Đường Chuyên
Chương 667
Mặc dù nói hào hứng du ngoạn bị Hồng Quả nhi hủy, Vân Diệp rốt cuộc cũng trải qua cả ngày nhàn hạ. Nếu như Tân Nguyệt không tính kế người khác, không liên tục lải nhải bên tai Vân Diệp, ngày hôm nay sẽ là một ngày hoàn mỹ.......
Thế nhưng, ngày tốt lành dừng ở đây, lúc y mới về đến nhà, đã nhìn thấy có người mang theo tất cả hòm xiểng lớn nhỏ vào Vân gia, nãi nãi mặt mày hớn hở đang ôm một hài tử béo, liên tục hôn hít.
"Trên đầu hai xoáy, là của chúng ta." Không đợi Vân Diệp mở miệng hỏi, nãi nãi vui mừng đưa hài tử béo tới trước mặt Vân Diệp, hai tay ôm đứa nhỏ, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Dung. Đứa nhỏ rất khỏe mạnh, chỉ nói ít, thấy hắn đã mơ mơ hồ hồ cảm nhận được cái gì đó.
"Dung nhi, mẹ ngươi?"Vân Diệp nhỏ giọng hỏi Lý Dung.
"Ngươi là cha ta sao?"Tiểu hài tử lúng túng đôi chút, cố lấy dũng khí hỏi Vân Diệp.
"Đó là đương nhiên, ta là cha ngươi. Khi phụ thân ở Lĩnh Nam, ngươi tuổi quá nhỏ, không nhớ được, thế nhưng lúc này đến Trường An, có thể cùng một chỗ với phụ thân thời gian rất lâu. Hãy nhìn xem đệ đệ của ngươi."Vân Diệp ôm Vân bảo bảo trong tay Tân Nguyệt đang sửng sốt, đặt ở trước mặt Lý Dung.
Tiểu hài tử luôn sẽ trở thành bạn tốt trong thời gian ngắn nhất, nhìn nãi nãi mang theo hai đứa nhỏ hô to gọi nhỏ chạy vào cửa chính, Vân Diệp đứng người lên, nhìn về phía trong nhà, gắng bĩu môi nói: "Không có cách nào khác, Lý An Lan đến đây, vấn đề này ta có điểm đuối lý đối với nàng. Nếu như nàng muốn véo ta, hiện tại ra tay là tốt nhất. Khi vào đến trong nhà đừng để hài tử nhìn thấy’
"Ta sẽ không làm thế, Lý Dung cũng là người Vân gia, đều là con của ta, ngược lại ta có gì mà phải tỏ thái độ với nương thân của đứa nhỏ sao?"Tân Nguyệt cười rất sáng lạn, ý lạnh lẽo trong mắt nàng cơ hồ có thể làm cho người khác kết băng.
"Đúng vậy, không cần thiết. Trong chuyện này, ngoại trừ hài tử không sai, ta cùng Lý An Lan đều không coi là đúng, nếu như phu nhân là lên tiếng cần dao nhỏ, ta nhất định đưa tới cho nàng "
"Nàng không ở trong phủ công chúa, vì sao phải đến ở với chúng ta? Đây là thể hiện thái độ cho ta xem sao? Nàng coi như là công chúa, trong nhà này nàng cũng chỉ là phòng ba, một tiểu thiếp, cần phải bày đặt lớn chuyện như này sao?"
Nhìn Tân Nguyệt đùng đùng nổi giận đi vào trong nhà, Vân Diệp vỗ vỗ ót rồi mới theo vào, đã nhìn thấy nãi nãi dẫn hai hài tử tới nhét vào trong tay Vân Diệp, cười nói: "Ngươi mang theo hài tử đi hoa viên, chuyện nơi đây nãi nãi xử lý. Chuyện nữ nhân, ngươi không nên hỏi đến, mang hài tử đi mới là chuyện chính."
Nhìn nãi nãi trong vòng vây của cô cô thẩm thẩm uy phong lẫm lẫm xông vào chiến trường, Vân Diệp rùng mình một cái, mang theo hai đứa con trai của mình chuẩn bị chuồn đi. Phòng của tiểu Ưng vẫn còn để không, ra ngoài phố mua vài thứ, đêm nay ba cha con ở trong đó, phỏng chừng hai ba ngày trong nhà sẽ không thanh nhàn được.
Lúc Vân Diệp mang theo Lưu Tiến Bảo cùng ba hộ vệ ra cửa, y còn nghe thấy Tiền quản gia nói với đám nô bộc ở đằng sau tường xây làm bình phong cổng: "Mấy ngày này, hãy mở to con mắt. Chân tay chịu khó một ít, trong nhà mấy ngày nay thời gian không tốt. Hãy giữ kín miệng cho ta, chuyện trong nhà không được để lộ ra ngoài. Ta mà nghe thấy những điều không nên nói, cũng đừng trách lão Hán không nói trước."
Lưu Tiến Bảo run rẩy, hắn vốn muốn hỏi Vân Diệp vì sao chính mình phải đi đến ở trong tiểu viện, lúc này nghe thấy câu nói của lão Tiền, hắn vội vàng nuốt câu hỏi của mình trở lại bụng.
Đầu óc Vân Diệp hỗn loạn, chính mình tạo nghiệt đương nhiên phải tự gánh chịu. Chẳng thể trách người khác, Tân Nguyệt nổi giận là có đạo lý, Lý An Lan muốn vào nhà môn cũng có đạo lý, nãi nãi vui mừng cũng có đạo lý, chỉ có chính mình, thứ nhất không có đạo lý, hai không còn mặt mũi, đành phải chuồn mất.
Căn phòng nhỏ vẫn sạch sẽ như cũ, Đại Nha luôn phái nha hoàn tới quét dọn. Ở nơi đây nồi chén bầu bồn đầy đủ hết, củi gạo mỡ muối cũng không thiếu. Nhiều khi, Vân Diệp nhìn thấy Đại Nha hạnh phúc mua cái gì đó cho căn phòng nhỏ, song cửa sổ trên cửa sổ đều mới, giường trong tiểu viện được sắp đặt ngay ngắn rõ ràng, đệm chăn mới tinh, còn tản ra mùi thơm.
Hai đứa nhỏ vây quanh Vân Diệp, chạy đuổi nhau, đây mới thực là vui vẻ, nhìn hai đứa nhỏ béo mập, Vân Diệp nhìn về hướng nhà mình, bất chợt y phát hiện, có hai đứa nhỏ này, chính mình gánh chịu ít tội cũng không coi là cái gì.........
Con của mình không cần hỏi, đều là động vật ăn thịt, một bát tô thịt kho tàu bài cốt, xương cốt băm rất hùng nhiều, nêm đầy đủ gia vị, ở bên ngoài Lưu Tiến Bảo nấu một nồi cơm thật lớn ở trên bếp lò. Theo như hắn thấy, những ngày này Hầu gia không định về nhà.
Căn dặn Lưu Tiến Bảo cài cổng cẩn thận, năm người lớn cộng thêm hai đứa nhỏ, một bồn cơm, xương sườn lợn, đây chính bữa tối của mấy người.
Vân bảo bảo là người thích chơi đùa, thấy hôm nay không cần tuân thủ quy củ khi ăn cơm cùng nương, nó rất mừng rỡ. Mỗi khi phụ thân cho mình một cục xương thịt, nó dùng sức cắn xé, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy mỡ.
Lý Dung thì có chút câu nệ, nhưng dưới chỉ bảo của Vân Diệp, cùng với dáng vẻ của Vân bảo bảo, nó cũng cho rằng cục xương thịt cần cầm gặm mới thú vị, đây mới là cách ăn đúng nhất.
Vượng Tài không ngừng cào chân vào cánh cổng, thấy trong nhà chiến hỏa bay tán loạn, nó cũng không thể ngồi yên, mở cửa vào trong, nó như thở dài một hơi, phát ra tiếng phì phì trong mũi rồi đi tới đống cỏ khô trước mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi. Hai đứa nhỏ Vân bảo bảo, Lý Dung nào có thể để cho nó thanh nhàn, cả hai bò lên bò xuống ở trên người nó, Vượng Tài dứt khoát ngã vào đống cỏ, giả chết, để mặc hai đứa trẻ loay hoay, không động đậy.
Một chậu than được đặt trong viện, khói màu trắng nổi lên, xua muỗi bay xa xa, cho tới bây giờ hai đứa nhỏ đang ngủ trong đống cỏ khô, một đứa cưỡi trên bụng phụ thân, một đứa ghé vào trong ngực phụ thân, nghe phụ thân nói những chuyện khủng bố trước kia.
Ánh trăng lên tới giữa không trung, hai đứa nhỏ đều đang ngủ, ôm hai hài tử từng bước từng bước đi vào trong phòng, nhìn hai huynh đệ đều đang chìm trong giâc ngủ ngọt ngào, Vân Diệp thoải mái cực kỳ trong lòng, lúc này mới là mệnh căn của mình.
Đứa nhỏ Lý Dung này hoàn toàn không có thái độ e sợ người lạ đối với chính mình. Rõ ràng giữa phụ tử đều có một mối liên lạc vô hình, không biết nói như vậy có đúng hay không. Vân Diệp cầm cánh tay trái Lý Dung lên xem. Không có vết sẹo, hắn đã phái người đưa vắc-xin phòng bệnh cho Lý An Lan, bà nương này không nghe theo, thật đáng chết, Lĩnh Nam vốn chính là khu vực bệnh đậu mùa nặng, không sớm tiêm chủng cho hài tử, chờ cái gì.
Vân Diệp giơ ngọn đèn vào trong màn đuổi giết những con muỗi lọt lưới, thẳng đến khi giết sạch toàn bộ, y mới nằm xuống. Mới nằm một lát, y lại nghe hình như có thanh âm ong ong, một lần nữa hắn lại đứng lên, đốt đèn, mở to hai mắt tiếp tục tìm. Y không dám để có muỗi, làn da hài tử mềm mại, không chịu nổi muỗi đốt.
Thẳng đến sau nửa đêm, Vân Diệp mới ngủ, y nằm mộng thấy mình bơi lội ở trong lũ lụt, đằng sau còn có sóng lớn ngập trời áp đảo, hắn sợ tới mức toàn thân giật mình một cái ngồi dậy. Kết quả chính mình quả nhiên đang ở trong hồng thủy, hai xú tiểu tử đều đang phun lũ lụt.
Sáng sớm ba cha con chen chúc tắm rửa ở trong ở trong thùng gỗ to của Đan Ưng, một người là Truyền Lệnh hầu, một người là tiểu Quận vương, một người tiểu Hầu gia, ở bên trong thùng nước vui đùa ầm ĩ phi thường cao hứng. Hôm nay Vân Diệp muốn dẫn Lý Dung, Vân bảo bảo đi chạy trốn, thuận tiện bái kiến những trưởng bối. Đây vốn chính là việc Lý An Lan yêu cầu Vân Diệp phải làm. Đi tới nhà trưởng bối, mang theo hai đứa trẻ cùng bản thân mình, toàn thân đều mang mùi khai nước tiểu cũng không phải là biểu hiện của một người có lễ phép.
Người Vân gia hiểu rõ căn phòng này cơ bản đều ở nơi này, lão Tiền dù bị đánh chết, cũng sẽ không bán Hầu gia, nơi này là bí mật của Đại Nha, nàng cũng sẽ không nói, cho nên, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có người tới quấy rầy sự an bình của ba cha con.
Sáng sớm, đứa nhỏ Lý Dung này biểu hiện vô cùng lạnh nhạt đối với việc không thấy mẫu thân. Giáo dục hoàng gia chết tiệt, đã giáo dục con của ta thành kẻ đầu gỗ trong hoàng cung.
Sau khi ăn bánh bao thịt, trứng chần nước sôi, Lưu Tiến Bảo đặt nhẹ nhàng xe ngựa ăn trộm dưới sự trợ giúp của lão Tiền, chính mình thuận tiện trộm bốn con ngựa, mấy người nhanh như chớp tiến về phía Ngưu gia trang.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
91 chương
95 chương
285 chương
19 chương
5 chương
47 chương
13 chương