Dưỡng đế

Chương 109 : Dưỡng đế

Chương 109:   Đúng là da mặt dày không ai bì kịp, Tiếu Nương không ngờ chỉ chớp mắt một cái, hắn đã có ý dùng lời nói trêu chọc mình.   Lập tức xị mặt đứng dậy muốn đi, lại bị Hoắc Tùy Phong cười ôm lấy từ phía sau, lôi kéo nàng vào trong thư phòng nói chuyện thân mật hồi lâu, trực tiếp hỏi nàng cả ngày nay có phải đều nghĩ đến mình không.   Âm thanh vui đùa ầm ĩ thỉnh thoảng truyền từ trong thư phòng ra ngoài.   Hàn Yên đang ở ngoài phòng chờ, dùng lò sưởi sưởi ấm áo choàng cho Tiếu Nương để chủ tử vừa ra khỏi cửa lập tức có thể khoác áo ấm lên, nghe tiếng vui cười trong phòng, trong lòng hơi thở dài một hơi.   (Note của editor: Phần này là tâm sự của Hàn Yên, đại từ nhân xưng sẽ được điều chỉnh tương ứng.)   Từ nhỏ nàng đã đến Chử gia, cùng nhau lớn lên với tiểu thư, tình nghĩa đương nhiên là thân thiết nồng hậu. Thế nhưng hôn sự của tiểu thư không được suôn sẻ, trải qua lên xuống, không nghĩ tới cuối cùng lại hứa gả cho nghĩa tử Hoắc Tùy Phong của lão gia nhà mình.   Tuổi cô gia hơi nhỏ, nàng biết tiểu thư không muốn, thế nhưng chỗ tốt của chuyện hiểu rõ được ngọn nguồn chính là gả đi trong lòng có thể yên tâm.   Trưởng bối của Hoắc gia đều không còn, tất nhiên là tiểu thư không bị quản chế có phần tùy ý, bằng không chỗ nào cho phép tân nương tử sáng sớm còn ngủ nướng?   Tuy là tiểu thư không giống như lúc trước nghị thân cùng Thịnh Hiên công tử, mặt mũi tràn đầy vẻ thẹn thùng rơi vào lưới tình, nhưng Quận vương ái mộ tiểu thư nhà nàng muốn giấu cũng không giấu được. Chỉ cần tướng công yêu thương thì cuộc sống kiểu gì cũng sẽ tốt hơn.   Theo Hàn Yên mà nói, so với lúc trước muốn gả cho tiểu môn tiểu hộ Thịnh gia thì gả cho Tiểu Quận vương vẫn mạnh hơn nhiều. Chỉ mong ông trời phù hộ, đừng làm khó khăn trắc trở nữa để cho tiểu thư nhà mình vui vẻ gả mới phải.   * (Note của editor: Đoạn này sẽ trở về bình thường.)   Có điều Công Tôn Cầm tiểu thư sát vách hiển nhiên là uống không nổi chén rượu mừng này.   Sáng sớm ngày hôm sau, Tiếu Nương thức dậy mới biết Công Tôn Cầm đã được phụ thân nàng ta đón đi.   Cũng không biết Quận vương nói với Công Tôn tiên sinh cái gì, lão tiên sinh luôn luôn lấy danh xưng đức học. Vẻ mặt ông tràn đầy nghiêm túc, khép cửa phòng, hung hăng khiển trách Công Tôn tiểu thư một trận.   Công Tôn Cầm cũng là người có chủ kiến, sau khi bị phụ thân mắng chửi một phen, lúc ra cửa ngoại trừ sắc mặt hơi trắng nhợt, nửa giọt nước mắt cũng không rơi.   Lúc chuẩn bị lên đường, tiểu thư Công Tôn Cầm không để ý phụ thân nàng khiển trách, khăng khăng muốn gặp Quận vương lần nữa. lại bị binh lính ngăn cản, không thể vào binh doanh.   Lúc nàng ta đi ra, Công Tôn tiên sinh kia thấy trên xe ngựa cắm lá cờ chữ Công Tôn thì đưa tay nhổ xuống, hai tay dùng lực bẻ gãy cột cờ.   Cứ như vậy, tiên tử có chút danh tiếng ở Mạc Bắc ảm đạm rời khỏi phủ Quận vương.   Tiếu Nương nghe Hàn Yên nói hình như Công Tôn tiểu thư có để lại cho mình một phong thư, nhưng lúc Hàn Yên đến chỗ người gác cổng lấy, lại nghe nói đã bị gã sai vặt Tu Trúc của Quận vương lấy đi .   Lúc dùng cơm Tiếu Nương hỏi Hoắc Tùy Phong, Hoắc Tùy Phong lại nói: "Trong bức thư kia liên quan đến cơ mật trong quân, tránh tiết lộ quân tình nên đã ra lệnh cho Tu Trúc đốt đi."   Tiếu Nương hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng lại nghĩ nếu như Công Tôn Cầm trọng sinh, trộm biết quân tình cũng không có gì đáng trách, nhưng vì sao muốn viết thư lộ ra quân tình cho nàng?   Nhưng đã liên quan đến quân tình đương nhiên nàng sẽ không hỏi lại, hơn nữa Công Tôn Cầm chán ghét nàng ra mặt. Với những gì nàng ta muốn nói, Tiếu Nương cũng không quá mức tò mò, hẳn đơn giản chỉ là kiểu "Sao ngươi không thử soi gương, ngươi làm sao xứng với Hoắc lang thiên hạ vô song".   Sau này, lúc Hồng Bình tới thăm Tiếu Nương, thật sự để lộ chút tin tức, nói Công Tôn tiên sinh kia chính là ẩn sĩ thanh lưu của Mạc Bắc. Thế nhưng một khoảng thời gian trước, chẳng biết tại sao lại liên quan đến kiện cáo, mới gửi nữ nhi ở chỗ Quận vương có tư giao.   Sau khi đón nữ nhi trở về, vội vàng định hôn sự cho tiểu thư Công Tôn Cầm, cũng đợi sau Quốc tang lập tức thành thân.   Có điều nhà chồng tương lai cũng không dễ tìm, phần lớn nhà đứng đắn vừa nghe Công Tôn tiểu thư có tài thần cơ diệu toán tiên đoán tai họa cũng không mấy tình nguyện.   Dù sao cuộc sống của mọi người đều trôi qua sau cánh cổng đóng kín, cái bọn họ coi trọng chính là bình an suôn sẻ.   Thần nữ tuy tốt nhưng chỉ cần ở trên cao đường miếu thờ đại hiển thần uy cũng được ai nguyện ý chào đón một nhi tức như thế này vào phủ chứ?   Cho nên Công Tôn tiểu thư vốn nên được gả đến nơi tốt nhưng hôn nhân được định ra lại quả thực phí hết sức lực. Sau cùng cũng tìm được một gia đình không ngại, lại là gia đình có gia cảnh sa sút.   Nghe nói Công Tôn Cầm không đồng ý, dứt khoát kêu la cả đời không gả, nhưng cánh tay nhỏ không nhéo được bắp đùi lớn (*).   (*) 胳膊拧不过大腿 - cánh tay nhỏ không nhéo được bắp đùi lớn; so sánh những gì nhỏ bé yếu ớt không thể nào đánh lại những cái mạnh hơn (Theo Baidu).   Tiếu Nương nghe xong cũng thổn thức một phen. Theo lý thuyết, so với tình cảnh con riêng ngoại thất của nàng trong nguyên tác thì tình cảnh của Công Tôn Cầm tốt hơn rất nhiều. Cộng thêm sự thông tuệ cùng kinh nghiệm trọng sinh của nàng ta, nếu như có thể nghĩ thông suốt buông bỏ được những chuyện trước kia, vốn dĩ sẽ có được cuộc sống không tệ.   Cũng không biết Công Tôn tiểu thư tính toán như thế nào, vì sao cuối cùng lại huyên náo thành ra tình cảnh như thế này?   Tiếu Nương nghĩ  không ra, cũng lười suy nghĩ. Chỉ nhìn về phía thấy Hoắc Tùy Phong cảm thấy tên này đúng là lam nhan họa thủy, hại nữ nhi nhà người ta không thanh tĩnh.   Bây giờ chính là tiết Phong thực, bắt đầu mùa đông của Mạc Bắc, trên phố xá đâu đâu cũng thấy thịt heo cắt thành từng miếng.   Thân ở Mạc Bắc, chỉ cần cuộc sống không quá khó khăn, người ta đều chọn ngày này để ướp gia vị thịt khô.   Trong lúc Hoắc Tùy Phong đương nhiệm, bách tính ba quận cho dù là gia đình nghèo khổ cũng có thể đến chỗ Lý trưởng, mỗi nhà nhận lấy một miếng thịt heo ngũ hoa.   Mặc dù chỉ là một miếng nhưng cũng lúc vào đông có thể cắt miếng mỏng hầm chung với rau muối, trong những ngày đông giá rét an ủi dạ dày một chút.   Đối với bách tính bình thường mà nói, một miếng thịt nho nhỏ chính là ân thưởng rất lớn. Trong quận của Mạc Bắc Vương Hoắc Nham Lôi, bách tính từng người ăn không no bụng, áo không đủ che thân, đều là dáng vẻ không sống nổi.   Hoắc Tùy Phong cùng với thúc phụ hắn phân chia biên giới cai trị, cuộc sống của bách tính một bên trên trời một bên dưới đất, thật sự khiến người ta liếc qua là thấy ngay.   Đương nhiên là Hoắc Tùy Phong có thể làm như thế cũng là do đất đai nhỏ, số lượng bách tính trong quận có hạn. Vùng đất nhỏ luôn luôn được quản lý tốt hơn.   Thế là đến tiết Phong thực, mỗi nhà đều có thể lấy thịt ra ướp, cộng thêm còn muốn ướp gia vị su hào, bắp cải các loại đồ ăn qua mùa đông nên trên phố xa náo nhiệt cực kỳ.   Tiếu Nương thân là nữ chủ tử tương lai ở đây, đương nhiên cũng không thể ngoại lệ. Thế là quấn búi tóc sau đầu, dùng trâm ngọc trang trí, bên ngoài mặc một cái váy ngắn liền ngực, ở ngoài cửa phủ trạch nhà mình cũng bắt đầu muối thịt, tích trữ đồ ăn.   Nhất thời dẫn tới rất nhiều phụ nhân đến đây vây xem.   Bây giờ Tiếu Nương cũng là hai mươi có ba, nhưng không nói thì ai có thể nhìn ra? Nàng vốn dĩ rất biết bảo dưỡng, sữa dê đặc điều dưỡng ra da thịt trơn mềm có thể bóp ra nước, làn da lại trắng như vậy, cũng không bị gió Mạc Bắc thổi đỏ biến thành đen.   Cái váy kia quấn lại làm nổi bật rõ eo thon nhỏ, mảnh mai nhưng không gầy trơ xương, bộ ngực cao thẳng càng làm nổi bật lên vòng eo nhỏ, trong lúc đi lại bày ra một dáng vẻ quyến rũ.   Lại nhìn đến dung mạo dưới làn tóc mây cũng là xinh đẹp nở rộ, nhất là lúc nhìn về phía người khác, dáng vẻ tự nhiên hào phóng kia vừa nhìn chính là được nuôi dưỡng trong chỗ phú quý.   Hôm nay Hoắc Tùy Phong cũng ở trong phủ nghỉ lễ, hiển nhiên là phải đứng ở trước cửa giúp đỡ Chử gia tỷ tỷ muối trữ đồ ăn, lấy đó để thân cận với bách tính.   Vóc dáng hắn cao lớn, càng thể hiện ra nam nhi phương Bắc cao lớn khỏe mạnh cân đối, lúc đứng ở bên cạnh Tiếu Nương làm nổi bật sự nhỏ nhắn của nàng hơn rất nhiều.   Trong lúc nhất thời các vị nữ tử vây xem đều sinh lòng cực kỳ hâm mộ, có người thấp giọng nói: "Không phải nói Huyện chủ so với Quận vương lớn hơn rất nhiều sao? Sao mà trông quyến rũ như thế? Nhìn qua ngược lại còn nhỏ hơn so với Quận vương."   Một người khác nói: "Quý nữ trong Kinh thành nghe nói mỗi người đều mềm mại yêu kiều, huống chi là vị Huyện chủ? Lại nói, không phải cũng không có lớn hơn bao nhiêu sao? Nghe nói chỉ lớn hơn hai tuổi..."   "Làm gì có, ta nghe nói chỉ lớn hơn một tuổi thôi..."   Tiếu Nương vừa bôi muối thô lên cho phần da thịt heo, nghe lời nói này thì liếc mắt nhìn Hoắc Tùy Phong, cảm thấy con dân một phương dưới sự giáo dục cảm hóa của hắn chắc chắn ai nấy đều bước thụt lùi hết cả.   Hoắc Tùy Phong phát hiện Tiếu Nương đang nhìn mình, hắn nhếch môi cười một tiếng, cũng nhìn chằm chằm nàng một hồi.   Tiếu Nương im lặng quay đi, đột nhiên chẳng biết tại sao, trong nháy mắt vừa rồi ngước nhìn đó, đột nhiên có cảm giác tim mình đập nhanh hơn.   Trên thực tế không riêng gì vừa rồi, có lẽ là thân mật cùng hắn một thời gian dài, bây giờ mỗi lần bị hắn ôm vào trong ngực trêu đùa, trong lúc lơ đãng Tiếu Nương luôn bị hắn trêu chọc cho bốc hỏa.   Nàng cũng không phải là người dân ở cổ đại, cũng đã hiểu tình yêu nam nữ, tuổi tác của nàng lúc này cũng vừa vặn, được một thanh niên cao lớn tuấn mỹ ôm vào trong ngực trêu đùa. Nếu như hoàn toàn không nghĩ đến cái gì thì chẳng phải nàng đã thật sự trở thành một khúc gỗ rồi sao?    Nghĩ như vậy, cũng không làm cho nàng yên tâm thoải mái thân mật với Hoắc Tùy Phong. Vừa nghĩ tới kỳ Quốc tang vừa qua, Tùy Phong một ngày cũng không muốn trì hoãn muốn kết hôn, ngoại trừ hơi thấp thỏm thì nàng còn hơi mặt đỏ tim run.   Suy nghĩ không muốn mau chóng thành thân, cũng là thật nhưng nàng cũng chỉ có thể nói cho mình bạn thân Hồng Bình nghe.   Muối thịt xong xuôi, Hồng Bình, người làm việc nhà không tốt lắm, trực tiếp tới phủ Quận vương nhận phần của nhà mình về.   Lúc nô bộc sắp xếp bao thịt lên xe, Tiếu Nương tán gẫu cùng Hồng Bình, có nhắc đến chuyện bây giờ Hoắc Tùy Phong ngày càng không tuân theo quy củ. Nếu như trong phủ có tiếng gió truyền đi, quan Ngự sử không thể không dâng một bản tấu chương liên quan đến hắn.   Hồng Bình rất hiểu sư đệ của mình: "Nếu như ngươi bộ dạng xấu xí, sư đệ ta cũng có thể kiềm chế được. Nhưng ngươi nhìn bộ dáng cùng phong thái này của ngươi đi, cả ngày thơm nức mềm mại. Ta là nữ tử, có đôi khi cũng nhịn không được muốn ôm ngươi hôn hôn. Sư đệ ta đang tuổi trẻ, bây giờ có thể nếm thử một chút liền dừng lại, cũng đã là Phật tổ hộ thể, phong độ quân tử rồi. Nếu ngươi ngại phiền thì một đao cắt đứt nguyên do phiền não, hắn chắc chắn sẽ không quấy rầy ngươi."   Tiếu Nương lột vỏ hạt dẻ nhét vào miệng nàng, cố ý xị mặt nói: "Cũng đã lấy chồng rồi, vẫn không giữ mồm giữ miệng như vậy! Nếu ta thật sự muốn cho ngươi hôn, ngươi xem phu quân ngươi có chịu không? Hơn nữa, không phải đã nói, sau này mấy loại giết chóc, lóc thịt, cắt chém toàn không thể nói sao? Nói đến Phật tổ, ta đưa quyển sách Kinh Kim Cương cho ngươi có đọc chưa? Kinh thư kia có thể hóa giải được sát khí, ngươi đọc nhiều một chút tránh cho sau này nhất niệm thành ma, rơi vào..."   Thời đại này không có liệu pháp thôi miên, nếu không Tiếu Nương thật muốn đè Hồng Bình ra thôi miên đến tầng sâu: "Cô nương, ngươi hãy đi đường ngay thẳng, tuyệt đối đừng làm thổ phỉ giết người!"   Hồng Bình cũng cảm thấy gần đây Tiếu Nương hơi giống như bị yêu tăng chiếm đoạt thân xác, luôn luôn níu lấy nàng niệm "A Di Đà Phật", chỉ mặt khóc nói: "Tỷ tỷ tốt, tha cho ta đi, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng nói cái "cắt"... Đúng rồi, dưới bếp không phải vừa mới hấp bánh bột lọc sao? Để ta "tóm" hai cái ăn!"   Vốn là cắt bánh ngọt nhưng Hồng Bình cứ mở miệng trêu đùa, chọc cho Tiếu Nương nhịn không được đánh vai nàng.   Đợi Hồng Bình ăn bánh ngọt xong, lấy ra tờ giấy sư đệ đưa cho nàng ấy chọn mua đồ: "Ngươi xem một chút, sư đệ ta để tâm rất nhiều, lễ vật hai người các ngươi thành thân cũng mua sắm đủ rồi. Hắn nói ta đưa cho ngươi xem, còn thiếu cái gì, qua hai ngày nữa đúng lúc ta về quan nội, đến lúc đó mua thêm cho ngươi."   Đợi qua Quốc tang thì thành hôn, vốn là tỏ ra gấp gáp nhưng theo ý tứ Tiếu Nương là muốn giản lược tất cả. Nhưng nhìn Hoắc Tùy Phong mua chọn đồ vật, đây là muốn làm lớn!   HẾT CHƯƠNG 109.