỏ đầy mấy mâm lớn, sau đó nướng lên ăn.
Đúng lúc hôm nay mới đánh thắng một trận. Mấy vị Tướng quân không thiếu được mà đòi Quận vương cùng uống rượu thịt. Hoắc Tùy Phong bèn lấy ra rượu Hoa Điêu trân quý của mình trong doanh trướng, chia sẻ cùng mọi người.
Lúc chuếnh choáng say, các vị Tướng quân cảm thấy người nóng lên nhao nhao cởi áo bào uống rượu.
Hoắc Tùy Phong cũng cởi áo ngoài, kéo ống tay áo lên, chỉ là ăn quá mức nhập tâm, giữa lúc ăn uống linh đình, cánh tay dài duỗi ra, chỉ nghe xoẹt một tiếng, ngay nách của Quận vương lập tức lộ ra một cái lỗ thật to.
Một đám hán tử cẩu thả này thật không chút khách khí, lập tức ha ha cười lớn.
Một vị đó có lẽ là đã uống nhiều, miệng không chừng mực nói: “Không lẽ Tướng quân đắc tội với vị hôn thê sao? Bà nương của mạt tướng, cũng thích chỉnh người như vậy. Có lần tức giận, sau lưng áo của mạt tướng thêu chữ “xuẩn” (*) thật to. Mạt tướng mặc quần áo ở bên ngoài hết một ngày mới được đồng liêu nhắc nhở, đánh mất hết mặt mũi.”
(*) Xuẩn trong xuẩn ngốc.
Hoắc Tùy Phong nghe xong cười cười, cũng không tiếp lời. Chỉ là lúc quai hàm cắn thịt thì có hơi dùng sức, mặc cho gió lạnh vù vù thổi vào trong nách.
Sau đó không biết sao, tin tức Sùng Chính Quận vương mặc áo trong bị rách lại càng truyền càng xa. Thời gian dần qua lại thành Tiểu Quận vương và thúc phụ ác chiến nhiều lần, tài vật hao tổn vô số, dẫn đến của cải trống rỗng, chỉ có thể mặc y phục rách sống qua ngày.
Rất nhanh, tin tức này được truyền đến trên bàn của Mạc Bắc vương Hoắc Nham Lôi.
Nghĩ đến đoạn thời gian trước, điều tra ra trong tay Sùng Chính Quận vương thuế ruộng không đủ, ngay cả quân lương cũng không thể cấp đủ ngạch, Hoắc Nham Lôi khẳng định tay Hoắc Tùy Phong đã trống trơn, rốt cuộc không bỏ ra nổi tiền bạc cung cấp nuôi dưỡng đại quân, không khỏi cười lớn, nói: “Tiểu tử nhãi nhép không có căn cơ, tưởng rằng dựa vào ba quận là có thể tranh đấu toàn bộ Mạc Bắc với ta, thật sự buồn cười. Chỗ này của ta vừa chuẩn bị cho hắn chút thức ăn khai vị, hắn liền để lộ sợ hãi.”
Trong quân trướng có một vị nữ tử đang đứng thẳng, trên mặt mang mạng che, dường như không quá tán đồng phán đoán của Hoắc Nham Lôi, nói ra: “Vương gia, Hoắc Tùy Phong xảo trá đa đoan, có lẽ đây là thuật che mắt. Phu nhân của hắn giỏi kiếm tiền, trong tay tiền bạc vô số, không thiếu được chuyện nàng đem thu nhập sản nghiệp nhà mình xuất ra một phần cho Sùng Chính Quận vương. Nếu như thế, Quận vương nhất định không nhanh như vậy đã chống đỡ không nổi, xin Vương gia minh giám.”
Nữ tử này mặc dù đưa ra ý kiến bất đồng. Thế nhưng Hoắc Nham Lôi chỉ cười nhạt một tiếng, nói: “Công Tôn cô nương quả nhiên thông minh nhanh nhẹn, có điều đánh trận lại không phải như cô nương ngồi lý luận suông là được.”
Hoắc Tùy Phong mới đến, ba quận vừa tới tay, không có uy không có hy vọng, thuế ruộng thu được lại không có bao nhiêu.
Vị hôn thê kia nghe nói là phú hộ, nhưng là binh khí áo giáp, cung tiễn phòng cụ, nồi và dụng cụ bếp, y phục, chăn mền, lương bổng, không cần kể đến bảo dưỡng chiến mã, chỉ một thương hộ có thể nuôi dưỡng nổi sao? Bách tính của Mạc Bắc tính tình thô lỗ, binh lính đều là ai có tiền đi theo người đó, nếu như khất nợ, quân lương không đủ, đám binh lính kia căn bản sẽ không dốc sức.
Cô nương kia nghe ra Mạc Bắc Vương không đồng ý, không nói nữa.
Nhưng lúc nàng ta trở lại doanh trướng, lại tức giận lột mũ sa trên đầu xuống, ném thật mạnh lên giường: “Thật sự là một khối gỗ mục, khó trách kiếp trước đánh cũng không thắng!”
HẾT CHƯƠNG 111.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
22 chương
17 chương
7 chương